Lúc Ninh Mạn Thanh nhắn tin tới, Lê Sơ vẫn đang nghe Minh Chi hát, không có để ý đến điện thoại rung lên.
Nơi ca hát này là chỗ kinh doanh của bạn Minh Chi, hôm nay không mở cửa, chỉ có mấy người bạn tốt đến vui chơi ca hát uống chút xíu.
Bạn của Minh Chi đều trong giới âm nhạc, Lê Sơ chỉ nhận ra một ca sĩ dân ca trong số đó, bốn người còn lại nàng cũng không biết, nhưng mà sau khi chào hỏi báo tên, thì cũng coi như là quen biết.
Minh Chi không ca những bài hát của mình, chỉ hát những bài Lê Sơ chưa từng nghe qua, ngữ điệu nàng ấy lười biếng, phối hợp với chất giọng cực kỳ kỳ ảo, khiến cho ca khúc có một loại hấp dẫn rất khác.
Lê Sơ nghe được tiếng ca nhẹ nhàng tình cảm rất thích ý, nàng uống mấy ly rượu trái cây, chống gò má nhẹ nhàng mà lắc lư đầu.
Minh Chi hát xong hai bài liền đi xuống, bạn nàng ấy ngồi lên vị trí ca, bắt đầu ca một bài hát bằng ngôn ngữ dân tộc, Lê Sơ nghe không hiểu ca từ, nhưng cảm thấy giai điệu thực đẹp, ngôn ngữ cũng rất đẹp.
Minh Chi ngồi trên ghế chân cao, nàng ấy mặc sườn xám màu đen, chân dài chéo nhau lắc nhẹ, chống đầu lười biếng nhìn Lê Sơ, cười hỏi nàng: “Chơi vui không?”
“Chơi rất vui!”
Vẫn là lần đầu Lê Sơ tham gia đêm nhạc tụ hội của ca sĩ chuyên nghiệp thế này, nàng ấy và bạn nàng ấy biểu diễn nơi này không giống như biểu diễn trước truyền thông, đều là ca sĩ chuyên nghiệp, nên bầu không khí âm nhạc bọn họ chơi thực nhẹ nhàng, mỗi một giây đều là hưởng thụ.
“Em thực sự là một người đáng yêu.”
Minh Chi nhìn ánh mắt Lê Sơ sáng lấp lánh, không nhịn được xúc động đưa tay nhéo nhéo gò má nàng.
Trước đó vì đóng phim Lê Sơ phải giảm cân, trên mặt gần như không có thịt, sau khi rời khỏi đoàn làm phim mới dưỡng trở lại một chút.
Minh Chi nhéo một bên, một bên thì dùng tay xoa bóp, cười rất vui vẻ.
Nàng ấy là một nữ nhân rất có mị lực, khuôn mặt nàng ấy rất chững chạc, kết hợp với tóc ngắn và sườn xám, loại mị lực này hẳn là đạt đến cực hạn, nhưng nàng nghĩ chắc hẳn là Minh Chi sẽ không hút thuốc lá.
“Hoạt động cuối năm, kỳ thật là có một số đài mời tôi, tiền cũng không ít.”
Minh Chi chợt nhắc đến đề tài này, bưng ly rượu trên bàn, màu rượu dưới ánh sáng khúc xạ ra màu hổ phách, giống như tấm gương đa tình.
“Vốn là tôi định đi, hợp đồng cũng đã ký xong rồi, nhưng là tôi lại từ chối, tôi nói giọng không thoải mái, dây thanh quản có vấn đề. Kỳ thật chất giọng là việc nhỏ, chỉ là có chút mệt mỏi mà thôi.”
Minh Chi uống rượu xong, âm thanh cũng mang theo chút ý vị làm say lòng người.
“Chuyện rất quan trọng sao?”
Lê Sơ cảm giác được Minh Chi muốn nói hết ý, đúng lúc dò hỏi.
Hẳn là việc riêng rất quan trọng đi, bỏ qua chuyện chất giọng có vấn đề, có thể khiến Minh Chi từ chối hợp đồng đã ký, còn phải đền hợp đồng, hẳn là việc riêng rất quan trọng.
“Chồng cũ của tôi,“ Minh Chi quơ quơ ly rượu, lắc lắc đầu theo điệu nhạc trên sân khấu, nàng ấy tạm dừng trong chốc lát lại tiếp tục nói, “Ngày đó anh ta kết hôn.”
“Thật là một ngày lành, đúng không?”
Minh Chi hỏi Lê Sơ, nhưng dường như không phải muốn nghe đến câu trả lời, trên mặt nàng ấy vẫn còn tươi cười, là một loại tươi cười thoải mái.
“Tôi cảm thấy đó là một ngày thật tốt, anh ta a, là người đặc biệt có nguyên tắc, mấy ngày kiểu này đều phải chọn thật tốt. Hôn lễ làm vào buổi tối, không phải vì tục lệ, cũng không bởi vì kết hôn lần hai không muốn ồn ào, mà là anh ta muốn thời điểm tuyên thệ phải khác nhau giữa mới và cũ, anh ta luôn là người lãng mạng như vậy.”
Trên mặt Minh Chi có chút hoài niệm, lúc nói đến chồng cũ, vừa có chút vui đùa vừa có chút cảm khái.
“Bỗng nhiên nói những lời này với em thật quá kỳ quái đi, rõ ràng mới biết em không lâu, nhưng em lại cho tôi cảm giác, sẽ là một người biết lắng nghe. Kỳ thật rất nhiều lúc, tôi muốn nói gì kia với bọn họ, nhưng là nói không nên lời, tôi sợ bọn họ thương hại tôi, nhưng thực sự không có gì đáng thương hại cả.”
Minh Chi chỉ chỉ đám bạn trên sân khấu, nói với nàng cũng không quên giơ ngón cái tỏ vẻ khen ngợi với những người ở trên.
“Lúc trước ly hôn, bọn họ cũng hỏi, sau đó còn bồi tôi uống một buổi tối, tất cả mọi người đều say, chỉ còn tôi tỉnh.”
Minh Chi nhớ lại, thần sắc ôn nhu, Lê Sơ nghe, có chút hâm mộ tình bạn như thế này.
“Ly hôn là anh ta tôi nói ra, nhưng nhẫn là tôi bỏ trước. Giữa hai chúng ta không có phản bội, chỉ là bị cuộc sống nhạt nhẽo mài đi hết sự kiên nhẫn, anh ta là một người cực kỳ lãng mạn, cho nên khi dựa vào bản năng mà duy trì sinh hoạt, anh ta có chút chịu không nổi, nhưng anh ta cũng không muốn cứ như vậy chia tay.”
“Lúc đó tôi với anh ta thường xuyên cãi nhau, vì mấy chuyện vặt vãnh, ví như vì sao anh ta không vứt rác, vì sao lại đi ra tiệm net suốt đêm không về, buổi tối đó tôi tìm anh ta, đi tìm rất lâu không thấy, tôi khóc thực sự rất nhiều. Tôi thề tôi không bao giờ muốn sẽ chia tay với anh ta, chỉ nghĩ hai người đang cãi nhau rất dữ dội mà thôi, tôi vẫn giống như trước kia uy hiếp anh ta, nói không thay đổi được thì ly hôn đi.”
Minh Chi dùng ngữ khí rất nhẹ nhàng nói những lời này, Lê Sơ là Omega, năng lực đồng cảm thực sự quá mạnh, giống như thấy được biểu tình mệt mỏi của Minh Chi lúc nói ra những lời đó.
“Anh ta nói được, vậy thì ly hôn. Lúc trước anh ta cũng nói như vậy, tôi còn tức giận ném nhẫn luôn, sau đó anh ta lại đi mò mẫm một chút tìm nhẫn trở về. Nhưng lần này tôi còn không có ném nhẫn, anh ta lại trả lời bình tĩnh như vậy.
“Trong một nháy mắt đó, có một cổ khủng hoảng rất lớn thổi quét qua người tôi, tôi cảm thấy mình có khả năng thực sự phải mất đi anh ta, tôi thậm chí muốn cúi đầu, muốn nhận sai, tôi chỉ muốn khóc ôm anh ta để anh ta không rời khỏi tôi. Nhưng tôi lại cảm thấy bản thân mình không sai, tôi cũng đã trả giá rất nhiều, vì sao tôi lại cảm thấy mình sai chứ?”
“Cho nên tôi không có ném nhẫn, tôi chỉ tháo nhẫn đặt ở trên bàn, lúc tôi xoay người, anh ta lại gọi tôi lại. Một khắc đó tôi cực kỳ vui vẻ, tôi cho rằng anh ta sẽ giữ lại tôi lần nữa, nhưng anh ta lại nói ngày mai 10h gặp, mang giấy chứng minh theo.”
Lê Sơ nghe rất khổ sở, rõ ràng chỉ là quá khứ của người khác, lúc kể lại giống như đã buông bỏ, nhưng nàng là người nghe lại cảm thấy ảm đạm và không thể nói gì.
“Sau khi ly hôn, tôi cũng dọn đi, nhưng có đôi khi sẽ không tự giác trở về nơi đó, mở cánh cửa kia ra, đôi khi lại gặp nhau, chúng tôi đều có chút xấu hổ. Loại xấu hổ này khiến tôi cảm thấy thực xa lạ, tôi cảm thấy với anh ta mà nói không còn là gì, nhưng anh ta lại kêu tôi vào ngồi, rót cho tôi ly nước, tôi đứng ngồi không yên, sau đó cũng không còn đi nhầm nữa.”
“Bệnh viện đã hẹn ngày xong, ngày đó anh ta đưa tôi đi giải phẫu, kỳ thật là tôi nghĩ mình tự đi, nhưng anh ta rất kiên nhẫn muốn đưa tôi đi.”
Trên sân khấu lại đổi một người khác hát, ca khúc được hát là bài <<Tân Sinh>> của Minh Chi, bài hát tràn đầy tình cảm.
“Thanh trừ đánh dấu thực sự rất đau, tuy rằng tôi đã tiêm thuốc tê, nhưng thực sự vẫn rất đau, tôi cảm giác được tin tức tố của anh ta từng chút từng chút bị rút ra khỏi cơ thể mình, những gì anh ta để lại trên cơ thể tôi vĩnh viễn bị xóa đi từng chút một, tôi khóc trong phòng giải phẫu, cũng suy nghĩ anh ta ở bên ngoài có rơi lệ vì một lần hồi sinh này của tôi không.”
“Sao em lại khóc rồi?”
Minh Chi cười có chút bất đắc dĩ, bàn tay hướng về gò má Lê Sơ, lau lau nước mắt của nàng.
Lúc này Lê Sơ mới phát giác, mình không biết đã rơi nước mắt từ lúc nào.
“Thực xin lỗi, em có chút thất thố.”
Lê Sơ hít hít cái mũi, dùng mu bàn tay lung tung lau mắt nàng một chút.
“Khóc lên cũng thực đáng yêu nha.” Minh Chi chọc chọc cái mũi hồng lên của nàng, uống cạn ly rượu: “Khi tôi biết anh ta có tình yêu mới, liền có chút bừng tỉnh, nhưng mà nghĩ lại, cũng đã năm năm rồi, kỳ thật hai năm sau khi ly hôn, đôi khi mất khống chế cảm xúc hoặc tuyến thể đôi khi tuyến thể phát đau, tôi mới nghĩ đến anh ta.”
Thái độ Minh Chi nhẹ xuống, giống như đang kể bí mật, vẻ mặt thần bí nói: “Tôi tham gia hôn lễ của anh ta, nhưng mà là tôi trộm đi, bởi vì anh ta không mời tôi.”
“Tôi rất vui vẻ khi anh ta có thể có khởi đầu mới, tôi không muốn để anh ta và vợ mới không được tự nhiên, nên chỉ đứng ở xa nhìn vài lần, sau đó tôi mới xác định được mình đã thực sự buông xuống.”
“Nhìn anh ta mặc trang phục tân lang, tôi phát hiện anh ta rất bình thường, dù trong trí nhớ của tôi, trước khi rõ ràng anh ta rất là mê người.”
Lê Sơ nghe vậy, nhất thời ngẩn ngơ.
Nàng khổ sở uống mấy ly rượu trái cây, nhìn Minh Chi cùng bạn bè vui vẻ cười to nói chuyện phiếm.
Nàng lấy di động ra, lúc này mới phát hiện di động có mấy tin của Ninh Mạn Thanh, vội vàng đánh chữ nhắn lại.
[Ninh lão sư]: Vừa rồi bận sao?
[Lê Tiểu Sơ]: Không có, cùng Chi Chi tỷ ra bên ngoài!
[Lê Tiểu Sơ]: Chi Chi tỷ là Minh Chi á!
Ninh Mạn Thanh ở bên kia đại dương, cảm giác nguy cơ trong lòng bỗng nhiên gia tăng, Đào Đào thật là ngoan, rất dễ bị lừa.
[Ninh lão sư]: Ở đâu? Đã trễ thế này còn chưa có trở về sao?
[Đào Đào]: Đang nghe bọn họ hát, nhưng mà đúng thật là cũng gần trở về rồi.
Lê Sơ nhìn thời gian, đã 10 giờ hơn, nàng đã ở đây hai tiếng đồng hồ, cũng đã đến lúc cần phải trở về rồi.
Bỗng nhiên nhận được cuộc gọi video làm Lê Sơ sửng sốt một chút, nàng mang tai nghe Bluetood lên, chấp nhận video.
Ánh sáng có chút tối, chiếu lên mặt Lê Sơ cũng không quá rõ ràng, Ninh Mạn Thanh ở bên kia cũng không có thấy mặt, Lê Sơ chỉ nhìn thấy tay cô.
“Sao vậy Ninh lão sư?”
“Lát nữa có trợ lý đến đón em sao?”
“Vâng, giờ em nhắn tin cho Đóa Đóa đến.”
“Thanh âm sao có chút ách, lại nói giọng mũi, bị cảm sao?”
“Không có.... không có gì.”
Lê Sơ nghĩ đến chuyện vừa rồi, mặt mày có chút ủ ê.
Vì sao hai người yêu nhau cuối cùng cũng đi đến một bước kia, vậy nàng với Ninh Mạn Thanh thì sao đây?
Ninh Mạn Thanh vẫn sẽ luôn thích nàng sao? Nàng vẫn sẽ luôn thích Ninh Mạn Thanh sao?
Lê Sơ không biết, nhất thời nàng chìm vào cảm xúc bi quan.
“Đào Đào, tìm một nơi an tĩnh một chút đi.”
Lê Sơ nghe thấy âm thanh trong tai nghe uyển chuyển, Lê Sơ liền đi đến phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh ánh đèn trắng rất sáng, đôi mắt với chóp mũi hồng hồng của Lê Sơ căn bản không giấu được.
Lê Sơ phát giác mình bị hố, màn hình bên kia đã từ tay chuyển thành mặt Ninh Mạn Thanh, nhìn đôi mắt Ninh Mạn Thanh, Lê Sơ cũng từ bỏ ý định xoay camera video lại.
“Sao lại khóc thành như vậy, ai khi dễ em?”
Lê Sơ lắc đầu nói: “Không có, chỉ là em nghe một câu chuyện làm em cảm thấy rất khổ sở.”
Lê Sơ thở dài: “Nếu chuyện trên thế giới đều có thể đơn giản như chuyện mập lên thì tốt rồi.”
Nàng có chút ưu thương nhìn mặt Ninh Mạn Thanh, rất muốn hỏi gì đó, nhưng lại cảm thấy hiện tại không thể, cũng không cần thiết hỏi.
“Tôi sẽ.”
“Hở?”
Lê Sơ ngây ngốc, không biết vì sao tự nhiên Ninh Mạn Thanh lại nói như vậy, không ăn nhập gì tới câu nói trước đó của nàng nha.
“Không biết vì sao tôi bỗng nhiên có cảm giác, biểu tình vừa rồi của em giống như đang hỏi tôi, có thể vĩnh viễn thích em như vậy hay không, tôi trả lời em, sẽ.”
Mặt mày Ninh Mạn Thanh mềm mại, tình tố giống như vượt qua thiên sơn vạn thủy, đến trước mắt Lê Sơ.
.....//.....
Editor:
Hôm qua hôm nay lướt fb đọc được rất nhiều cmt chê, rồi cả chửi rủa editor, mình buồn lắm á, cũng không định edit nữa, truyện cũng nên gỡ xuống hết vì đăng truyện edit cũng bị chửi.
Trước đó thì bị chửi về thể loại ABO, sau thì bị nói về chuyện edit, trong công ty cách ly đã khổ lắm rồi, cố gắng edit để các bạn được đọc nhanh một chút mà lên đọc tin toàn mắng chửi xỉa xói không. Nản thực sự!
Hiện tại mình đã edit đến chương 60 rồi, sắp tới vẫn cố gắng beta lại mấy chương đã edit rồi đăng lên, lúc đầu đã hứa sẽ hoàn bộ này, nhưng giờ thực sự không biết có làm được không hay phải thất hứa nữa.
Quá mệt mỏi!