“Thẩm Trì...... Cậu biết Biên Thành sao?”
“Biết.”
Một thiếu niên tóc đỏ tháo tai nghe đắt tiền, đồng phục học sinh trượt xuống người, không để bụng mà nói: “Tỷ lệ phạm tội cao nhất cả nước, nền kinh tế số một từ dưới đếm lên, địa phương mà cả đời tôi không bao giờ đến.”
Lúc ấy, cậu cho là như vậy.
*
Tháng chín, mặt trời như thiêu như đốt làm mặt đất nóng lên, thiếu niên tóc đỏ kéo rương hành lý đến trước một căn nhà nhỏ hẹp.
Bức tường của căn nhà giống vỏ cây bị bóc ra, rêu xanh bao phủ những viên gạch bên ngoài, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy lớp tường trắng và những viên gạch màu xám.
Tầm mắt của cậu dừng ở vết nứt nhỏ nơi chân tường, ngay sau đó chuyển sang cánh cửa sắt phòng trộm đã gỉ, nghĩ đến việc cánh tay của mình phải đặt trên cánh cửa này để gõ——
Khuôn mặt của thiếu niên không chút thay đổi.
Cậu chưa từng nghĩ tới việc bản thân sẽ từ thủ đô phồn hoa, ngồi trên xe lửa ba ngày ba đêm đến Biên Thành.
Thẩm Trì nhìn về phía đối diện, đường cái gồ ghề lồi lõm, sửa chữa được một nửa phần cuối còn nát vụn, những người bán hàng rong chiếm cứ gần hết, thậm chí cả đoạn đường chỉ có một tiệm net.
Cậu không chút do dự đi vào tiệm net đó.
Giữa trưa, nhân viên công tác trong tiệm ngồi trước quầy lễ tân vừa ăn vừa thở dài bàn luận.
“Các người xem tin tức chưa, đứa con nhà họ Thẩm giàu nhất thành phố chúng ta hóa ra là bị ôm sai, cha mẹ ruột của hắn chính là người bán đồ ăn sáng bên cạnh trường Tam trung, vậy mà tình cờ sinh cùng bệnh viện trời xui đất khiến được hộ sĩ ôm nhầm.”
“Cô nói Quý gia đúng không, tôi đã từng thấy hài tử của Quý gia, từ nhỏ không chỉ có thành tích tốt, còn rất hiếu thuận, giúp đỡ cha mẹ bán đồ ăn sáng, nhìn liền biết không giống người nào đó, khổ đứa nhỏ này.”
“Đứa con Thẩm gia nuôi hình như tên là Thẩm Trì? Nghe nói suốt ngày trầm mê trong trò chơi, tính tình còn không tốt làm cha mẹ tức giận lúc này mới kiểm tra DNA nói như thế nào nhỉ, thật sự đồ giả không thể giống đồ thật được.”
Các cô thảo luận đến hăng say, cho đến khi một âm thanh lạnh lùng vang lên đánh vỡ cuộc trò chuyện: “Không nói lời nào cũng không ai bảo các người câm đâu.”
Quầy lễ tân ban nãy còn nhiệt tình ngay tức khắc an tĩnh lại, họ không khỏi nhìn nhau chẳng biết bản thân đã nói sai điều gì.
Thiếu niên cũng không thèm liếc mắt một cái, giọng nói lạnh như băng: “Một máy.”
Khuôn mặt của thiếu niên rất đẹp, lông mày rậm tuấn tú, cả đầu tóc đỏ càng làm cho làn da trắng nõn của cậu phá lệ nổi bật, đứng im một chỗ cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác, bộ dáng sạch sẽ không hề ăn nhập với hoàn cảnh đầy khói bụi xung quanh.
Nhân viên thu ngân nhìn đến ngẩn ra một lát mới hồi phục tinh thần, cẩn thận dò hỏi, “Cậu chơi trò nào? Cửa tiệm của chúng tôi trò gì cũng có, kể cả những game nổi tiếng ví dụ như Liên Minh Huyền Thoại ——”
Cô chưa giới thiệu xong đã bị thiếu niên đánh gãy: “Tuyệt Địa Cầu Sinh.”
Nghe xong cô giật mình, Tuyệt Địa Cầu Sinh là một trò chơi cũ, không thể nói là không phổ biển nhưng trò chơi này đã qua thời hoàng kim của nó, hiện tại rất hiếm người tiếp tục chơi, máy cài cũng ít hơn.
“Không thể?” Thiếu niên cau mày.
“Có thể, phiền cậu đưa ra chứng minh thư.” Nhân viên thu ngân lập tức gõ trên máy tính.
Ngay sau đó, một tấm chứng minh thư được đưa tới cô tiếp nhận sau ngây ngẩn cả người, bởi vì trên đó có in một cái tên.
—— Thẩm Trì.
*
Thẩm Trì bước đến khu C ở tiệm net, cậu không lập tức ngồi xuống mà nhìn chỗ ngồi bẩn thỉu, trên ghế nhựa hiện rõ vết dơ.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên thấy những chiếc ghế khác cũng không khá hơn là bao, máy tính vẫn là đồ thế hệ cũ, không ít người vừa hút thuốc vừa chơi. Lối đi nhỏ hai bên đã tích một tầng khói bụi.
Nó hoàn toàn khác so với những quán net sạch sẽ và sáng sủa trong ấn tượng của cậu.
Một lần nữa, Thẩm Trì thực sự nhận ra rằng nơi này không phải là Yến thành, mà là Biên thành xa xôi ở biên giới Tây Bắc.
Thẩm Trì mím môi - không nhìn ra đang suy nghĩ cái gì, cuối cùng vẫn dùng một tờ báo lót mông rồi ngồi xuống.
Kỳ thật, người khác cũng không nói sai.
Cậu chỉ biết chơi game.
Cũng chỉ muốn chơi trò chơi.
Thẩm Trì lấy chiếc bánh quy soda còn ăn dở trên xe lửa từ trong ba lô cẩn thận gói lại, tiếp theo mới mở máy tính vào Tuyệt Địa Cầu Sinh.
Tuyệt Địa Cầu Sinh tên gọi tắt là PUBG, mỗi ván có hàng trăm người chơi trong cùng một map trên bản đồ phân bố súng ống, mũ giáp và vật tư, sau khi người chơi nhảy dù sẽ tiến hành chém giết lẫn nhau tiêu diệt tất cả những người còn lại mới có thể giành được thắng lợi.
Thiếu niên đeo tai nghe bàn tay nắm chặt con chuột, ống tay áo tuột xuống lộ ra một đoạn cổ tay gầy yếu đến dọa người.
Thẩm Trì lại bất vi sở động mà ấn chuột, màn hình bắt đầu tải.
Bởi vì Tuyệt Địa Cầu Sinh có yêu cầu cao về bộ nhớ và đồ họa, máy tính ở tiệm net hiển nhiên không thể bắt đầu được cậu chỉnh chất lượng hình ảnh muống mức thấp nhất, màn hình chờ lập tức biến thành khung cảnh trong cabin.
Một trăm người chơi cùng nhau ở trên trực thăng, phi cơ bay theo đường hàng không đã định sẵn có thể lựa chọn vị trí nhảy dù.
Đường bay đứt đoạn ở phía Tây Bắc của bản đồ, Thẩm Trì rơi xuống đất nhặt được một khẩu S686, băng đạn chỉ còn hai viên, thậm chí kính lúp còn chưa mở đã nhẹ nhàng bâng quơ mà thu hoạch được một đầu người đầu tiên trong trò chơi.
Tiếp theo là người thứ hai,
Người thứ ba,
......
Giết chín!
Đại khái là Thẩm Trì chơi quá chuyên chú, một người bên cạnh nghiêng đầu nhìn cậu chằm chằm: “Anh em, giết chín người trong vòng năm phút cậu là cao thủ ở đâu?”
PUBG kiểm tra người chơi gian lận càng ngày càng nghiêm khắc, chỉ cần phát hiện gian lận sẽ bị cấm thậm chí có tồn tại tình huống ngộ thương. Trang Châu là một kẻ xảo miệng, nhìn thấy cảnh này nhịn không được mà hỏi thăm.
Thẩm Trì không trả lời, cậu hoàn toàn đầu nhập trong trò chơi. Sau hai mươi phút cuối cùng cũng giết chết người cuối cùng thành công lấy được thắng lợi.
Khi Thẩm Trì thả chuột ra, cổ tay vì căng thẳng quá mức mà hơi run rẩy đến mở ly nước cũng phải tốn chút sức lực.
Cậu có thói quen ở mỗi ván chơi đều dùng hết toàn lực.
Thẩm Trì hạ tay áo xuống che lấp phần cơ thể gầy gò lộ ra ngoài: “Không gian lận.”
Trang Châu nhìn vào số người giết được trên màn hình muốn nói lại thôi, trình độ này không tốn hai đến ba năm luyện tập thì không thể có được lợi hại hơn đa số cao thủ nói không gian lận hắn cũng không tin.
“Muốn học sao?” Thiếu niên bỗng nhiên quay đầu hỏi.
Trang Châu mãnh liệt gật đầu.
“Còn nhanh hơn đổi chủ.” Thẩm Trì thu hồi tầm mắt.
Trang Châu:???! Thoạt nhìn rất giống loại người có ít bằng hữu
“Nếu như cậu thật sự có trình độ này, vì sao không phát sóng trực tiếp?” Hắn không khỏi phản bác.
Tựa hồ là bị câu hỏi của hắn ngăn lại, thiếu niên suy tư một lúc, nghiêm túc hỏi: “Có thể kiếm tiền sao?”
“Đương nhiên có thể.” Trang Châu không cần nghĩ ngợi mà trả lời, “Những streamer nổi tiếng nhất một năm thu vào trăm vạn, một số người ít nổi tiếng hơn chỉ cần ký hợp đồng, một tháng cũng có thể giữ gốc ba bốn ngàn tệ.”
Thiếu niên tháo tai nghe xuống, trên mặt xuất hiện biểu tình tự hỏi hiển nhiên là đã nghe lọt lời hắn nói.
“Nhưng mà streamer chỉ có thể ăn tiền vào lúc còn trẻ, cũng không đảm đương nổi cả một đời.” Trang Châu nhớ rõ thời điểm trò chơi này vừa mới hot có rất nhiều streamer nổi tiếng bật ra, nhưng sau này nhiệt độ thấp hơn rất nhiều, không ít người muốn tự tìm đường ra.
“Vậy là đủ rồi.”
Thẩm Trì chậm rãi nói.
“Cậu rất thiếu tiền sao?” Trang Châu nghi hoặc hỏi, nhìn trang phục trên người thiếu niên cũng không giống một kẻ thiếu tiền.
“Rất thiếu.”
Thẩm Trì rũ mắt.
Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của trường cao trung, màn hình lớn trong tiệm net phát tin tức của đám học sinh ưu tú đang nói chuyện, đứa con nhỏ của ông chủ quy quy củ củ mà ngồi trước màn hình viết ra những suy nghĩ của mình sau khi xem xong.
Thẩm Trì ngẩng đầu nhìn hướng màn hình lớn.
“Trong ba năm ở cao trung, tôi đã rất nỗ lực và thật vinh hạnh khi nhận được thư mời nhập học hệ tài chính của đại học Columbia.”
Rất nỗ lực......
Thẩm Trì kéo kéo khóe môi.
Trang Châu chỉ cần liếc màn hình cũng biết bọn họ không cùng một thế giới, hắn không khỏi nghi hoặc mà hỏi Thẩm Trì: “Cậu cười cái gì?”
Thẩm Trì nhìn màn hình, ngữ khí bình đạm trả lời: “Trước kia tôi từng quyên góp một nửa tòa nhà dạy học để đi vào.”
Trang Châu thầm nghĩ tuổi còn trẻ khẩu khí còn rất lớn.
Lúc này di động của Thẩm Trì rung lên, cậu mở điện thoại ra thấy vị hôn thê của mình đăng một bài viết lên vòng bằng hữu.
【 Trần Sương Sương 】 chia tay
Phía dưới rất nhiều người hồi âm.
“Trước kia ta đã nói Thẩm Trì căn bản không xứng với ngươi, nếu không phải gia thế của hắn tốt ai lại nguyện ý sủng hắn, hiện tại gia thế cũng không có”
“Cậu ta sẽ không nghĩ luẩn quẩn trong lòng nhỉ?”
“Mất vài ngày mà thôi”
Thẩm Trì không có cảm giác gì với tin tức này, Trần Sương Sương là vị hôn thê trên danh nghĩa của cậu nhưng cả hai người đều biết đây chỉ là cuộc liên hôn thương nghiệp, ngày thường căn bản không giao tiếp với nhau quá nhiều.
Nhưng mà rất nhiều người đều quan tâm đến cậu, Thẩm Trì biết rõ chính mình không được hoan nghênh mặt ngoài nói là quan tâm không bằng nói là tới để xem chê cười.
Thẩm Trì lười xem, trực tiếp đăng một bài lên vòng bằng hữu.
【 Châu Á Đệ Nhất Thương Thần 】 có bạn gái
Cậu đăng xong liền móc một cái ly từ trong ba lô chuẩn bị đứng dậy lấy nước, khi Thẩm Trì mở ra di động một lần nữa trên màn hình hiện lên mấy chục hồi âm từ khắp nơi.
“Thiệt hay giả?”
“Vì sao một chút tiếng gió tôi đều không nghe được”
“Ở Biên Thành không tiện gặp mặt nói chuyện, khi nào chúng ta gặp trực tiếp, hoặc tìm thời gian cùng nhau chơi game được không?”
Thẩm Trì nhìn dòng hồi âm cuối cùng mà nhướng mày, cậu chỉ thuận miệng nói đi đâu tìm bạn gái đây.
Đúng lúc này, Thẩm Trì giương mắt nhìn thấy tờ quảng cáo nhỏ bên cạnh máy lọc nước-----
—— Bạn cô độc sao, bạn tịch mịch sao, bạn có khao khát tình yêu trong những giấc mơ đêm khuya? Heartbeat Shop hết sức trung thành vì bạn phục vụ, người yêu ảo bất đồng loại hình bất đồng thanh âm cho bạn lựa chọn, một giờ chỉ cần mười đồng tiền, thể nghiệm niềm vui khi hẹn hò trực tuyến, cung cấp cho bạn một bến đỗ tinh thần.
Tầm mắt của Thầm Trì dừng lại ở trên dòng chữ mười đồng – đó là mức giá mà cậu có thể chi trả, nhưng cậu nhanh chóng nhìn qua chỗ khác hờ hững nghĩ thật là bại tục.
Mặc dù bị vạch trần không bạn gái cũng không có gì ghê gớm, cả đời này của Thẩm Trì cũng không có khả năng trở về thủ đô, nhiều nhất bị người khác chê cười mà thôi, không cần thiết tiêu tiền uổng phí.
Sau khi Thẩm Trì nghĩ thông suốt cậu đi thẳng đến máy lọc nước, khi định lướt qua tấm quảng cảo ma xui quỷ khiến mà ——
Xé xuống mẩu quảng cáo hẹn hò trực tuyến...