“Trà sữa này rất ngon.”
“Em cũng thấy vậy. Đại ca, có thể giúp em gái của anh một chuyện nho nhỏ không?!”
Tiểu nha đầu một đôi mắt hồ ly trông mong nhìn hắn, ánh mắt khẩn cầu.
“Ừ, nói anh nghe một chút.”
Lúc nãy vừa được Giang Nhu nói thêm, biết một tờ có chữ ký đại ca nhà mình trên thị trường là vô giá, bởi vì anh nhà mình tương đối lười, không muốn ký nhiều, dẫn đến fans điên cuồng truy đuổi.
“ Bạn tốt của em là fan của anh, cậu ấy muốn có chữ ký tay của anh.”
“Cái này sao? Phải xem thái độ của em rồi.”
“Anh cứ yên tâm đi. Em nhất định sẽ đối xử thật tốt với anh.”
“Ừm.”
Dọc theo đường đi tới nhà là một loạt hỏi han ân cần từ Tô Thiển.
“ Được rồi. Anh ký giúp em.”
“Cảm ơn anh. Em quá yêu anh rồi!”
Mà Tô Ngọc nghe thấy câu này không vui, không sai, mấy anh trai Tô gia đối mặt với em gái nhà mình không chút nào cần hình tượng, lúc trước em gái không muốn nói chuyện với bọn họ, cho dù vậy, bọn họ cũng đối với tiểu công chúa ta cần ta cứ lấy. Càng huống chi em gái hiện tại trở nên đáng yêu như thế.
“Cho nên Thiển Thiển không thích nhị ca sao? Nhị ca rất thương tâm đó!”
“ Thiển Thiển cũng thích nhị ca, nhị ca rất tốt với Thiển Thiển.”
“Đã trở lại rồi sao không vào đi, Thiển Thiển học một ngày không mệt sao?”
Mẫu hậu Triệu Nhã Chi cười nói, nhưng huynh đệ Tô gia biết mẫu hậu nhất định không vui, làm MC đó là tùy thời tùy chỗ đều phải biểu hiện ra một mặt tốt đẹp nhất, nhưng một khi ở nhà bên cạnh con gái mình mẫu hậu nhất định sẽ không như vậy. Cho nên khẳng định là tiếu lí tàng đao(*), trong bông có kim.
(*): là trong nụ cười ẩn giấu đao kiếm, ý nói bên ngoài thì mềm mỏng nhưng bên trong chứa đựng gươm đao.
“ Thiển Thiển, chúng ta đi vào thôi!”
“ Vâng! Mẹ à, ngày mai con bắt đầu huấn luyện quân sự.”
“ Trời nắng nóng như này, huấn luyện quân sự sao! Thiển Thiển nhà ta thật vất vả. Để mẹ đi tìm kem chống nắng giúp con. A Khải, con có ý kiến gì không? Thiển Thiển nhà ta ngoan như vậy, lỡ bị phơi nắng hỏng mất làm sao bây giờ?”
“Con lập tức liên hệ chuyên viên trang điểm Hạ Tình.”
“ Mẹ, tam ca với ba còn chưa về sao?”
“ Chưa về, hai người bọn họ có lẽ về muộn hơn chút thôi.”
“ Vậy con đi lên lầu làm bài tập trước, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm. Nhị ca, em có một chỗ không hiểu lắm, anh có thể lên giúp em không?”
“Có thể.”
Đi theo lên tới phòng Tô Thiển, một mảnh vàng óng làm mắt Tô Thiển nhức nhối, kiểu trang trí này cần phải thay đổi một lần.
“Nhị ca, hôm nay Đường Uyển Tĩnh kia có phải tới công ty chúng ta không?”
“Không sai, giống như em đoán, vốn là muốn tìm ba, nhưng ba không có ở đó, bà ta nói rất nhiều điều để em đồng ý.”
“ Vậy nhị ca có giúp em từ chối không?”
“Đó là tất nhiên. Chỉ là suy nghĩ của Thiển Thiển hiện tại về Sở Ngọc Ninh thế nào?”
“Nhị ca, anh cảm thấy Sở Ngọc Ninh là dạng người gì?”
“Nhị ca nói thật cho em biết, người này tuyệt đối không phải người xứng với em.”
“Đúng vậy, nhị ca. Cậu ta lại có thể theo đuổi em trong khi đã có bạn gái. Chuyện này vẫn là một ngày kia em không cẩn thận nghe được cậu ta đang nói chuyện điện thoại mới biết được.”
Trên sách viết, Sở Ngọc Ninh cùng Vân Thanh Thiển đã sớm thích nhau, chỉ là vì ích lợi, hai người tạm thời chưa công khai quan hệ, chính vì muốn nhận được giúp đỡ của Tô gia.