Sau Khi Xuyên Thư Ta Bị Nữ Chủ Đánh Dấu

Chương 79: Chương 79: Tạm biệt tình yêu




Lê Sơ cũng không xác định được Chu Hân Duyên rốt cuộc có nhìn ra được hay không, vì khi Ninh Mạn Thanh nói những lời này là đang nhìn nàng.

Khi ba người giao lưu tình cảm xong, đoàn phim lại tiến vào trạng thái quay chụp.

Đối với tốc độ nhập vai, ở riêng phương diện này, Lê Sơ thực sự cực kỳ cực kỳ hâm mộ Ninh Mạn Thanh.

Ninh lão sư thực sự quá xịn, Lê Sơ không ngừng cảm thán trong lòng không chỉ một lần.

Khi một diễn viên nhập vai quá sâu, sẽ biểu hiện càng thêm xuất sắc, nhưng cũng có nghĩa là đắm chìm trong nhân vật càng sâu, không thể dễ dàng thoát vai được. Kết quả dưới tình huống này, chỉ một chớp đã có thể diễn giải được nhân vật, lại có thể khống chế được hiện thực và hư ảo, chỉ cần ngừng lại có thể thoát vai, thật ra thì cũng không nhiều người làm được như vậy.

Người làm được hoặc là trời phú nghề này, hoặc là tôi luyện rất lâu mới có thể, Lê Sơ cảm thấy Ninh Mạn Thanh hẳn là người có đủ cả hai.

Lê Sơ thấy mình chỉ là người thường, chỉ có thiên phú của Omega thêm vào, với sự nỗ lực học tập không ngừng nghỉ của nàng, mới khiến khả năng nhập vai của nàng tương đối nhanh, cũng có thể khống chế được nhân vật một cách tương tối, nhưng sẽ có rất nhiều lúc thoát vai rất chậm.

Khi nàng nhập vai càng sâu, nàng càng dễ dàng bị chịu ảnh hưởng.

Trong quá trình quay bộ phim này, kỳ thật rất ít khi nàng gặp tình huống như vậy, nhưng cũng không phải là không có, mấy cảnh quay gần đây là cuộc sống của Phù Diên và Lâm Lang sau khi kết hôn, áp lực của Phù Diên bắt đầu bùng nổ.

Lúc này các nàng đã cực kỳ nổi tiếng thông qua cuộc thi, tuyên bố kết hôn, sau đó tham dự một chương trình giải trí về đôi vợ chồng mới, trở thành đôi người yêu là người thường nhưng lại là đôi có nhiệt độ nhất.

Nhà các nàng được đặt camera, dùng để tiến hành thu phát trực tiếp.

Lúc các nàng đi ra ngoài cơ bản cũng đều có máy quay, ban đầu hai người cũng có chút không được tự nhiên, nhưng sau đó cũng từ từ quen dần.

Nhiệt độ của các nàng, vì chương trình này mà càng thêm nổi, gom vô số fan, được các fans ca tụng là tình yêu thần thoại nhất.

Từ thần thoại này, thật ra có đôi khi rất tà môn, đúng là bởi vì vẫn có sự tồn tại, nhưng là rất nhỏ, cho nên mới kêu là thần thoại, Phù Diên và Lâm Lang hiển nhiên lại không phải là đôi người yêu thật sự.

Mỗi ngày Phù Diên đều sẽ được mọi người ca ngợi khích lệ tình yêu của hai nàng, có đôi khi sẽ làm cho nàng nghĩ rằng nàng và Lâm Lang thực sự rất yêu nhau, nhưng có đôi khi nàng lại không thể không đối mặt hiện thực.

Tình yêu thực sự là không cách nào giả tạo được, cho dù người kia có chung chăn gối, có ôm ngươi, hôn môi ngươi, đánh dấu ngươi, ngươi cũng có thể cảm giác được người kia không yêu ngươi.

Sau khi máy quay dừng lại vào buổi tối, Lâm Lang vẫn bình thản như thường ngày.

Gương trong phòng tắm phản chiếu hình ảnh dây dưa của các nàng, chân của Phù Diên vẫn còn mềm, mà Lâm Lang đã mặc quần áo xong rồi.

“Tôi còn một văn kiện phải xử lý, em ngủ trước đi.”

Sau khi rửa mặt xong, Lâm Lang nói một câu như vậy, rời khỏi phòng tắm.

Dưới màn ảnh máy quay, Lê Sơ khoác áo tắm dài ngồi trên nắp bồn cầu.

Kỳ thật ở chỗ này, kịch bản viết là Phù Diên hoàn toàn loã thể, nhưng hiển nhiên là Lê Sơ không có khả năng sẽ đóng đến như vậy, cho dù nàng có hiến thân vì nghệ thuật, nam mụ mụ và bạn gái của nàng cũng sẽ bạo hỏa, hơn nữa cái này cũng không được duyệt.

Bối cảnh có chút lạnh, hiện tại là mùa thu, độ ấm ban đêm cũng tương đối thấp, tuy rằng cửa sổ phòng tắm đã được đóng lại, nhưng không khí lạnh lẽo trong nhà cũng làm nữ nhân chỉ mặc áo tắm dài run rẩy thân thể.

Một phần là lạnh, một phần là áp lực.

Kỳ thật không lâu trước kia, cũng trong chương trình này, ban tổ chức có yêu cầu làm một nhiệm vụ tình nhân, một người phải khiến cho người yêu có một kinh hỉ.

Phù Diên là người yêu, người nhận được nhiệm vụ lần này chính là Lâm Lang.

Lâm Lang là người rất thông minh, cô biết khán giả thích xem cái gì, cũng nhớ rõ người ở cùng mình thích cái gì, cho nên cô tạo nên một cảnh thổ lộ lãng mạn.

Phù Diên đi mua xong đồ về nhà, nhìn thấy trong nhà bố trí những đường đi nhỏ.

Dựa vào những gợi ý thú vị trên đường nhỏ, nàng nhận được mấy món quà, món quà đầu tiên là dây chuyền nàng đã từng đeo.

Đây là dây chuyền đá quý mà Phù Diên đã từng có được, nhưng sau khi tình trạng trong nhà không ổn, nàng liền mang món đồ xa xỉ này đi bán lấy tiền mặt dùng.

Nàng không nghĩ đến mình có thể nhìn thấy nó lần nữa, nàng cũng không biết Lâm Lang mua về khi nào.

Món quà thứ hai là một cái khăn quàng cổ, đây là tự tay Lâm Lang đan, trên mặt còn có hình một con thỏ đáng yêu, đó là nhân vật hoạt hình mà Phù Diên thích nhất.

Món quà thứ ba là một đôi giày cao gót xinh đẹp, từ trước đến giờ Phù Diên thích sưu tầm đủ loại giày cao gót kiểu dáng đẹp đẽ, chẳng qua khi không còn tiền nữa, mấy thứ này cũng bị nàng bán đi, nàng cũng không có yêu thích này, nhưng Lâm Lang giúp nàng bồi dưỡng trở về từng chút một.

Phù Diên đã kinh hỉ đến mức biểu tình gương mặt gần như mất khống chế, nàng cảm giác được mình đã vẫy tay với cô, nàng thực sự giống như một công chúa gặp nạn, hiện giờ trở về với cung điện hoa lệ của mình.

Món quà thứ tư là một tấm thư tình viết tay, chữ Lâm Lang rất đẹp, mỗi chữ đều giống như man tình ý lưu luyến triền miên.

--- khi tôi vượt qua hết tất cả trầm luân

Khai chiến về hướng vĩnh hằng

Em là quân kỳ của tôi.

Những khán giả xem chương trình cơ hồ bị một màn này ngọt đến bạo ngược, Phù Diên cũng tự mình chí mạng, bước chân nàng nhẹ nhàng tự nhiên giống như tinh linh nhảy đến người Lâm Lang, ôm cổ cô trao một nụ hôn triền miên.

Đôi mắt Lâm Lang nhìn vào mắt nàng thâm tình như vậy, Phù Diên cảm thấy mình chính là người hạnh phúc và may mắn nhất trên thế giới này.

Mà mỗi khi camera dừng lại, có một chút chuyện cũng giống như yên lặng thay đổi, lúc này, Phù Diên cho rằng các nàng còn sẽ có thân mật khác, nhưng chẳng qua chỉ là làm theo lẽ thường, Lâm Lang liền rời đi.

Lâm Lang bận rất nhiều chuyện, có được tài sản bất chợt khiến cô có thể sắp xếp cuộc sống gia đình, không phải mỗi ngày 24 tiếng đều ở dưới máy quay, mà cô cũng không phải là kẻ thích ăn không ngồi rồi, cô cần phải tìm mọi cách để tiền trong tay mình phải tăng lên.

Cô đã từng nghèo, cho nên dù hiện giờ có tài sản, chuyện quan trọng nhất cô làm cũng là bảo vệ cho khối tài sản này, và tạo thêm nhiều tài sản hơn nữa.

Không khí trong phòng tắm giống như càng thêm vắng lặng, Phù Diên ngồi trên nắp bồn cầu, động tác nhẹ nhàng thong thả đứng lên, trên mặt nàng không có biểu hiện hạnh phúc, ngược lại là chút chua xót không kể hết được.

Nàng đi đến trước gương, dùng ngón tay lau đi hơi nước đọng trên gương.

Gương thật lạnh, bàn tay nàng cũng là một mảnh lạnh lẽo.

Nàng cúi đầu không tiếng động kêu lên, giống như để mặc một hồi áp lực cuồng loạn.

Tóc nàng có chút lộn xộn, nàng nhìn bản thân mình trong gương, lộ ra một nụ cười khó coi.

Theo lý mà nói, hẳn là nàng nên thỏa mãn mới đúng, nàng cũng luôn tự thuyết phục mình như vậy.

Bởi vì cuộc sống hiện tại của nàng tốt hơn rất nhiều, thực sự rất nhiều, nàng có thể cho mẹ trị liệu tốt nhất, cũng có thể tri trả đủ phí đến lúc mẹ hồi phục hoàn toàn, còn có thế cung cấp một công việc tốt cho anh trai nàng khi anh trai ra tù, nàng còn có một người có thể làm bạn với nàng cả đời.

Mày còn gì không thỏa mãn nữa, Phù Diên luôn tự hỏi lòng mình như vậy.

Hẳn là nàng nên thấy cảm kích, cảm thấy thỏa mãn, cảm thấy hạnh phúc, nếu nàng không yêu Lâm Lang.

Phù Diên chán ghét sự mềm yếu của mình, chán ghét bản thân mình không thể tự khống chế, tình yêu của nàng chính là nguyên nhân thống khổ của nàng.

Nàng không oán Lâm Lang, nàng chỉ oán chính mình, Lâm Lang đã từng nói muốn nàng có cuộc sống thực tốt, chứ chưa hề đồng ý chuyện sẽ yêu nàng.

Nàng dựa vào cái gì yêu cầu Lâm Lang yêu nàng, Lâm Lang lựa chọn nàng, Lâm Lang cũng sẽ không yêu người khác.

Phù Diên thường xuyên nghĩ, nếu nàng không thích Lâm Lang thì sẽ tốt biết bao nhiêu, như vậy mọi chuyện đều sẽ thật vui sướng, sẽ thật tự nhiên sẽ thật hạnh phúc, nàng cũng sẽ không đau khổ đến như vậy.

Nhưng nàng lại nghĩ làm sao mà nàng lại không thích Lâm Lang được, người giống như nàng, làm sao có thể từ chối được ánh sáng chiếu lên sinh mệnh của chính mình đây?

Cho dù ánh sáng kia cũng không có ôn nhu, cũng không có nhiệt liệt, nhưng nàng cũng biết rõ, chính xác là nó kéo nàng từ cuộc sống bùn lầy ra.

Phù Diên mở vòi nươc, cúi đầu rửa mặt, lại nhìn gương nhếch nhếch khóe miệng.

Nàng phát hiện, so với chuyện làm một người bất hạnh, thì làm một người hạnh phúc càng khó hơn.

Cảnh này Lê Sơ cũng diễn rất dễ dàng, Chu Hân Duyên hô qua, Tiền Đóa Đóa nhanh chóng chạy đến phủ cho nàng thêm một cái áo khoác, áo tắm dài mà khoác thêm áo khoác ngoài nhìn có chút quái dị.

“Lê tỷ, nhanh chóng thay quần áo đi, đừng để cảm lạnh.”

Tiền Đóa Đóa thúc giục, Lê Sơ gật gật đầu.

Lê Sơ tin tường cảm giác được nàng còn chưa thoát vai, nhưng rõ ràng cảnh diễn này đã kết thúc, nhưng nàng nhìn người cảnh tượng trước mắt này đều có chút mơ hồ, nàng đi đến phòng thay đồ, trong đầu phức tạp một mảnh.

Trống rỗng lại mê mang, giống như đan xen giữa hiện thực và hư ảo, cảm xúc của nàng không thể khống chế được mà hạ xuống, tựa như người nàng đóng vai vẫn còn tự lẩm bẩm trong đầu.

Nàng không chê phiền tự nói với chính mình phải nên hạnh phúc và thỏa mãn, tự lặp đi lặp lại nàng đã thực hạnh phúc.

Lê Sơ hoảng hốt mà thay đổi quần áo để diễn cảnh tiếp theo, ngồi trước gương để chuyên viên trang điểm hóa trang.

“Tỷ, chị làm sao vậy, lúc nãy là lạnh quá sao?”

Tiền Đóa Đóa cảm giác được hôm nay Lê Sơ có chút an tĩnh, đó giờ sau khi quay xong, lúc đang hóa trang Lê Sơ còn muốn ăn cái gì đó, có đôi khi cũng sẽ nói giỡn với mọi người, nhưng hôm nay lại đặc biệt an tĩnh ngồi ở đó không nói một lời.

Lê Sơ không lên tiếng, mở to mắt nhìn mình trong gương.

Nàng nhịn không được tự đi hỏi tình yêu với mọi người có giống như nhu yếu phẩm không, hiển nhiên, đáp án là không.

Không phải tất cả mọi người đều cần phải có tình yêu, trước đó Lê Sơ cũng có quan điểm này, trước kia nàng không gặp được người mình thích, cho nên có đôi khi nàng không hiểu được vì sao một người lại muốn sống muốn chết vì một người khác, hoặc chấp nhất chỉ vì một người, là vì sao.

Nhưng bây giờ sau khi yêu đương xong, liền hiểu được loại tình cảm này là không thể khống chế được.

Thì ra con người rất khó có thể khống chế được chuyện mình thích hoặc là không thích một người, đó là không tự chủ được mà vui vẻ, là không khống chế được mà đau đớn.

Đương nhiên Phù Diên biết nếu mình không thích Lâm Lang, chỉ xem cô như thân nhân của mình, hoặc là bạn rất thân của mình, thì cuộc sống của nàng sẽ trở nên thực sự cực kỳ hạnh phúc rồi.

Nhưng nàng làm không được, nàng không thể không động tâm vì Lâm Lang, nàng muốn khắc chế tình cảm của mình, tránh để Lâm Lang không có cảm xúc đáp lại mà gợn sóng, nhưng cố tình nàng lại phải đứng trước mặt mọi người đóng vai người yêu mẫu mực với Lâm Lang, mà Lâm Lang lại còn diễn như vậy thật.

Cho nên nàng chỉ có thể tự thôi miên chính mình, để một ngày nào đó, bản thân mình sẽ không thể diễn được nữa.

“Lê tỷ, Lê tỷ?”

Trước mắt có một bàn tay lay động, làm Lê Sơ chớp chớp mắt.

Nàng nghiêng đầu có chút không hiểu: “Hửm?”

Tiền Đóa Đóa: “Vừa rồi kêu chị hai lần chị cũng không phản ứng, đã chuẩn bị xong hết rồi, đạo diễn đang kêu diễn cảnh kế tiếp, nói chị mau qua đó.”

“Uhm, được rồi.”

Lê Sơ gật đầu, cầm kịch bản của mình để trên bàn trang điểm, đi ra ngoài.

Nàng nhập vai cực kỳ dễ dàng, có lẽ là bởi vì nàng vẫn còn đang trong cảm xúc.

Ninh Mạn Thanh không có phát hiện khác thường, cô cho rằng kỹ thuật diễn của Lê Sơ tăng lên, mỗi một lời thoại nói ra đều thực sự có cảm giác, mỗi biểu tình diễn đến đều thực đúng chỗ.

Hôm nay các nàng cơ hồ đều là một lần là qua, Chu Hân Duyên quả thật vui đến nở hoa.

Mấy ngày này Ninh Mạn Thanh có chút bận rộn, có dự án mới cần phải thực hiện, có liên quan đến tập đoàn Thiên Ca.

Có lẽ là một lần cảnh cáo có tác dụng, Mục Tiêu cũng không có làm chuyện gì đặc biệt, cũng không tiếp xúc với Lê Sơ nữa.

Hơn nữa lần hợp tác này là Mục Tiêu chủ động tìm Ninh Mạn Thanh, cho rằng cô chính là đối tượng tốt nhất để hợp tác.

Ninh Mạn Thanh cũng không muốn đáp ứng, nhưng Mục Tiêu lại cực kỳ thành khẩn, vì thái độ lúc trước mà gọi điện xin lỗi Lê Sơ, Lê Sơ có chút không thể hiểu được nói với Ninh Mạn Thanh, thành kiến của Ninh Mạn Thanh với Mục Tiêu có giảm xuống một chút.

Cuối cùng Ninh Mạn Thanh đồng ý hợp tác với Mục Tiêu, là bởi vì Mục Tiêu đưa ra một điều kiện mà cô không thể nào từ chối được.

Cô phát hiện Mục Tiêu là một thương nhân cực kỳ thông minh, Mục Tiêu nói hai người hợp tác là cùng nhau thắng lợi, đối với cô cũng không có bất kỳ thiệt hại nào, hắn sẽ che chở cho Lê Sơ trong phạm vi năng lực của mình, loại che chở này cũng không phải là đưa tài nguyên cho nàng, mà là làm một số trợ giúp ngầm.

Ninh Mạn Thanh suy nghĩ trong chốc lát, cũng không có từ chối, bên Ninh gia là chuyện trước sau gì cũng phải đối mặt, Ninh Mạn Thanh không sợ những người đó mang ý xấu với cô hay trả thù cô, nhưng là cô sợ bọn họ sẽ xuống tay với Lê Sơ.

Bởi vì phải vội vàng đi họp, nên sau khi diễn xong cảnh hôm nay, Ninh Mạn Thanh sờ sờ đầu Lê Sơ xong liền vội vàng rời đi.

Lê Sơ đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Ninh Mạn Thanh rời đi, tâm tình càng thêm tệ, lúc ăn cơm chiều cũng không có hứng thú ăn bao nhiêu, chỉ vội vàng ăn hai miếng rồi trở về phòng.

Nàng không có tâm tình làm chuyện khác, ngồi hóng gió ở cửa sổ, nhìn màn đêm tối trầm.

Lê Sơ cảm thấy mình không nên như vậy, nàng phải đi làm một số chuyện khác, Ninh lão sư và Lâm Lang không giống nhau, nàng là người đang yêu đương ngọt ngào.

Có thể nghĩ như vậy thì nghĩ như vậy nhưng Lê Sơ vẫn không nhúc nhích, điện thoại gần bên báo tin nhắn, nhưng nàng lại không có tâm tình mở ra xem.

Di động leng keng leng keng hai tiếng, Lê Sơ không cúi đầu nhìn, ngược lại lại giữ nguyên tư thế này đoán ai đang nhắn tin đến cho nàng.

Wechat của nàng chỉ có mấy người, có thể nhắn tin cho nàng cũng chỉ là người thân cận hoặc là trợ lý.

Chỉ nhắn hai tin, vậy chắc không phải Đường Tòng Nam, nam mụ mụ nói chuyện chưa bao giờ chỉ nhắn có hai tin, sẽ giống như súng liên hoàn đoạt mệnh mà tích tích tích.

Cũng không thể là trợ lý, Tiền Đóa Đóa và Viên Tử rất khi nhắn tin cho nàng qua mạng xã hội thế này, sợ nàng sẽ không thấy tin nhắn, cho nên đều nhắn tin bằng sms.

Chắc là Ninh lão sư đi, Lê Sơ cúi đầu xem, lại phát hiện mình đoán sai rồi, thì ra là Minh Chi.

[Chi chi tỷ]: Có phải em đang đóng phim ở thành phố Z không?

[Chi chi tỷ]: Có rảnh tụ họp một chút không?

Lê Sơ phát hiện hình như đã rất lâu rồi nàng không gặp Minh Chi bên ngoài, trừ bỏ trò chuyện trên mạng xã hội, cơ bản không có gặp nhau, bởi vì hành trình của các nàng đều rất kín, hơn nữa cũng không trùng nhau.

Bất quá chỉ cần Minh Chi ra ca khúc mới, Lê Sơ chắc chắn sẽ cổ vũ.

Lê Sơ lên tinh thần, nghĩ đến chuyện gặp Minh Chi có chút vui vẻ.

Nàng thực sự rất thích Minh Chi, không phải chỉ vì tiếng hát của nàng ấy, càng là bởi vì nàng ấy cho người ta cảm giác rất thoải mái tự tại.

Lê Sơ nhắn tin nói có thể, Minh Chi gửi địa chỉ cho nàng, Lê Sơ lập tức thay đổi quần áo.

Đi ra ngoài chơi đương nhiên là phải cải trang một chút, tuy Lê Sơ biết rằng bây giờ mình không phải đỉnh lưu, nhưng đi ra ngoài vẫn sẽ dễ dàng bị người nhận ra, ai kêu phim nàng mới chiếu ra nổi tiếng gần đây đâu.

Còn may giờ là mùa thu, không tiếng động rời khỏi khách sạn, đến địa chỉ Minh Chi gửi.

Đây là một quán Bar, cũng không phải là lần đầu tiên Minh Chi đưa Lê Sơ đến những chỗ này, dù chỉ là thành thành thật thật nhảy Disco, nhưng mà quán Bar này cũng khác quán Bar bình thường, nó tương đối xa hoa, cũng có tính tư mật rất cao.

Ánh đèn quán Bar có chút mờ, Lê Sơ theo lời Minh Chi đến chỗ hàng ghế dài.

Một mình Minh Chi ngồi ở đó, thân hình yểu điệu, tóc dài hơn chút.

“Chi chi tỷ?”

Trong âm thanh Lê Sơ mang theo chút không chắc chắn, bởi vì phong cách trang điểm của Minh Chi hôm nay không giống bình thường, thực sự là khác hơn nhiều so với lúc nàng nhìn thấy mấy tháng trước.

Hôm nay Minh Chi mặc sườn xám màu xanh lục, tóc cũng màu xanh, không phải khó coi, chỉ là có chút bất ngờ.

“Lê Tử đến, mau ngồi.”

Một tay Minh Chi chống cằm, một tay khác đã kéo Lê Sơ đến, tư thái nàng ấy vẫn thanh lãnh mang theo chút lười biếng như trước, là bộ dáng mà Lê Sơ quen thuộc.

“Chi chi tỷ, sao tự dưng chị lại tạo hình thế này?”

“Khó coi hả?”

“Đẹp, rất có hơi thở cuộc sống.”

Minh Chi quơ quơ ly rượu trên bàn, cười nói với Lê Sơ: “Đúng không, chị cũng cảm thấy vậy, chị cũng cảm thấy vậy, chị nhuộm riêng vì chồng trước.”

Lê Sơ khiếp sợ hỏi: “Hai người hợp lại rồi?”

Nàng vẫn còn nhớ rõ vị anh trai này, chính là người ở đêm giao thừa làm Minh Chi đã từng hạnh phúc mà thống khổ.

Nàng còn nhớ lúc ấy Minh Chi nói nàng ấy với chồng trước yêu đến đặc biệt nhiệt liệt và lãng mạn, sao vậy, lúc này mới bao lâu, hơn nữa năm hợp lại rồi?

“Không có,“ Minh Chi lắc đầu, uống một ngụm rượu nói, “Hơi thở cuộc sống sao, chị đây là đang ăn mừng vì anh ta.”

Lê Sơ hiểu ra, vợ của chồng trước Minh Chi mang thai.

“Chị đã bình thường lại rồi, chẳng qua chị chỉ không rõ, em nói chuyện này rốt cuộc là vì sao đây?”

Minh Chi uống một hơi cạn sạch ly rượu, lại rót cho mình một ly khác.

Đêm nay nàng ấy thực muốn nói hết tất cả, nhưng lại không muốn đi tìm bạn bè của mình, bởi vì chuyện này nàng ấy đã nói rất nhiều lần rồi, nếu lại tìm mọi người lải nhải, có vẻ lại trở thành một người rất phiền.

Nhưng nàng ấy lại rất muốn nói, vì thế gọi điện thoại cho Lê Tử dễ dàng hiểu rõ mình.

“Anh ta kết hôn với chị nhiều năm như vậy, em biết vì sao chị không có mang thai không, không phải là chị không có, mà là anh ta vẫn luôn kiên trì tránh thai, anh ta nói anh ta chưa chuẩn bị cho chuyện đón sinh mệnh mới.”

“Chị cũng không phải rất muốn mang thai hay sinh con, nhưng là.... chị không rõ, nếu lúc ấy anh ta nói vì sự nghiệp cũng được, nhưng anh ta cũng không có nói như vậy.”

“Lần này anh ta không chỉ đăng tin trên trang cá nhân, mà còn dùng Weibo thương mại để đăng, chị vốn dĩ không muốn chú ý đến, nhưng ai biết vẫn đưa đẩy đến trước mặt chị, anh ta cực kỳ vui vẻ, hơn nữa còn nói từ lúc kết hôn vẫn luôn chuẩn bị để sinh con, bởi vì anh ta muốn bọn họ sẽ có một sinh mệnh nhỏ chung với nhau.”

“Chị liền không hiểu rõ, Lê Tử, hiện tại chị chỉ là nghi ngờ thuần túy, chị cũng không có không cam lòng hay là thương tâm, chính là.... lúc bọn chị ở bên nhau, chị cũng không từng nghi ngờ anh ta không đủ yêu chị.”

Minh Chi đem tóc dài hất ra sau đầu, lại từng ngụm từng ngụm uống xong ly rượu.

“Có thể là tâm trạng thay đổi đi, có lẽ trước đó không nghĩ đến, bây giờ mới nghĩ đến.”

Lê Sơ hiểu rõ cảm giác Minh Chi muốn nói, đại khái chính là cái giác thực đáng ghét này.

“Không nghĩ nữa, đến đến đến, bồi chị uống một chút, chúng ta vui vẻ lên, lúc em tới nhìn mặt mày cũng ủ ê kia, nhìn cũng không phải là đang vui vẻ.”

Minh Chi rót cho Lê Sơ nửa ly rượu, nàng ấy biết tửu lượng của Lê Sơ không ra gì, cho nên chỉ rót nửa ly.

Lê Sơ uống nửa ly xuống bụng, cảm giác cảm xúc của mình tốt hơn rất nhiều, lại rót cho mình đầy một ly.

Uống xong một lúc sau còn chưa đã thèm, chạm ly với Minh Chi lần nữa, lại uống thêm nửa ly, hai người lại cùng ra sàn nhảy.

Các nàng đến chỗ không có quá nhiều người, tuy trên mặt hai người đều mang khẩu trang, nhưng cũng sợ bị người nhận ra, cho nên mới đến góc vắng để nhảy.

Trước đó khi không xảy ra chuyện, Lê Sơ cũng hay đến quán Bar, chỉ là không phải rất thường xuyên, nhưng không thể không nói nhảy thực sự có thể phát tiết được không vui.

Những cảm xúc vì nhập vai của Lê Sơ, cũng tan đi giống như khói thuốc.

Trong âm nhạc ồn ào, Minh Chi lớn tiếng nói: “Thật ra tóc này chị cũng không nhuộm vì anh ta, chị nhuộm vì bản thân mình, chỉ là các nàng lại nói chị nhuộm màu xanh thật khó coi!”

“Nhưng chị rất đẹp, chị đẹp nhất.”

Lê Sơ cũng gân cổ lên trả lời nàng, vui sướng mà lôi kéo tay Minh Chi nhảy thật vui vẻ.

“Đúng vậy, chị chính là đẹp nhất.”

Tửu lượng quá kém là dễ dàng bị say, hơn nữa nhảy nhạc khiến người mất thần trí, làm Lê Sơ không phối hợp mà la lên “Không! Lão bà của em mới là đẹp nhất!”

“Lão bà em là ai? Để nàng ra đây chơi một chút?”

Tửu lượng của Minh Chi không tệ, nhưng cảm xúc hôm nay quá phấn khởi, cũng cười lớn hỏi.

“Chị chờ một chút, bây giờ em tìm lão bà của em!”

Lê Sơ thề sống thề chết bảo vệ thanh danh đẹp nhất là của lão bà mình, nên móc di động ra.

Ninh Mạn Thanh vừa họp xong, đang nói chuyện về dự án, di động vang lên.

Sau khi bấm nhận điện thoại, bên kia rất ồn ào.

“Em ở đâu?”

Ninh Mạn Thanh ra dấu tạm dừng với Mục Tiêu, sau đó lập tức lo lắng.

“Em ở quán bar, Chi chi tỷ nói chị ấy đẹp nhất em không phục, chị mới là đẹp nhất! Chị mau đến đây so với chị ấy đi!”

Âm thanh Lê Sơ hàm hồ, rõ ràng là đã uống hơi nhiều.

“Được, nói cho chị biết chỗ của em.”

Ninh Mạn Thanh bị Lê Sơ chọc cười, lại có chút lo lắng Lê Sơ uống say xảy ra chuyện.

“Em ở....”

Lê Sơ lắc lắc đầu óc có chút ngây ngốc, báo địa chỉ ra.

“Được, em đừng chạy loạn, chị đến đón em.”

“Đi đón Lê Sơ?”

Mục Tiêu nghe một chút cũng đoán được bên kia là ai, thấy phản ứng nhu tình như nước của Ninh Mạn Thanh liền biết.

Lê Sơ lập tức cảnh giác hỏi: “Bên cạnh chị có người nói chuyện! Là ai?”

Ninh Mạn Thanh cũng không giấu nàng: “Mục Tiêu, bây giờ chị đi đón em, đừng tắt điện thoại, chị....”

Ninh Mạn Thanh chưa nói xong, bị bên kia khóc một tiếng cắt ngang.

“Sao chị lại ở bên cạnh anh ta? Em cũng phải nhuộm tóc thành màu xanh!”

Nghĩ đến Phù Diên và Lâm Lang, nam chủ và nữ chủ, chồng trước của Minh Chi tránh thai với Minh Chi mà tích cực dựng thai với vợ hiện tại, vô số cảm xúc nhảy lên trong lòng, Lê Sơ tức giận mà tắt điện thoại.

Tạm biệt đi, tình yêu chó má!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.