Sau Khi Yêu Đương Qua Mạng Với Sếp Sòng

Chương 37: Chương 37: Chương 35




Edit & beta: MeanChan

(Truyện đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)

“À này,“ Lục Trừu Trừu không kìm được mà mở mic, “Hành Cẩn à, người ta bảo là thích cậu, không phải Thu Ninh...”

“Tôi biết.” Tất Dục Cẩn chuyển sang tư thế ngồi thoải mái hơn: “Thích tôi càng không được, cậu ấy sẽ ghen, sẽ tức giận, cậu ấy không vui thì tôi cũng vui không nổi.”

Lục Trừu Trừu: “......”

“Lúc không vui thì luôn muốn giết gì đó.” Thanh âm Tất Dục Cẩn lạnh vô cùng: “Đương nhiên, tôi biết là tôi rất cùi bắp. Tuy rằng tôi không giết được nhưng tôi có thể mời người khác giết hộ, hai người chuyên ám sát trong bang tên là gì.”

Hắn mở ra bảng xếp hạng tìm kiếm: “Hồi ức màu hồng phấn, Long chi hồn?”

Vấn vô hữu thì: “......”

“Nhưng cùng một bang hội cả, cứ giết qua giết lại cũng không hay lắm.”

【 hệ thống bang hội: Hành Cẩn hiến 200000 đồng vàng cho bang hội. 】

“Sau khi rời bang để giết xong thì tôi có thể vào lại không?”

Ánh nến: “......”

Cậu ta quyết định nhìn thẳng vào vấn đề: “Ngàn sai vạn sai đều là tôi sai, đánh đánh giết giết nhiều cũng không tốt, hãy tự do yêu đương đi, hòa bình vạn tuế.”

Tất Dục Cẩn: “Môn không đăng hộ không đối cũng có thể tự do yêu đương?”

“......” Qua nửa ngày Ánh nến mới lên tiếng: “Chỉ cần thật sự yêu nhau thì không có gì là khó khăn.”

Tất Dục Cẩn lại không hài lòng: “Nãy chúng tôi đi Nguyệt Lão để đăng ký kết hôn, cũng không biết có thể có người đến quấy rối hay không.”

Vấn vô hữu thì để tay lên ngực tự hỏi.

Trước kia cậu ta đã mù con mắt nào mà lại cảm thấy Hành Cẩn trong cao lãnh có chút đáng yêu, là trăng khuyết trên trời, là bóng hình trong nước, là...

Là ma quỷ mới đúng chứ?

Trong tai nghe, Hành Cẩn vẫn đang nói: “Thôi đi tìm đoàn sát thủ đi, bớt việc.”

Thanh âm vừa dứt, màn hình đã lập tức hiện lên một tin tức mới.

【 hệ thống: Người chơi Vấn vô hữu thì sử dụng hứa nguyện tiên, cũng nhắn lại rằng: Chúc Hành Cẩn và Thu Ninh đính hôn vui vẻ, chúc đôi vợ chồng son bên nhau trọn đời, sớm sinh quý tử. 】

Hứa nguyện tiên là một đạo cụ thú vị tìm được khi đào bảo, không thể dùng để mua bán giao dịch, lượng sản xuất cực thấp, mà chúc thành công còn có thể nhận được vật liệu cao cấp nên có rất ít người chơi lãng phí nó ở việc chúc phúc đơn thuần.

Nhóm người ngồi hóng hớt trên thế giới đã choáng váng.

Cái tình huống gì vậy???

Khâu Ninh cũng thấy, nghi hoặc hỏi: “Vấn vô hữu thì đang làm cái gì vậy?”

Tất Dục Cẩn đóng mic trong YY, nói: “Có thể là đã nghĩ thông rồi.”

Khâu Ninh cau mày: “Người này khó hiểu thế... Nếu cậu ta lại tới tìm chị thì chị đừng để ý đến cậu ta.”

Nói xong vẫn không yên tâm nên lại dặn: “Nếu cậu ta cứ dây dưa với chị không chịu ngừng thì chị cứ nói với em, em đi chỉnh chết cậu ta.”

Tất Dục Cẩn vốn định nói sẽ không có chuyện đó đâu nhưng nghe vậy thì ngừng lại, sửa lời: “Được.”

Hai người đã làm xong nhiệm vụ, đồng hồ cũng đã điểm qua 11 giờ nhưng hai người không ai định nói lời tạm biệt.

Khâu Ninh chở Hành Cẩn tới mấy thánh địa tình nhân nổi danh trong trò chơi, đến mỗi một nơi lại phóng một cái pháo hoa rồi chụp hình, cứ cách một lát kênh hệ thống lại hiện lên tin tức hai người nổ pháo hoa.

Lúc trước Khâu Ninh thấy mấy tin tức này nọ trên hệ thống thì chỉ thấy vô cảm, thật sự không hiểu sao mấy người đó lại muốn khoe tình yêu của mình cho cả thế giới cùng biết.

Rồi hôm nay đã bị vả mặt.

Tiếc rằng anh là tên quỷ nghèo, nếu không anh nhất định sẽ cho Chớp mắt đã vạn năm (tên pháo hoa) phủ kín toàn bộ thành Trường An.

Tất Dục Cẩn nhìn hiệu ứng tình yêu hồng nhạt nổ khắp nơi của pháo hoa, hỏi: “Sao lại có mấy cái này?”

“Hệ thống đưa.” Khâu Ninh không nói cho hắn rằng mấy cái này là do mình tự mua, anh sợ nếu Hành Cẩn mà biết thì kích động một phát là bay luôn một số tiền lớn.

“Cũng có thể mua ở khu mua sắm nữa, nhưng không cần đâu, lượng mà hệ thống đưa cũng đủ để đôi ta cày đầy độ hảo cảm rồi.”

Tất Dục Cẩn “Ừ” một tiếng, nhanh chóng nhét một đống pháo hoa thượng vàng hạ cám vào xe mua sắm: “Tôi không mua.”

Vì để hợp với phong cảnh, hai người cứ liên tục thay đổi từng bộ từng bộ thời trang, không ai thấy sốt ruột cả, cuối cùng vẫn là Khâu Ninh chịu thua trước.

“12 giờ rưỡi rồi, còn chưa ngủ sao?”

Tất Dục Cẩn hỏi lại: “Em mệt rồi sao?”

Khâu Ninh mới thoát khỏi hàng ngũ độc thân nên hưng phấn chết đi được, dù có chơi thêm hai ba tiếng nữa cũng không vấn đề gì.

Nhưng Hành Cẩn không giống vậy, con gái đừng thức đêm thì tốt hơn, thân thể dễ tổn thương lắm.

“Có chút, ngày mai còn phải đi làm.”

“Vậy ngủ đi,“ Tất Dục Cẩn đổi bộ thời trang sao cho giống cái Khâu Ninh đang mặc: “Khi nào tổ chức hôn lễ?”

Tất nhiên là Khâu Ninh muốn càng nhanh càng tốt, nhưng thật không khéo là mai anh phải đi công tác cùng BOSS, mất độ ba ngày.

Thời gian cho hôn lễ không dài nhưng Khâu Ninh không hề định làm qua loa cho xong, anh cẩn thận hỏi ý kiến: “Năm ngày sau được không? Chờ em đi công tác về.”

Tất Dục Cẩn nhìn lịch, năm ngày nữa là chủ nhật, thích hợp chuyển nhà, kết hôn, nhập trạch (vào nhà mới), lãnh chứng (lấy giấy chứng nhận).

Là một ngày lành.

“Ừ.”

Khâu Ninh rất vui vẻ, bảo bối nhà anh thật là chu đáo và biết chăm sóc người khác.

- -

Vào ngày đi công tác, Khâu Ninh đã mang theo chiếc notebook mà anh bỏ quên từ bao lâu trên lưng.

Tối qua anh chơi game cả đêm, khách sạn anh ở là khách sạn năm sao nổi tiếng nhất trong nước, tốc độ mạng đủ để chơi trò chơi thoải mái.

Lần này sẽ đi khảo sát cùng đồng nghiệp ở thành phố A, vì để dễ hành động nên những đồng nghiệp ở xa cũng được xếp vào ở khách sạn. Khâu Ninh còn cố ý dừng chân nhìn sơ đồ chia phòng, bạn cùng phòng là một người quen trong văn phòng, tránh cho việc chơi game trước mặt người ngoài sẽ gây xấu hổ.

Lúc đổi vé máy bay, Khâu Ninh mới biết được mình được ngồi ở khoang hạng nhất, anh nhíu mày: “Xin hỏi có phải là bị nhầm hay không?”

Bạn cùng phòng mới cho anh xem chỗ ngồi của cậu ấy, là một vị trí ở khoang phổ thông.

Nhân viên thẩm tra đối chiếu họ tên và số thẻ căn cước của anh một lần nữa, mìm cười nói: “Không sai đâu tiên sinh.”

Khâu Ninh nghi hoặc rời đi, nhịn không được lại nhắn hỏi người đặt vé máy bay xem rốt cuộc là có chuyện gì.

Đối phương trả lời lại rất nhanh: “Là ý của Tất tổng.”

Tất Dục Cẩn?

Khâu Ninh bị sự kinh ngạc và khó tin choán đầy tâm trí, anh lại càng không hiểu.

“Vốn định đặt khoang hạng nhất cho tất cả mọi người nhưng không đủ vị trí, ngoài ra thì những đồng nghiệp ngồi ở khoang phổ thông sẽ được nhận giá vé chênh lệch theo hình thức trợ cấp.”

“......”

Xin hỏi có thể đổi cho anh về khoang phổ thông không?

Trợ cấp gì đó không quan trọng, anh chỉ muốn để lại vị trí thoải mái hơn cho người thật sự cần nó thôi.

Đổi thì không thể đổi rồi, nhưng vẫn có duy nhất một điều khiến Khâu Ninh cảm thấy may mắn chính là anh không phải ngồi cạnh ông chủ, ở giữa còn cách một cái lối đi nhỏ và một người già.

Một giờ sau, máy bay vững vàng đáp đất.

Không tính Tất Dục Cẩn, lần này tổng bộ MR phái thêm bốn người tới, hai người một gian, nhân viên hai người ở một phòng xép tiêu chuẩn, BOSS ở phòng xép xa hoa.

Màn hình TV trong phòng đang tuyên truyền về khách sạn này, hình ảnh đúng lúc nhảy đến phòng xép, nhìn chiếc giường lớn siêu thoải mái mềm mại, bồn tắm mát xa siêu rộng, ban công tầm nhìn siêu cao, Khâu Ninh cảm thấy hâm mộ từ tận đáy lòng.

Tư bản chủ nghĩa độc ác!

Thời gian đi công tác lần này không dài, Khâu Ninh chỉ mang theo vài bộ quần áo để thay, gói gọn hết trong một chiếc vali nhỏ. Bạn cùng phòng của anh gọi là Chu Vận, là một anh chàng hơi béo đầy tinh thần, thấy anh mang hai chiếc laptop thì sợ ngây người.

“Anh Khâu, chúng ta không cần phải bán mạng vậy đúng không?”

Vai trái Khâu Ninh vác một cái ba lô, tay còn nắm thanh kéo vali hành lý, bộ dáng trông hơi buồn cười.

Nghe cậu ấy nói vậy anh liền liếc qua một cái.

Cậu thì biết cái gì, bên trái là vợ, bên phải là công tác, không được bỏ rơi bên nào hết.

Tất Dục Cẩn vừa lúc bước xuống khỏi xe, nghe thấy hai người nói chuyện liền liếc qua, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tươi cười của Khâu Ninh.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt sau khi tỏ rõ lòng mình, nhìn ra được tâm tình anh đang rất tốt.

Ánh mắt Tất Dục Cẩn chậm rãi dời xuống, dừng lại một lát ở hai cái bao rồi chuyển đi.

Sau khi ăn xong cơm trưa, một đám người ngồi nghỉ ngơi một chút rồi bị ông chủ cuồng công việc mang đến hiện trường.

Mọi người xoay như con quay cả một buổi trưa, sau khi tan tầm Khâu Ninh chỉ muốn lên giường nằm ngay đơ, sự đời phàm tục không còn liên quan gì đến anh nữa.

Người tiếp đãi ở tỉnh A chuẩn bị tiệc đón gió ở khách sạn, Tất Dục Cẩn cực kỳ không thích trò này nhưng xem vẻ mặt như chết đói của mọi người và bộ dáng nhìn thức ăn ngon trên tờ đơn tuyên truyền của khách sạn không chớp mắt của cậu nhân viên nhỏ thì lại gật đầu.

Người tiếp đãi được yêu mến mà lo sợ, mừng rỡ như điên, vội vàng gọi người phục vụ tới để mang các món đã được chuẩn bị sẵn lên.

Hắn có thể dùng chuyện này để lên mặt chém gió trước các đồng nghiệp cả năm!

Đã ngồi vào bàn thì không thể thiếu rượu, không ai dám đi kính Tất Dục Cẩn, mà cũng không dám đi mời các đồng nghiệp khác ngay dưới mí mắt ông chủ.

Người tiếp đãi uống rượu ngon mà cứ lúng ta lúng túng.

Khâu Ninh tự rót cho mình một ly, giúp giải bầu không khí: “Cảm ơn Bạch tổng đã chiêu đãi, các đồng nghiệp hôm nay đều mệt mỏi, Tất tổng lại không uống được rượu, nếu ngài không chê thì tôi xin thay mặt họ mời ngài một ly.”

Anh nghĩ rất đơn giản, mấy ngày tới mọi người sẽ phải làm việc chung với nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp nên đừng làm quan hệ trở nên cứng nhắc quá.

Bạch tổng nhẹ nhàng thở ra, thật ra hắn đã bắt đầu hối hận ngay sau khi chai rượu được đưa lên bàn. Sao hắn lại quên rằng bị BOSS này cũng không phải nhưng thương nhân hợp tác bình thường khác, sao phải cho hắn mặt mũi?

Có người cho bậc thang mà đi xuống, Bạch tổng sướng rơn xuống theo. Nói mấy câu không đau không ngứa phù hợp với tình huống rồi nhẹ nhàng chạm ly, sau đó uống một hơi cạn sạch.

Tửu lượng của Khâu Ninh không tốt cũng không tệ, uống ít thì không sao chứ uống nhiều quá sẽ say, anh chỉ hy vọng Bạch tổng có thể nhìn mặt mũi Tất tổng một tí, đừng để anh phải chắn rượu nhiều quá.

Thức ăn nhanh chóng được bưng lên, có Khâu Ninh chống đỡ ánh mắt BOSS để khuấy động bầu không khí nên bữa tiệc cũng dần dần náo nhiệt lên, chỉ là ông chủ vẫn ở đây nên mọi người còn hơi câu nệ.

Tất Dục Cẩn ra ngoài nhận một cuộc gọi, lúc quay lại chỉ nói một câu: “Tôi có việc, mọi người cứ ăn.”

Sau đó nhìn chằm chằm Khâu Ninh hai má đã phiếm đỏ.

Người sau bị hắn nhìn đến tê cả da đầu.

Không biết có phải là ảo giác của anh hay không mà anh cứ có cảm giác như mình ra ngoài tụ tập với đám bạn xấu thì bị phụ huynh bắt gặp tại trận.

Anh nỗ lực tự hỏi bản thân cần phải nói gì trong tình huống này để đỡ bị nghe phê bình, đáng tiếc cái đầu đã bị hai ly rượu trắng ảnh hưởng nên chạy không còn tốt lắm, suy nghĩ nửa ngày cũng chẳng ra được một chữ nào.

Tất Dục Cẩn đối diện với ánh mắt mê mang mà vô tội của anh, môi mỏng mím chặt, qua một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Tôi đi rồi, đừng uống nhiều quá.”

Khâu Ninh đáp lại theo bản năng: “Ừ, đi sớm về sớm.”

Chờ đến khi Tất Dục Cẩn rời phòng anh mới kịp phản ứng lại, không dám tin mà hỏi đồng nghiệp bên cạnh: “Mới nãy Tất tổng nói gì với tôi vậy?”

Sự thanh lãnh và xa rời trần tục của Tất tổng thì những người ngồi đây đều được trải nghiệm qua rồi, nhưng có ai gặp tình huống vậy chưa? Đi về còn chào hỏi đàng hoàng!

Núi băng ngàn năm thành tinh rồi!

Tinh thần của Bạch tổng nâng cao hẳn lên, lại không còn ông chủ đè nặng nên giọng nói cũng lớn thêm mấy đề-xi-ben: “Trưởng phòng Khâu đúng là người tài hay ẩn mình, không nhìn ra cậu với Tất tổng có quan hệ tốt vậy luôn, về sau có việc thì chúng tôi bèn dựa vào cậu nói tốt cho mấy câu trước mặt Tất tổng nhé!”

Khâu Ninh cảm giác chút men say của mình đã bay biến hoàn toàn.

Không phải!

Không có!

Đừng hiểu lầm!

Trưởng phòng Khâu và Tất tổng quan hệ không tốt!

Các anh tìm người khác mà nói ngọt đi được không?

- ---------Hết chương 35----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.