“ Thiển Thiển, lại đây bên này!” Triệu Nhã Chi vẫy tay nói.
“ Được ạ.”
Sau khi đến gần, mới phát hiện bên người Triệu phu nhân còn có một vị phu nhân, trên người mặc bộ sườn xám vàng nhạt, khí chất du dương, thoạt nhìn như là nhân vật trong tranh thuỷ mặc.
“Đây là bạn thân mẹ, cũng là chủ mẫu Dạ gia.”
“Như Như, đây là con gái nhỏ nhà tôi - Tô Thiển.”
“Nhã Chi, bà không cần phải nói, cô bé này lớn lên đẹp đẽ, vừa vặn xứng với đứa kia nhà tôi. Thiển Thiển, gọi ta là dì Hứa là được rồi!”
“ Tôi không muốn Thiển Thiển nhà tôi đáng yêu như vậy sao có thể cứ thế đưa đến nhà bà được.” Triệu phu nhân vẻ mặt ngạo kiều (*), nhưng rõ ràng đối với lời nói của Hứa phu nhân động tâm rồi.
(*): thường được dùng chỉ người ngoài lạnh trong nóng, lời nói bên ngoài và trong lòng không đồng nhất, vì che giấu thẹn thùng của mình mà tỏ ra thái độ cường ngạnh, cao ngạo. [baidu]
“Dạ Diệu, con lại đây.” Chỉ thấy Hứa phu nhân gọi điện thoại đi, không thể nào, cứ như thế mà tại nơi này xem mắt á hả? Cô mới chỉ mười lăm tuổi thôi đấy!
Ngoài cửa lại là một trận náo động, thiếu niên tiến vào khuôn mặt tuyệt hảo, so sánh với ba vị thiếu gia phong hoa tuyệt đại của Tô cũng là không nhường một tấc.
Trong mắt phượng ẩn chứa sắc nhọn, chiếc mũi cao thẳng này cảm giác có thể làm mẫu để chỉnh dung theo, môi mỏng hơi mím lại, dáng người cũng thật sự hoàn mỹ. Cứ việc Tô Thiển cố tình thầm muốn tìm ra khuyết điểm cũng không thể không thừa nhận bộ dạng túi da này thật sự là hoàn hảo đến cực điểm, phù hợp thẩm mỹ của Tô Thiển, càng như là lấy ra từ tiêu chuẩn cái đẹp của cô.
Dạ Diệu bên này bị mẹ gọi tới có chút không vui, phụ nữ nơi này hận không thể đem mí mắt dán ở trên người anh có cái gì hay ho.
Vào trong yến hội, bản năng tìm kiếm bóng hình mẹ mình lại bị thiếu nữ đang cười yếu ớt bên người mẹ hấp dẫn.
“ Mẹ.”
“Dạ Diệu, vị này chính là em gái nhỏ nhà Tô gia, Tô Thiển.”
“ Thiển Thiển, vị này chính là con trai của dì Hứa, Dạ Diệu, con gọi nó là Dạ ca ca hoặc là Diệu ca ca đều được.”
Tô Thiển nhìn về phía mẫu hậu nhà mình, lại thấy Triệu phu nhân cũng là một dáng vẻ vui mừng. Hơn nữa mẫu hậu còn mang vẻ mặt hoa si là cái quỷ gì vậy?
Xem ra Triệu phu nhân không thể trông cậy vào, nhưng cái xưng hô này quả thật làm người ta cảm thấy xấu hổ chết rồi.
Đại khái là biểu cảm Tô Thiển quá mức đáng yêu, Dạ Diệu cũng đang chờ mong một tiếng Diệu ca ca.
“ Mẹ, con muốn đi toilet một chút.”
“Dạ Diệu, Thiển Thiển lần đầu tiên đến biệt thự nhà chúng ta, con đưa con bé đi nhà vệ sinh đi.”
“Không...... Không cần đâu. Một mình cháu đi là được.”
“ Được.” Giọng nói trầm thấp ưu nhã thật sự dễ nghe, nhưng nói cái gì vậy chứ?
Không phải trong nguyên tác nói vị bạch nguyệt quang này của nữ chính không gần nữ sắc, ngày thường ngay cả nói chuyện cùng nữ sinh cũng là cực hiếm. Sao lại đồng ý nhỉ?
Dạ Diệu lặng lẽ nhéo nhéo ngón tay, cô quá đáng yêu muốn chạm vào. Cứ việc Tô Thiển hôm nay trang điểm diễm lệ kiêu sa, nhưng Dạ Diệu lại cảm thấy thiếu nữ đáng yêu.
“Tốt rồi, tiểu bối các con có thể nói chuyện, Như Như chúng ta tâm sự tiếp. Thẩm mỹ viện nhà bà......”
Không phải chứ, cứ như vậy đem cô giao cho một người khác phái thật sự ổn sao, Triệu phu nhân?