Sau Khi Yêu Đương Qua Mạng Với Sếp Sòng

Chương 76: Chương 76: Chương 74




Edit & beta: MeanChan

(Truyện đăng tại wattpad MeanChankhongvui và clairdelaluneblog.wordpress.com)

Ban đầu chỉ là cái chạm khẽ như chuồn chuồn lướt nước, rồi dường như lại thấy không đủ, lại sát tới cọ cọ.

Khâu Ninh bị hắn trêu đùa đến nỗi ngọn lửa tà ác ứa ra, khép laptop lại đặt lên bàn, trực tiếp đứng dậy ngồi trên người đối phương, ôm cổ dựa sát.

Ghế chơi game quá nhỏ hẹp, Tất Dục Cẩn sợ anh ngã, không thể không ôm lấy eo anh, còn hơi ngửa đầu ra cười anh: “Em bạo thế...”

Nói còn chưa dứt lời liền bị Khâu Ninh thừa cơ mà vào làm hắn không thể không ngậm miệng, chuyên tâm đối phó với người đang dựa vào lòng ngực mình.

Sau khi kết thúc, hai người đều nhẹ thở hổn hển.

Khâu Ninh vùi đầu ở hõm cổ Tất Dục Cẩn, chỉ lộ ra vành tai đỏ như máu.

Anh hỏi: “Hôm nay anh xịt nước hoa?”

Tất Dục Cẩn duỗi tay sờ vuốt vành tai mềm mại, cánh tay hữu lực vòng lấy cố định tấm lưng anh, siết người vào trong lồng ngực mình, “Xịt một chút.”

“Khó trách,“ Khâu Ninh duỗi đầu cọ vào gáy hắn: “Thơm thơm.”

Hơi thở nóng bỏng khi nói chuyện toàn bộ phả lên cổ, hai mắt Tất Dục Cẩn đen nhánh như mực, cảm xúc chôn sâu ở đáy mắt.

Hắn vỗ vỗ lưng anh: “Đừng cọ......”

Sườn cổ đột nhiên cảm nhận được sự ướt át mềm ấm.

Hô hấp Tất Dục Cẩn khựng lại.

Khâu Ninh ngẩng đầu, cắn nhẹ đầu lưỡi, cười với hắn: “Hương vị không tồi.”

Âm thanh Tất Dục Cẩn nghèn nghẹn: “Hương vị không tồi là thế nào em?”

Khâu Ninh lại cúi đầu: “Thế để em thử lại.”

Anh nhớ tới lần đó trong thang máy, người đàn ông mặt áo sơ mi trắng tinh, thắt cà vạt màu đen, mỗi lần nói hầu kết gợi cảm lại chập chùng lên xuống, ngon không chịu được.

Khâu Ninh đặc biệt thích trái táo Adam của hắn, thưởng thức vừa chậm vừa tinh tế, trong lúc đó còn bớt thì giờ ngẩng đầu hôn cằm hắn mấy cái.

Tất Dục Cẩn bất đắc dĩ, chỉ có thể ngẩng đầu lên mặc anh chà đạp.

Hai người đều đắm chìm vào trong ngọn lửa nóng. Như là ngồi quanh bếp lò trong ngày đông rét mướt, toàn thân trên dưới không một chỗ nào là không ấm.

Ngay lúc Khâu Ninh hướng bàn tay xuống lưng quần hắn, Tất Dục Cẩn lại ngừng. Đáy mắt hắn đỏ đậm, giọng nói khàn đến kỳ cục: “Hôm nay không được.”

Khâu Ninh ngồi thẳng thân mình, kéo ra chút khoảng cách giữa hai người.

Đôi môi anh bóng lên ánh nước, khóe mắt ửng đỏ, giọng nói không tốt lắm: “Vì sao?”

“Thích Lâm ở nhà, không tiện.” Tất Dục Cẩn duỗi tay lau khô môi anh, tiếp tục nói: “Hơn nữa cũng không đủ đồ vật, sợ làm đau em.”

“À...” Khâu Ninh có chút thất vọng, còn chưa kịp nói ra câu tiếp theo, đột nhiên nhận ra có chỗ nào không đúng.

Từ từ.

Anh ngơ ngác nhìn đối phương: “Phải là sợ em làm đau anh chứ?”

Tất Dục Cẩn bật cười: “Cái gì?”

Khâu Ninh chỉ chỉ hắn: “Vợ này.”

Lại chỉ chỉ mình: “Chồng này.”

Hỏi: “Anh bị nói ngược hả?”

Đôi mắt Tất Dục Cẩn nặng nề nhìn anh, bàn tay to đỡ lấy gáy anh, ngón cái lúc có lúc không xoa nhẹ sợi tóc mềm, mãi không nói lời nào.

Khâu Ninh bị hắn nhìn đến đổ mồ hôi, ôm cổ hắn lay lay mấy cái: “Bị ngược đúng không?”

“Em cảm thấy thế nào?” Cuối cùng người đàn ông cũng mở miệng, giơ tay đo vóc dáng anh, liếc qua cánh tay anh ước lượng, lại vòng qua eo anh một cái, ánh mắt tiện đà đi xuống, cười nhạo: “Phải có nhận thức rõ ràng với vị trí của mình chứ.”

Khâu Ninh chịu đựng sự ngứa ngáy trên người, đánh một cái lên người hắn: “Xem thường ai đó?”

Cơ bắp dưới tay còn cứng hơn cả sắt.

“Anh tự xem thường anh.” Tất Dục Cẩn dỗ dành một tiếng, tay đặt bên hông anh không chịu dịch đi, hỏi: “Hôn nữa không?”

Khâu Ninh nhìn chằm chằm hắn, hừ một tiếng, sau đó nói: “Hôn.”

Nói xong liền nghiêng thân dựa tới.

Cảm thấy khó chịu, vậy hôn là khỏe. Dù sao cũng không có hại gì.

Tất Dục Cẩn thuận thế đè người lên bàn máy tính, bàn phím màu đen bị đèn nặng đánh ra một chuỗi kí tự không rõ trên màn hình máy tính.

“Cậu, cậu ngủ rồi ạ?”

Ngoài cửa, giọng Thích Lâm đột ngột vang lên, trong giọng nói còn mang vẻ cẩn trọng: “Bà ngoại gọi điện cho cậu mà không được, bảo cậu gọi lại cho bà.”

Khâu Ninh hoảng sợ, đột nhiên đẩy Tất Dục Cẩn ra rồi đứng lên, sau đó chột dạ mà nhìn ra phía cửa.

“Cửa khóa trái, đừng sợ.”

Khuôn mặt Khâu Ninh đỏ ửng lên: “Em có sợ đâu.”

Tất Dục Cẩn giúp anh chỉnh lại quần áo rối loạn, “Ừ” một tiếng: “Anh đi xem, thời gian không còn sớm, em nghỉ ngơi trước đi.”

“Vâng.” Khâu Ninh chớp mắt, hỏi: “Em ngủ ở đâu đây?”

Giọng điệu người đàn ông bình thản: “Ngủ với anh.”

Ngoài cửa, Thích Lâm lại gọi một tiếng: “Cậu, cậu có nghe thấy con không?”

Khâu Ninh lau mặt: “Em đi tắm.”

Mới đi được hai bước, tay đã bị nắm lại.

Tất Dục Cẩn giữ chặt anh, nói: “Ngăn thứ nhất ở bồn rửa mặt có áo tắm dài sạch sẽ, em mặc tạm một đêm.”

Khâu Ninh: “......”

Chờ đến khi phòng tắm vang lên tiếng nước, Tất Dục Cẩn mới đứng lên đi mở cửa: “Không điếc.”

Thích Lâm bị vẻ mặt hắn dọa sợ, đang muốn nói điều gì thì ánh mắt lại chợt va vào cổ hắn.

Trên cần cổ thon dài của cậu nó, lúc này có mấy vết ửng đỏ không bình thường.

Thích Lâm: “......”

Trời. Đ*.

Hình như nó đã phá hỏng hiện trường không nên đến gì đó rồi.

Nhận ra được tầm mắt của nó, Tất Dục Cẩn nhíu mày, hỏi: “Bà ngoại con bảo gì?”

Khâu Ninh bước ra từ phòng tắm đã thấy Tất Dục Cẩn thay quần áo xong, đang mặc áo khoác. Anh sửng sốt: “Anh muốn ra ngoài?”

“Ừ.” Tất Dục Cẩn nhìn anh một cái.

Tóc Khâu Ninh còn ướt đẫm nhỏ nước tí tách, đang cầm khăn lông cẩn thận lau, có vài sợi dán trên mặt, bị anh lắc đầu vẩy đi như chó con.

Áo tắm dài có hơi to, mỗi một động tác đều lộ ra một phần lớn da thịt mà đối phương còn hồn nhiên không biết.

Tất Dục Cẩn đi qua, thắt lại áo tắm dài cho anh: “Bố mẹ anh về, hiện tại đang ở sân bay, anh đi đón hai người họ. Em ngủ trước đi.”

Bàn tay đang xoa tóc của Khâu Ninh chợt ngừng, mở to hai mắt nhìn.

“Vậy em......”

“Không sao, anh đã nói với họ, lần này về chắc cũng là vì chuyện này, không cần lo lắng.”

Không lo lắng mới là lạ.

Chuyện này không biết thì thôi, nếu đã biết thì không có đạo lý ngồi yên mà nhìn.

Khâu Ninh không rảnh lo lau tóc nữa, nhanh chóng thay quần áo: “Em đi với anh.”

Tất Dục Cẩn ngăn anh lại: “Sấy tóc.”

Chờ đến khi hai người ra cửa, đã là nửa giờ sau.

Di động Tất Dục Cẩn không biết đã sập nguồn từ lúc nào, phải lên xe sạc mấy phút mới khởi động lại được.

Vừa nhận được tín hiệu, mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn WeChat lập tức ào ào hiện lên màn hình.

Hắn bật Bluetooth, trực tiếp gọi điện lại.

Đầu dây bên kia nhận điện thoại rất mau.

“Dục Cẩn,“ âm thanh mẹ Tất ôn hòa mang chút mỏi mệt, “Mẹ có phải đã đánh thức con với Tiểu Lâm hay không?”

“Không có, còn chưa ngủ. Sao về mà mẹ cũng không nhắc con trước một tiếng?”

Mẹ Tất cười một cái, nói: “Ba con không phải học theo trên mạng muốn tạo bất ngờ cho con đấy sao, sao lại có thể nghĩ đến chuyện sau đó nữa.”

Giọng điệu Tất Dục Cẩn không hề gợn sóng: “Bảo ba bớt xem mấy cái video ngắn thì sẽ không tự làm bản thân lâm vào hoàn cảnh xấu hổ.”

Âm thanh táo bạo của ba Tất truyền tới từ một bên khác: “Nó có ý gì hả? Nó ghét bỏ tôi đấy à? Con không chê mẹ xấu, chó không chê chủ nghèo, sao tôi lại tạo nghiệt đẻ ra cái thằng con như thế này chứ?”

“Ông bớt mồm bớt miệng đi, một đống tuổi rồi còn kêu kêu quát quát.” Mẹ Tất nói ông hai câu rồi đưa di động ra xa, nói: “Ba con có nói là con ngủ rồi thì thôi, ba mẹ sẽ đi đặt khách sạn ở gần sân bay.”

“Di động con hết pin, mới khởi động lại máy.” Tất Dục Cẩn dẫm chân ga, tốc độ xe đạt mức cao nhất trong khoảng cho phép, “Ba mẹ đặt khách sạn chưa?”

Âm thanh ba Tất lại truyền tới: “Thằng nhóc thúi, mi thật sự không định đón ba mẹ về đúng không?”

“Có đón, nếu ba mẹ đã đặt khách sạn thì con sẽ đặt một phòng bên cạnh, ở cùng ba mẹ một đêm rồi mai mới về.”

“Coi như mi có lương tâm,“ cha Tất ngẫm lại vẫn tức, “Thằng bé nhà ai mắt bị mù mà lại coi trọng một khối băng cứng nhắc không hiểu phong tình như mi nhỉ.”

Thằng bé mắt mù: “......”

Tất Dục Cẩn dư quang liếc thấy vẻ mặt anh, nhịn không được mà cười: “Ba có thể hỏi em ấy một chút.”

Đầu bên kia im ắng, qua một hồi lâu mới xuất hiện âm thanh đầy cẩn trọng của mẹ Tất: “Đứa bé kia đang ở bên cạnh con à?”

“Vâng, hai chúng con cùng tới đón hai người.”

Đầu bên kia lại im lặng.

Một lát sau, âm thanh mẹ Tất mẫu có chút lúng túng nói: “Vậy chờ gặp mặt lại nói, con lái xe cẩn thận...”

Treo điện thoại, thân mình cứng đờ vì căng thẳng của Khâu Ninh mới lơi lỏng ra.

Tuy rằng chưa gặp mặt, nhưng chỉ nghe thanh âm cũng đã đủ khiến anh căng thẳng hồi hộp.

Tất Dục Cẩn nói: “Tính tình ba anh luôn như vậy, không có ác ý.”

“Ừ, em biết.” Khâu Ninh không khỏi nhớ lại bộ dáng của ba mình, cười nói: “Chú rất có tinh thần.”

Tất Dục Cẩn cười theo: “Có tinh thần hay không sẽ biết ngay đây.”

Tất Dục Cẩn lái xe nhanh, từ nhà tới sân bay chỉ mất một giờ là tới.

Ba mẹ Tất đã sớm chờ ở đó.

Có lẽ là trải qua cảm giác người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, nơi hai ông bà hiển hiện khí chất đạm nhiên thích ứng được trong mọi tình cảnh.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị gì mà gặp người lớn, Khâu Ninh cảm thấy vô cùng may mắn vì hôm nay mình đã chỉnh trang tỉ mỉ để đi hẹn hò, trông không đến mức quá thất lễ.

Anh đi đằng sau Tất Dục Cẩn, nghe thấy hắn hỏi: “Bên ngoài lạnh như vậy, sao ba mẹ không chờ ở trong?”

“Mới ra đây chưa lâu.” Ánh mắt Tất mẫu hướng về phía sau Tất Dục Cẩn, tuy rằng mang vẻ đánh giá nhưng lại không hề khiến người ta khó chịu.

Tất Dục Cẩn tiếp lấy cái vali của họ, sau đó đặt tay sau eo Khâu Ninh đẩy nhẹ về phía trước: “Đây là Khâu Ninh.”

Khâu Ninh nở nụ cười lễ phép: “Con chào chú dì ạ.”

“Chào con.” Giọng nói mẹ Tất dịu dàng, có lẽ là nhớ tới chuyện lúc gọi điện thoại, đành bất đắc dĩ nói: “Đừng nghe chú con nói bậy, ổng cứ hay không quản được cái miệng của mình như thế đấy.”

Sau đó lại hơi trách cứ nhìn về phía con mình: “Con cũng không nói cho ba mẹ biết sớm rằng có thằng bé đến, làm ba mẹ chẳng kịp mang quà cáp gì về...”

Cha Tất không được tự nhiên mà húng hắng, tiếp lời: “Chúng ta ở nước ngoài mua chút vật kỷ niệm, tí nữa con... Tiểu Khâu đúng không, con nhìn xem có thích không, chọn mấy cái mang về cho cả ba mẹ anh chị em của con nữa.”

Khâu Ninh vẫn cười, hào phóng mà nói lời cảm ơn: “Vậy con xin phép không khách khí nữa ạ.”

Tất Dục Cẩn đứng sát lại vào anh thêm một chút, cánh tay hai người dựa vào nhau. Lúc đi tới bãi đỗ xe, Tất Dục Cẩn lặng lẽ nắm bàn tay Khâu Ninh.

Lòng bàn tay ẩm ướt, toàn là mồ hôi.

Hắn cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, mẹ anh rất thích em.”

Trên đầu Khâu Ninh hiện ra một dấu chấm hỏi: “Sao anh biết?”

Tất Dục Cẩn dùng âm thanh chỉ có hai người nghe thấy đáp rằng: “Con trai của mẹ anh thích thì mẹ anh cũng thích.”

Khâu Ninh ngừng lại, sau đó hỏi: “Vậy nếu nhỡ dì không thích thì sao?”

“Thì anh vẫn thích.”

Khâu Ninh à một tiếng.

Anh kéo vali hành lý, lòng bàn chân lâng lâng như bước trên mây.

Trở lại xe, mẹ Tất hỏi không ít vấn đề về Khâu Ninh, gia đình, công việc, người sau đều thoải mái hào phóng đáp lại.

Biết được anh đi làm ở MR, bà thậm chí còn vui vẻ: “Đến thỏ còn không ăn cỏ gần hang đâu con ạ, tiền đồ.”

Trên đường về Tất Dục Cẩn không lái xe quá nhanh, hai ông bà phải ngồi máy bay lâu, hàn huyên một lúc liền mệt mỏi, ngồi nghỉ ngơi ở phía sau.

Khâu Ninh nhỏ giọng nói chuyện với Tất Dục Cẩn, phòng ngừa hắn buồn ngủ.

Trong lúc đó di động rung lên vài lần, anh mở ra nhìn.

Hôm nay sau khi Tất Dục Cẩn ngã ngựa, WeChat đã trải qua lần chấn động thứ hai, tất cả đều là dấu chấm hỏi và khiếp sợ.

Thậm chí còn có cả bang chủ Hồi Ức Màu Hồng Phấn và Long Chi Hồn mới kết bạn không lâu cũng gửi tới sticker hoảng sợ.

...... Sát thủ cũng hóng hớt?

Tất cả mọi người trong diễn đàn bang hội đều đang gào khóc đòi ăn, ấn vào tất cả đều @ anh.

Thời gian ấm áp: Trừu Trừu và Ánh Nến gặp mặt đã đăng ảnh chụp! @QN

Ưu Nhạc Quả: Hai anh đăng ảnh đi, chúng em phát bao lì xì QAQ!

Lục Trừu Trừu: Không cần chính mặt, chụp cái bóng hoặc là nắm tay cũng OK, đây là một bước tiến lớn trong lịch sử thoát kiếp độc thân của bang chúng ta!

Bạch Chỉ: Bao lì xì đã chuẩn bị xong, mau tới lừa đi!

Nghe thấy tiếng cười từ bên cạnh, Tất Dục Cẩn hỏi: “Vui vậy sao?”

Khâu Ninh nói: “Một đám người đang ầm ĩ muốn xem ảnh chụp của chúng ta, em đang lừa bao lì xì của họ.”

“Lừa được chưa?”

“Chưa đâu, đám người kia cứ một hai phải nhìn thấy chúng ta, vừa nãy em tùy tiện gửi một tấm ảnh chụp trên đường cũng không được.”

“À.” Tất Dục Cẩn nói: “Vậy phát đi.”

Khâu Ninh kinh ngạc mà nhìn hắn.

Tất Dục Cẩn nhìn thấy từ kính chiếu hậu, đuôi lông mày khẽ nhếch: “Sao nào, anh không xứng gặp người khác?”

“Cũng không phải, em cho rằng......”

Anh cho rằng Tất Dục Cẩn không thích lộ mặt lắm, ngay cả official website của công ty cũng không chẳng có một tấm ảnh chụp chính diện nào của hắn.

Cuối cùng, Khâu Ninh nghiêng người, chụp một tấm Tất Dục Cẩn đang lái xe, tất nhiên là anh không chụp chính mặt.

Đêm đã về khuya, ánh sáng không tốt, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra sườn mặt góc cạnh rõ ràng trong tối tăm mù mịt. Ánh mắt người đàn ông nhìn thẳng về phía trước, đôi tay nắm lấy vô lăng, chuyên tâm mà nghiêm túc.

QN: [ hình ảnh ]

Vãn Dương:!!!

Rừng Trúc Phong: Tôi lại có thể rồi [ nụ cười dần dần trở nên biến thái.jpg]

Thời Gian Ấm Áp: Anh đẹp trai dù đã che khuất mặt, thì chỉ bằng thân hình và khí chất cũng đủ nói cho tôi biết hắn là người mà tôi không thể có được (chỉ là sùng bái thuần túy, không có ý định chen chân).

Đông Chí: Huhuhu nhìn thân hình này, hầu kết này, vai này, cánh tay này, ôi này ngón tay thon dài, đây là ai trong hai người? Tôi lập tức hồn xuyên tới người còn lại!

Nửa Đời Không Hiểu: Đã hiểu, trại gà lớn nhất không ở đời thực, ở internet (?).

Thú Vị Nhưng Chỉ Là Sủi Cảo: Chỉ có mình tôi chú ý tới cái vô lăng kia sao? Là bảo bối đời này tôi không bao giờ chiếm được [ khóc thút thít ]

Ưu Nhạc Quả: Đây là Hành Cẩn ca ca hay là Thu ca ca vậy?

Lục Trừu Trừu: Đứa nhỏ ngốc, em xem khí chất ai chọc tới người đó chết như này thì có thể là Thu ca ca ngớ ngẩn kia của em sao?

QN: Công kích nhân sinh, đã báo cáo.

Ánh Nến: [ cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi ]

Ánh Nến: Mặc kệ nói như thế nào, chúc mừng Thu Ninh và Hành Cẩn gặp mặt thành công.

Thanh Khê Mấy Độ: [ cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi ]

Thanh Khê Mấy Độ: Chúc mừng.

Trong diễn đàn lập tức bị các loại bao lì xì spam, tiếc rằng đám người này keo kiệt, nói cái gì mà chỉ thấy mỗi một người, chỉ cho 15 đồng, bớt một nửa.

Vì thế Khâu Ninh liền nói ra một câu đầy thiện chí.

QN: Cảm ơn bao lì xì của mọi người, vừa mới gặp người lớn, rất bận, hẹn gặp lại nha, yêu mọi người~

Góc trên bên trái có thông báo mới, anh nhận bao lì xì xong, mặc kệ mọi người trong diễn đàn gọi í ới, cứ thế đi ra ngoài.

Thích Lâm: À, mọi người sắp về tới rồi nhỉ? Muốn con gọi chạy vặt cho hai người không?

QN: Ở trên đường.

QN: Cái gì là chạy vặt?

Thích Lâm: Chia sẻ -[ đỗ X tư ] mủ cao su thiên nhiên......

Thích Lâm: Chia sẻ -[ kiệt X bang ] giãn dài cấp hoàng kim...

QN:......

Thích Lâm: Thích cái nào? Mau nói cho con biết, hẳn là có thể kịp thời đưa đến trước khi mọi người về tới đó!

QN: Tôi hối hận.

Thích Lâm: Ha?

QN: Tôi nên nghe lời cậu của nhóc, mua thước tặng cho nhóc [ đáng yêu ]

- ---------Hết chương 74----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.