Editor: Hải Thượng Minh Nguyệt
Lam Hằng nhìn dòng bình luận đột nhiên xuất hiện mà mí mắt giựt giựt, thầm nghĩ quả nhiên không nên trêu chọc cậu ta, chỉ đành dâng lên 200 con cá khô nhỏ.
Nghiêm Tuyết Tiêu ngồi trước máy tính thu hồi tầm mắt, uống ngụm trà cuối cùng rồi mở ra cuốn 《Critique of Dialectical Reason》đặt trên bàn học, trên trang sách quanh quẩn hương vị Bạch Trà như có như không.
Buổi tối về đến nhà, Thẩm Trì nằm trong chăn kiểm kê cá khô nhỏ của chính mình - có một ngàn hai trăm con. Có lẽ đến cuối tháng có thể thu được 3000 tệ, thiếu niên ngáp một cái rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
*
Mặt trời vừa mới nhú, Yến thành là thủ đô của Hoa quốc. Những bức tường màu xám mang đậm dấu vết của lịch sử, vô số tòa nhà cao chọc trời vọt đến tận mây xanh.
“Có thích gì không?” Trong cửa hàng Loro Piana, một người phụ nữ khoác áo choàng đứng trước chiếc áo len cashmere được làm thủ công tinh xảo lên tiếng hỏi.
Quý Thư lắc đầu.
“Mua hết.” Nữ nhân nói với nhân viên cửa hàng.
“Vâng, Thẩm thái thái.” Nhân viên cửa hàng cung kính cúi đầu.
“Mua hết ạ?” Quý Thư không khỏi liếc nhìn giá cả trên nhãn, chỉ riêng phần lẻ đã đắt hơn bộ quần áo quý giá nhất mà cậu từng mặc từ trước đến giờ.
Nữ nhân nhẹ nhàng nhíu mày, chờ nhân viên cửa hàng rời đi nàng mới mở miệng: “Tiểu Thư, hiện tại con không ở Biên Thành nữa. Không cần phải lo lắng về chi phí sinh hoạt, con chỉ cần chuyên tâm thi vào Yến Đại.”
Quý Thư gật đầu, cậu cảm thấy mình đang mơ: không cần trở lại Biên Thành nghèo khó, tiền bạc không tiêu hết, còn có cha mẹ quyền quý.
Chỉ là khi cậu nghĩ đến thiếu niên tóc đen rũ mắt đàn dương cầm giống như một chàng hoàng tử nhỏ bé trên ảnh chụp vẫn nhịn không được mà hâm mộ.
Trong căn nhà trệt ở Biên thành, một thiếu niên tóc đỏ bị tiếng loa trên đường phố đánh thức, cậu không biểu lộ cảm xúc gì chân bước xuống giường rồi ra khỏi phòng, thuần thục cầm lấy một chiếc bánh quẩy trên bàn ăn.
Hôm nay là cuối tuần, ba Quý và mẹ Quý không ra quán. Ba Quý đã về quê, mẹ Quý cởi tạp dề nhìn về phía hắn: “Tiểu Trì, hôm nay cùng mẹ đi mua quần áo đi, nếu không mẹ cũng không biết con thích cái gì.”
Thiếu niên vừa mới ngậm bánh quẩy vào miệng khi nghe mẹ nói rõ ràng bị nghẹn một lúc, thấp giọng mà “Vâng” một tiếng.
Biên Thành chỉ có một khu phố thương mại rất gần chợ bán thức ăn. Một nửa bán bách hóa một nửa bán đặc sản của Biên thành - cải trắng, những người bán rong thường cãi nhau về việc chiếm chỗ ngồi, một centimet cũng không chịu nhường.
Từ trước tới nay Thẩm Trì chưa bao giờ tới những chỗ như thế này để mua quần áo, cậu cau mày tránh khỏi vũng nước bẩn đang chảy ra từ ống thoát nước.
“Con của cô thật trắng, chiếc áo này rất phù hợp.” Một lão nương vừa mới tranh cãi với hàng bên cạnh đã lập tức quay đầu nở nụ cười với họ “Bộ này cũng rất đẹp, một bộ chỉ có 45 tệ.” Mẹ Quý đứng bên cạnh sạp hỏi: “Lúc mặc có thoải mái không?”
“Quần áo của chúng tôi 100% cotton, khẳng định rất thoải mái.” Bà chủ nhiệt tình trả lời.
Mẹ Quý nhìn về phía Thẩm Trì: “Con nhìn một chút xem thích cái nào.”
Thẩm Trì cúi đầu nhìn quần áo trên quầy hàng, tầm mắt rơi vào hai chiếc áo hoodie rẻ nhất.
“Thích thì mặc thử đi.” Bà chủ cầm hai chiếc áo nhét vào tay thiếu niên rồi chỉ vào phòng thử đồ nhỏ hẹp được che bằng ván gỗ ở phía sau.
Dưới ánh nhìn tha thiết mà chăm chú của mẹ Quý, Thẩm Trì mím môi không nói ra hai chữ cự tuyệt mà đi vào phòng thử đồ.
Cậu cầm hai chiếc hoodie ướm thử lên người mình, kiểu dáng lớn nhỏ đều không sai biệt lắm.
Thẩm Trì chưa từng chọn quần áo, trước giờ có cái gì thì mặc cái đó. Cậu nhìn chằm chằm vào tấm gương to nửa ngày trời cũng chưa quyết định được.
Có lẽ con gái sẽ chọn quần áo?
Thẩm Trì mở di động ra chụp hai chiếc áo hoodie kia rồi gửi cho Nghiêm Tuyết Tiêu.
【 Thẩm Trì 】 Cậu cảm thấy cái nào hợp hơn?
Sau một lúc lâu, Thẩm Trì cũng không nhận được hồi âm, có lẽ cả hai bộ này đều không thích hợp, cậu nhìn màn hình rũ mắt.
*
Bang New Jersey.
Đã là chạng vạng, Nghiêm Tuyết Tiêu mặc một bộ quần áo nhạt màu làm trong tiệm cà phê. Hắn cúi người đặt một ly cà Americano lên bàn của khách hàng trước khi trở về quầy bar.
Nguyên Tuyết Tiêu bận bịu cả buổi chiều không có thời gian xem di động, hắn mở di động ra – một tin nhắn mới xuất hiện trên màn hình.
【 Thẩm Trì 】Cậu cảm thấy cái nào hợp hơn?
Trong tin nhắn là hai tấm ảnh về hai chiếc áo khác nhau, cái thứ nhất là một chiếc hoodie màu đen dài, cái thứ hai là một chiếc hoodie có họa tiết dấu chân của con chó nhỏ màu trắng sữa.
Nghiêm Tuyết Tiêu có thói quen mặc quần áo đơn màu, nhưng không biết vì cái gì trước mắt hắn hiện ra một con chó săn nhỏ ngậm quần áo chạy tới gần, hắn gõ chữ hồi âm.
【 Nghiêm Tuyết Tiêu 】 Cái thứ hai.
Thấy Nghiêm Tuyết Tiêu nhìn chăm chú vào điện thoại, một vị đồng nghiệp vừa rửa cốc vừa tò mò hỏi: “Cậu đang làm gì?”
Nghiêm Tuyết Tiêu tắt di động: “Chọn quần áo cho tiểu hài.”
Trong tiếng nước ào ạt đồng sự rõ ràng đã nghe lầm, hỏi ngược lại: “Cậu nuôi thú cưng à?”
Nghiêm Tuyết Tiêu hạ mắt: “Có thể xem như vậy.”
Một sói nhỏ hắn tự tìm thấy.
*
Buổi chiều, Trang Châu đi vào tiệm net nhìn thấy tờ quảng cáo nhỏ trên vách tường trước đài rửa tay. Khi hắn đang định mở miệng hỏi, trên màn hình phát ra tin tức từ đài truyền hình địa phương.
Tiếng phổ thông của người chủ trì mang đậm khẩu âm của Biên thành: “Hôm nay cảnh sát niêm phong một cửa hàng bán người yêu ảo trên mạng, nhiều thành phần bị nghi ngờ có liên quan đến lừa đảo qua internet, người báo án nói rằng họ không hề nhận được hàng, chủ quán cuốn tiền liền chạy hy vọng thị dân đề cao ý thức phòng bị.”
Trang Châu không xa lạ gì với những vụ lừa đảo, Biên Thành có rất nhiều thủ đoạn dối gạt – cũ có mới có. Nhưng mà hắn không nghĩ tới quảng cáo vớ vẩn cũng đặt trong tiệm net.
Trang Châu ngồi xuống ghế, vị trí bên cạnh trống không. Trong mắt hắn xẹt qua một tia kinh ngạc, tiểu hồng mao ngày thường ngồi ở tiệm net đến độ sắp mọc rễ vậy mà không tới.
Ý niệm của Trang Châu còn chưa xuất hiện bao lâu, một tiếng kéo ghế vang lên; hắn quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt nghĩ rằng chính mình nhìn lầm rồi.
Thiếu niên tóc đỏ treo tai nghe trên cổ, mặc một chiếc áo hoodie có họa tiết dấu chân của con chó nhỏ màu trắng sữa. Lông mi dày rậm hơi rũ xuống, trông đáng yêu lạ thường.
Có lẽ nhận thấy ánh mắt chăm chú của hắn, thiếu niên lập tức nhìn qua bằng ánh mắt lạnh như băng, Trang Châu thu hồi tâm tư quả nhiên đáng yêu chỉ là một loại ảo giác.
Hắn lên tiếng nhắc nhở từ tận đáy lòng: “Đúng rồi, tôi xem tin tức có nói cửa hàng người yêu giả tưởng bị nghi ngờ liên quan đến lừa gạt trên mạng, cậu đừng bị lừa.”
Hôm nay tâm tình của thiếu niên tựa hồ không tồi, liếc mắt nhìn hắn khó có được mà đáp lại: “Mua những thứ đắt tiền là được.”
Trang Châu:............
Trong suy nghĩ của Thẩm Trì, những người bị lừa đều là vì ham món lợi nhỏ, tỷ như mua Nghiêm Tuyết Tiêu một tháng mất 500 nguyên liền không bị lừa, một tháng 50 khẳng định là kẻ lừa đảo.
Những thứ đắt tiền sẽ không sai.
Thiếu niên âm thầm củng cố ý niệm.
Tốc độ khởi động máy trong tiệm net vẫn chậm như cũ, đã qua ba phút còn không chưa khởi động xong, cậu mở di động - một tin nhắn nhảy lên màn hình.
【 Tiêu Hồi 】 đã lâu không chơi Tuyệt Địa Cầu Sinh, gọi bạn gái của cậu cùng chơi đi, không biết chơi cũng chẳng có việc gì, dù sao còn có cậu.
Thẩm Trì biết Tiêu Hồi còn không chết tâm.
【 Châu Á Đệ Nhất Thương Thần 】 ban ngày cô ấy phải đi học
【 Tiêu Hồi 】 Lúc nào cũng được không cần là ban ngày, tôi chẳng có ý gì khác chủ yếu là muốn quen biết một chút, tốt xấu cùng nhau lớn lên. Tô Văn cũng muốn gặp cô ấy.
Đã nói đến mức này, nhất thời Thẩm Trì không nghĩ ra lý do cự tuyệt. Cậu lạnh nhạt đáp ứng.
Thẩm Trì nhấp vào avatar của Nghiêm Tuyết Tiêu trên Wechat
【 Thẩm Trì 】 Có thể chơi game cùng nhau không?
Không nhận được hồi âm.
Thẩm Trì không khỏi ngừng hô hấp.
Kỳ thật, Thẩm Trì không chắc chắn Nghiêm Tuyết Tiêu có thể đồng ý hay không, rốt cuộc đăng ký hàng tháng chỉ bao gồm dịch vụ nói chuyện phiếm không bao gồm bồi chơi game. Cô ấy bỏ thời gian xem cậu phát sóng trực tiếp đã là phần phục vụ miễn phí, nếu Nghiêm Tuyết Tiêu đồng ý thì tốt rồi.
*
Nghiêm Tuyết Tiêu trở lại ký túc xá, hắn ngồi trước bàn học chuẩn bị mở ra máy tính, di động đặt bên cạnh đột nhiên sáng lên
【 Thẩm Trì 】Có thể chơi game cùng nhau không?
Nghiêm Tuyết Tiêu không có hứng thú chơi trò chơi, nếu có thời gian đùa nghịch không bằng dùng nó để xem một bài luận văn.
Hắn khách sáo trả lời một câu “Xin lỗi” nhưng đối phương tựa hồ vô cùng nghiêm túc mà trả lời.
【 Thẩm Trì 】 Cậu không cần xin lỗi là tôi yêu cầu quá mức, không nên chiếm dụng thời gian của cậu một cách miễn phí như vậy.
Nghiêm Tuyết Tiêu rũ đôi mắt phượng màu đen xuống, tầm mắt nhìn chăm chú vào màn hình dừng lại một lúc, nhìn không ra cảm xúc mà mở máy tính tiếp tục sửa chữa luận văn.
Khi hắn viết xong luận văn đã là hai giờ đêm, hắn cẩn thận lưu lại tài liệu. Cũng không hề tắt máy tính, Nghiêm Tuyết Tiêu mở trang web ra, nhẹ nhàng gõ một dòng trên thanh tìm kiếm.
—— Chơi Tuyệt Địa Cầu Sinh như thế nào.
Editor có lời muốn nói: Tưởng anh từ chối? ~-~