Edit+beta: LQNN203
Tạ Trình dừng lại cách con hẻm hai ba mét, ngồi ở ven tường: “Đây là nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên.”
Lâm Âm ngồi đối diện với Tạ Trình, ngước nhìn anh.
Con hẻm nhỏ hẹp, ánh trăng không lọt vào, phỏng chừng ban ngày không thấy được mặt trời, cỏ mọc chen kẽ đá bên tường, người đàn ông mặc một bộ tây trang đắt tiền, khí chất cao quý, mặt mày lạnh lùng không hòa hợp với hoàn cảnh xung quanh.
Có tiếng đánh nhau ở đằng xa, có người bị đánh phát ra tiếng la hét. Những chai bia bị đập vỡ và những thùng rác lăn lóc trên mặt đất.
Nghe thấy thanh âm hẳn là ở sâu trong con hẻm, Lâm Âm hơi co lại sợ hãi.
Chẳng mấy chốc, tiếng đánh nhau ở đằng xa biến mất. Một vài thanh niên côn đồ từ bên trong bước ra, người đàn ông cầm đầu khóe môi chảy máu, quần bò thủng đầu gối, đang luôn miệng chửi bới.
Trong đó có người mặc đồng phục học sinh có logo của trường trung học bên trên.
Lâm Âm nhìn bọn họ đi tới, ngước mắt lên hỏi: “Ở đây thường xuyên xảy ra đánh nhau sao?”
Tạ Trình dùng ngón tay siết chặt đốt ngón tay, trầm giọng nói: “Ừm.”
Lâm Âm không nói, chờ Tạ Trình tiếp tục nói chuyện, lắng nghe anh kể câu chuyện tình yêu của họ.
Người đàn ông đang ngồi dựa vào tường, đầu gối phải cong lại, khuỷu tay phải gác trên đầu gối, anh trông có vẻ cà lơ phất phơ, giống như cùng một loại người với nhóm người vừa đi qua, chỉ cần anh cởi bộ tây trang được ủi phẳng phiu của mình ra là anh có thể hoà nhập.
Anh ngồi trong bóng tối, chỉ có mũi chân được ánh trăng soi sáng. Giọng anh trầm thấp trong đêm, đầy từ tính.
Lâm Âm không khỏi bị câu chuyện tình yêu của hai người hấp dẫn, nghe thấy đoạn tình yêu sâu sắc, hốc mắt hơi ươn ướt.
Tạ Trình đứng dậy đi đến phía đối diện, ngồi bên cạnh Lâm Âm, gọi cô: “Túi khóc nhỏ.”
Sở dĩ nhiều năm qua anh không tìm được cô là vì một mặt Lâm Sâm đã bảo vệ cô quá tốt, mặt khác anh không biết tên cô, khi anh gọi cô luôn gọi là túi khóc nhỏ.
Kí ức xa xôi nhất trong tâm trí Lâm Âm cuối cùng cũng được gợi lại, cô cảm thấy cái tên này rất quen thuộc, đúng là có người đã gọi cô như vậy.
Lâm Âm quay đầu nhìn Tạ Trình: “Nếu những gì anh nói vừa rồi là sự thật, vậy tôi gọi anh là gì?”
Người đàn ông thấp giọng cười, đôi mắt đào hoa hơi nhướng lên, lộ ra vẻ vui mừng, có chút đắc ý, trên mặt nở nụ cười không đứng đắn, thấp giọng nói mờ ám: “Em gọi anh là, anh trai.”
Lâm Âm kinh ngạc che môi, trợn to hai mắt nhìn Tạ Trình: “Thật sao?”
Ở trong lòng của cô, chỉ có Lâm Sâm và Lâm Du là anh, cho nên cô không gọi ai khác là anh ngoài anh cả và anh hai.
Tạ Trình nhìn xuống người phụ nữ trước mặt, ánh mắt rơi vào đôi môi căng mọng ẩm ướt của cô, yết hầu của anh bất giác cuộn lên lăn xuống: “Anh gạt em làm gì, mọi lời anh nói đều là thật.”
Lâm Âm dựa vào ven tường, sắp xếp lại câu chuyện tình buồn bã và cảm động mà Tạ Trình vừa kể.
Anh bị thương khi đánh nhau với ai đó, đang ngồi trong con hẻm, cô chạy ra khỏi nhà sau khi cãi nhau với người nhà, gặp anh trong con hẻm này. Thấy anh bị thương, cô đã mua cho anh thuốc khử trùng và băng cá nhân.
Họ yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Giống như tất cả các cặp đôi trẻ đang yêu, họ nắm tay, ôm, chạy trốn, chỉ thiếu chính thức thổ lộ là có thể xuyên thủng lớp giấy cửa sổ.
Ngày thứ ba quen biết, họ đã hẹn gặp nhau tại đây, anh đi đôi giày thể thao màu trắng yêu thích của mình, đến sớm để đợi cô.
Thời gian hẹn đã trôi qua, anh nghĩ, có lẽ cô bị chậm trễ vì điều gì đó.
Cầm đôi giày múa định tặng cô trên tay, anh đợi từ bình minh cho đến khi mặt trời lặn, sự háo hức trong lòng anh nguội lạnh từng li từng tí. Anh bất động, giống như một tảng đá, cố chấp nhìn về phía ngã tư.
Anh không muốn tin rằng cô sẽ lừa dối và đùa giỡn với tình cảm của anh, cho đến khi tia nắng cuối cùng cũng bị che khuất bởi ánh hoàng hôn đang tắt dần, anh gửi cho cô một tin nhắn với tia hy vọng cuối cùng.
“Em có thích anh chút nào không?”
Sau khi tin nhắn được gửi đi, không có ai phản hồi, cuộc điện thoại bị dập máy không thương tiếc.
Anh nắm chặt đôi giày múa, gần như nghiến răng nghiến lợi gõ vào điện thoại di động: “Anh chỉ muốn từ em một lời giải thích.”
Lần này, điện thoại của anh đã bị chặn.
Anh đã nghĩ đến việc cô không đến buổi hẹn có phải do bị lạc, có phải cô bị tai nạn trên đường đến đây, hay cô quên mang theo điện thoại di động, giống như một xác chết không tìm thấy xác vậy, anh có thể tự làm mình bị tê liệt như vậy.
Một khi bị chặn, nó đại diện cho lời phản hồi của cô. Đối với anh mà nói chính là chết phải thấy xác, gặp được cái xác đó.
Khi đó anh mười bảy tuổi, là học sinh lớp 11, lần đầu tiên anh yêu một cô gái, đó là mối tình đầu của anh.
Cơn gió chiều đầu thu lướt qua con hẻm, Lâm Âm đã phân tích xong câu chuyện, đừng nói Tạ Trình, thậm chí cô còn muốn mắng mình là đồ cặn bã.
Chơi đùa tình cảm của người khác, cắm vào lòng người ta một dao rồi biến mất không tăm tích, quả thực chính là cặn bã.
Sau lần đó, Tạ Trình không bao giờ gặp lại Lâm Âm nữa, và họ gặp lại nhau trong bữa tiệc đính hôn của cô với một người đàn ông khác.
Da đầu của Lâm Âm tê dại vì cái nhìn chằm chằm chết chóc của Tạ Trình, vì vậy cô chỉ có thể tự giải thích: “Tôi không phải loại người như vậy, tôi không thể đùa giỡn tình cảm của người khác được.”
Tạ Trình: “Em bị mất trí nhớ trong một tai nạn xe hơi.”
Lâm Âm Quay đầu nhìn Tạ Trình, nghiêm túc nhìn hình dáng của anh, phát hiện quả thực có chút quen thuộc.
Lâm Âm từ bức tường đứng dậy, nhẹ vỗ bụi trên váy: “Giờ đầu óc tôi hơi loạn, anh chờ tôi suy nghĩ một chút, tôi sẽ trả lời anh sau, được không?”
Hai người lên xe, Lâm Âm nói với Tạ Trình những gì cô có thể tạm thời nhớ được: “Hẳn là tôi từng gặp anh rồi, quả thực tôi đã bị tai nạn xe hơi cách đây bảy năm. Chờ tôi trở về sẽ kiểm tra hồ sơ bệnh án, hỏi anh cả và anh hai tôi, xem xem họ có đụng vào điện thoại của tôi không.”
Xe chạy ra khỏi hẻm, ngón tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông cầm vô lăng: “Ừ.”
Không bao lâu sau khi về đến khách sạn, Tạ Trình duỗi tay ra, Lâm Âm ngoan ngoãn đưa thẻ căn cước vào trong tay anh, đôi mắt ngấn nước nhìn anh giúp mình thuê phòng, đi theo phía sau anh đưa đến thang máy.
Ai nhìn thấy cũng nghĩ rằng đây là một cặp đôi ngọt ngào đến đây thuê phòng.
Lâm Âm được Tạ Trình đưa tới cửa phòng, nhìn anh xoay người rời đi, cô quẹt thẻ vào phòng, lúc rửa tay còn rửa cả mặt bằng nước lạnh.
Sau đó nằm trên giường, liều mạng nhớ lại những lời của Tạ Trình, cô gọi lại cho Ôn Thiến giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra tối nay.
Ôn Thiến sửng sốt một lúc mới kịp phản ứng: “Hiện tại cậu vẫn còn sống. Ngày đó trong lễ đính hôn không bị lão đại người ta cắt cổ đã là kỳ tích rồi.”
Thậm chí sau này gặp mặt, Tạ Trình tuy rằng bày ra thái độ lãnh đạm với cô nhưng cũng giúp đỡ cô rất nhiều. Lâm Âm: “Mình không ngờ mình sẽ tra như vậy.”
Ôn Thiến: “Mình cũng không nghĩ cậu là loại người như vậy, có phải Tạ Trình có hiểu lầm gì đó không, anh ta sẽ không bịa ra chuyện này để lừa cậu đấy chứ?”
Lâm Âm cau mày: “Anh ta trông không giống như đang bịa chuyện. Nếu anh ta thực sự bịa chuyện, mình kiểm tra hồ sơ bệnh án phát hiện não mình không bị thương cũng không bị mất trí nhớ, chẳng phải anh ta bị bại lộ rồi sao?”
“Anh ta nói đã gửi tin nhắn cho mình, anh ta cũng nói mình đã chặn anh ta, mình hoàn toàn không biết.” Lâm Âm cẩn thận suy nghĩ, “Sau tai nạn mình nằm trong bệnh viện mấy ngày, anh cả đã giúp mình giữ điện thoại.”
Ôn Thiến: “Còn gì nữa, hẳn là anh cả của cậu nghĩ cậu yêu sớm, trên đường đến điểm hẹn nên mới bị tai nạn, Tạ Trình lúc đó đã gửi tin nhắn kiểu đó, anh cả của cậu tức giận nên mới chặn anh ta, sau đó anh ta hiểu lầm, cho rằng là cậu làm.”
“Củ cải vất vả chăm sóc cưng chiều tự dưng bị một con lợn rừng không biết từ đâu đến ủi mất, nếu mình là anh cả của cậu, kéo anh ta vào danh sách đen đã nhẹ, thế nào cũng phải tìm người đánh anh ta một trận.”
Lâm Âm đứng bên cạnh cửa sổ: “Mình sẽ suy nghĩ lại, sẽ liên lạc với anh cả của mình để hỏi.”
Nếu không phải vì cô chạy trốn khỏi nhà để bảo vệ quyền được múa của mình, cô muốn hỏi kỹ Lâm Sâm bây giờ.
Bây giờ cô chỉ có thể dựa vào ký ức của chính mình.
Lâm Âm tắm rửa rồi nằm trên giường, suy nghĩ gần như cả đêm, cuối cùng cô cũng tìm ra manh mối, trong trí nhớ của mình hình như cô thật sự có quen một thiếu niên trẻ tuổi, thời gian ở chung không dài cũng không thân.
Đã bảy năm, cô không thể nhớ ra dáng vẻ của anh, cô chỉ nhớ anh luôn có vết thương trên mặt và cơ thể, có một đôi mắt giống dã thú.
Chẳng lẽ anh chính là Tạ Trình?
Nhưng đây không giống như câu chuyện tình yêu mà Tạ Trình đã kể, là hai phiên bản hoàn toàn khác nhau.
Lâm Âm suy nghĩ nhiều đến mức đầu sắp nổ tung nhưng vẫn không nhớ ra trước kia mình đã từng yêu lại còn đối xử tồi tệ với người ta. Cô chưa bao giờ thấy tin nhắn Tạ Trình gửi cho cô.
Muốn biết được chuyện này thì phải hỏi Lâm Sâm, sau khi tai nạn xảy ra, điện thoại di động của cô nằm trong tay Lâm Sâm.
*****
Ngày hôm sau, Lâm Âm gọi điện cho trợ lý của Lâm Sâm, biết được Lâm Sâm gần đây rất bận, tối hôm qua anh còn không về nhà, ở lại công ty cả đêm.
Lâm Âm nhạy bén cảm nhận được chuyện gì đã xảy ra: “Trợ lý Triệu, công ty có chuyện gì sao?”
Trợ lý Triệu cười nói qua điện thoại: “Không có chuyện gì, công ty có thể có chuyện gì chứ.”
Nếu công ty không có chuyện gì Lâm Sâm không thể không về nhà được, Lâm Âm nhíu mày: “Có phải Cố gia gây khó dễ đến anh cả tôi đúng không?”
Nhà họ Lâm hủy hôn, cháu đích tôn của Cố gia ngoại tình với nữ minh tinh, hắt bát nước bẩn lên người Lâm Âm không thành, thể diện danh môn mất hết, trở thành trò cười lớn nhất của Uyển Thành, rất khó để không đem cục tức này trút lên người nhà họ Lâm.
Trợ lý Triệu đổi lời: “Đã xảy ra chút chuyện, Lâm tổng sẽ sớm giải quyết, cô đừng lo lắng.”
Trong lòng Lâm Âm rất rõ ràng, nhà họ Cố thực sự đang gây khó dễ cho nhà họ Lâm.
Cô cảm thấy có lỗi vô cùng, nếu không có cô thì anh cả cũng không phải vất vả như vậy. Anh ấy thế lực đơn mỏng, sẽ bị Cố gia cùng với mấy đại gia tộc hợp lực lại chèn ép.
Lâm Âm không muốn làm phiền Lâm Sâm vào lúc này, tạm thời gác chuyện của Tạ Trình sang một bên, coi như cô thực sự mất trí nhớ.
Lâm Âm vẫn đi làm ở đoàn múa như thường lệ, sau giờ làm việc vào buổi tối, có hai chiếc xe hơi sang trọng đã đậu trước đoàn múa.
Một chiếc là Rolls-Royce màu đen, chiếc còn lại là Cayenne màu đen lặng lẽ thu hút sự chú ý của mọi người ngay khi xuất hiện.
Sau khi ăn dưa trong khoảng thời gian này, hầu như tất cả mọi người trong đoàn múa đều biết Rolls-Royce thuộc về Tạ tổng, Cayenne thuộc về Cố tổng, Tạ tổng là tình mới, anh Cố là tình cũ, cả hai người họ đều đến đón Lâm Âm.
Rất nhiều người đều miễn cưỡng trở về nhà của mình, đứng ở bên lề xem Tu La Tràng, đoán xem Lâm Âm sẽ đi với chiếc xe nào.
Lâm Âm ra khỏi cổng, cửa hai chiếc xe đồng thời được mở ra.
Tạ Trình mặc áo sơ mi trắng và quần âu đen, dựa vào cửa, tư thế lười biếng, mặt mày lạnh lùng, phảng phất mang theo chút cưỡng chế.
Cố Du Minh mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh lam và đeo một cặp kính gọng bạc, trên tay cầm một bó hoa bách hợp màu trắng lớn, nhìn chăm chú vào cánh cửa của đoàn múa.
Lâm Âm không muốn nhìn thấy một trong hai người bây giờ, Cố Du Minh không cần phải nói, loại cặn bã đó nên đi càng xa càng tốt.
Về phần Tạ Trình, ngay khi Lâm Âm nhìn thấy anh, cô liền nghĩ đến toàn bộ quá trình mình phụ tình bạc nghĩa bỏ rơi anh. Cảm thấy mình nên lập tức gả cho anh, cùng anh động phòng mới có thể đền bù những tổn thương gây ra cho anh.
Lâm Âm không muốn đi cùng tra nam cũng không muốn động phòng với người ta, vì vậy cô chọn đi giữa hai chiếc xe.
Cố Du Minh đỡ chiếc kính gọng bạc trên sống mũi, tiến lên hai bước, giọng nói ấm áp ngăn Lâm Âm lại: “Âm Âm.”
Lâm Âm nghe thấy giọng nói của Cố Du Minh thì không để ý tới, tiếp tục đi về phía trước thì bị Cố Du Minh cản lại.
Anh ta nhét bó hoa bách hợp lớn vào trong tay cô, vừa nói: “Chúng ta tìm chỗ nói chuyện đi.”
Lâm Âm trả lại hoa cho Cố Du Minh: “Nói chuyện gì, nói chuyện làm sao anh và Dương Thấm Vũ lên giường được?”
Những người xung quanh lập tức lộ ra ánh mắt nhiều chuyện ăn dưa.
Cố Du Minh liếc nhìn sang một bên, vẻ mặt tối sầm lại, anh ta khẽ cau mày: “Âm Âm, sao em lại trở nên như thế này? Em luôn là người dịu dàng với mọi người nhất, chưa bao giờ nói chuyện một cách kỳ quái như thế.”
Lâm Âm liếc nhìn Cố Du Minh: “Tôi không cần anh chỉ dạy tôi, chúng ta không có gì để nói.” Sự dịu dàng của cô chỉ dành cho những người tốt với mình, không dành cho tra nam.
Cố Du Minh thấp giọng giải thích: “Tối hôm đó anh say rượu, không thể cùng Dương Thấm Vũ phát sinh chuyện gì, ảnh giường chiếu là cô ta lén chụp, anh không hề làm chuyện gì có lỗi với em.”
Lâm Âm cảm thấy buồn cười: “Thế còn bức ảnh ở cổng vào biệt thự thì sao, các người đâu có ôm cũng đâu có hôn?”
Cố Du Minh nắm chặt bông hoa bách hợp trong tay, một câu giải thích cũng không thốt nên lời: “Tìm một chỗ đi, anh sẽ giải thích mọi chuyện rõ ràng.”
Nghĩ đến việc nhà họ Cố trừng phạt kinh tế đối với nhà họ Lâm, sắc mặt Lâm Âm càng lạnh hơn: “Anh có thể đừng quấy rầy tôi nữa được không, cũng đừng ngáng đường anh cả tôi, nếu không tôi sẽ coi thường anh.”
“Chỉ cần em đồng ý phục hôn với anh, anh hứa Lâm Sâm sẽ không gặp phải rắc rối nào nữa.” Cố Du Minh vươn tay nắm lấy cổ tay Lâm Âm, cánh tay anh ta bị ai đó nắm lấy, dùng lực hất ra, anh ta loạng choạng suýt ngã.
Kính trên sống mũi rơi xuống đất, một bên tròng bị vỡ, chật vật đến cực điểm.
Cố Du Minh quay đầu lại nhìn Tạ Trình, nghiến răng nghiến lợi, bề ngoài vẫn duy trì vẻ hiền hòa: “Tạ tổng, không đến lượt anh xen vào chuyện giữa tôi và vị hôn thê tôi đâu.”
“Dùng từ cẩn cận chút, là vị hôn thê cũ,“ Tạ Trình từ từ xắn cổ tay áo lên, nghiêng đầu liếc nhìn Cố Du Minh, đôi mắt đen của anh chìm xuống, “Lại nghiêm cẩn chút, là đối tượng liên hôn không có tình cảm.”
Cố Du Minh: “Như thế nào thì liên quan gì đến anh, tôi đã đính hôn với cô ấy, anh có gì với cô ấy?”
“Tôi có gì với cô ấy?” Tạ Trình mỉm cười, “Lúc tôi và cô ấy ở bên nhau không biết anh đang ở cái xó xỉnh nào đâu.”
Những người xung quanh giật mình nhìn Tạ Trình, hóa ra là thật. Người yêu bạch nguyệt quang trong truyền thuyết không nhận nhầm người, đúng là như vậy!
“Người yêu thời niên thiếu, loại quan hệ này là thuần khiết và sâu sắc nhất.”
“So với liên hôn có tình cảm hơn.”
“Tôi luôn nghĩ Tạ tổng là người đến sau, nhưng không ngờ người ta đã giành chiến thắng ở vạch xuất phát rồi.”
“Cố tổng hình như có chuyện gì đó khó nói. Có lẽ là có hiểu lầm ở bên trong.”
“Xem Lâm Âm lên xe của ai là biết liền.”
Lúc này, một chiếc xe sang trọng khác đậu ở lối vào của đoàn múa, là một chiếc Bentley màu đen.
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông đẹp trai và điềm đạm trong bộ vest bước ra: “Âm Âm.”
Mọi người: “Mẹ kiếp, đây là tình huống gì vậy?!”
Lâm Âm đi ngang qua Rolls-Royce và Cayenne rồi bước vào chiếc Bentley, thắt dây an toàn, lông mi dài hơi rũ xuống, thì thào nói: “Anh cả.”
Lâm Sâm nhìn Lâm Âm: “Trợ lý Triệu nói em gọi điện thoại cho anh ta, có chuyện gì muốn hỏi anh sao?”
Thấy Lâm Sâm không đề cập đến chuyện múa Lâm Âm liền biết, việc này cứ như cũ không nói đến, cô cũng không đề cập, bằng không lại ầm ĩ lên.
Lâm Âm: “Em muốn hỏi một chuyện bảy năm trước, năm đó khi em bị tai nạn xe đầu óc có bị tổn thương không?”
Việc này có liên quan đến cô và Tạ Trình đến tột cùng có từng ở bên nhau không.
“Còn có, lúc em hôn mê vì tai nạn, điện thoại của em là anh bảo quản, ngày đó có người gửi tin nhắn cho em không?”
Việc này có liên quan đến việc cô có ruồng bỏ Tạ Trình không.
Nếu thật là cô ruồng bỏ anh, đâm một dao vào ngực anh như vậy, cô phải suy xét cẩn thận làm thế nào để bù đắp những thương tổn đã gây ra cho anh.
Nghe vậy, Lâm Sâm gọi điện thoại cho trợ lý Triệu, bảo anh ta gửi bệnh án của Lâm Âm tới.
Rất nhanh, điện thoại Lâm Âm rung lên một chút, Lâm Âm click mở hình ảnh kết quả CT não từ vụ tai nạn xe hơi bảy năm trước do trợ lý Triệu gửi đến, kết quả ngoài dự kiến.
Phần đầu của cô chỉ bị tổn thương ngoài da, kiểm tra CT hết thảy đều bình thường, không có khả năng mất trí nhớ.
Lâm Âm: “...”
Lúc này, thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan của cô đột nhiên đã chịu ảnh hưởng rất lớn, cả người phảng phất như được đặt trong một thế giới không chân thật.
Một sự đảo ngược thật lớn, cô không mất trí nhớ, cô không có vấn đề, người có vấn đề chính là Tạ Trình!
Lâm Âm được Lâm Sâm đưa tới một nhà hàng, ngồi xuống liền gấp không chờ nổi mà nói: “Anh cả, anh mau nói cho em biết chuyện năm đó rốt cuộc như thế nào đi.”
Phiên bản của Tạ Trình chính là 《 Mối tình đầu tam sinh tam thế ngược luyến tình thâm vì bệnh tật mà chết 》, phiên bản trong ký ức của cô chính là 《 Tôi từng quen một người bạn không quá quen thuộc, hơn nữa quay đầu liền quên mất anh ấy 》.
Cô muốn biết Lâm Sâm nói như thế nào, tổng hợp ba phiên bản của ba người, sàng chọn một chút, chính là sự thật ván đã đóng thuyền.