Sau Lễ Đính Hôn Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 21: Chương 21




Edit+beta: LQNN203

Câu chuyện của vở múa lấy bối cảnh năm 1921, địa điểm là Thượng Hải, sân khấu được sắp xếp theo ý nghĩa thời đại.

Nam nữ chính là vũ công xuất hiện đầu tiên, ngay sau đó Lâm Âm cũng xuất hiện, lần này cô không phải nhân vật chính, mà là một trong nhiều vũ công, và là một trong rất nhiều người dân trong những năm chiến tranh.

Mặc một bộ sườn xám màu hồng với mái tóc xoăn buông xõa sau vai và một chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai, cô thể hiện nhân vật của mình bằng những động tác vũ đạo trên cơ thể.

  

Từ một tiểu thư nhà tư bản kiêu căng ngạo mạn, chịu cảm hóa của người mình yêu, cô trở thành một nhà cách mạng, đồng cảm với kẻ yếu, yêu quê hương đất nước, Lâm Âm đã thể hiện rất rõ điều đó.

Phân giữa có một đoạn biểu đạt quá trình bị cảm hóa, nam diễn viên ôm chiếc eo thon của cô, nâng cô lên, xoay người đuổi theo cơ thể của cô.

Triệu Doanh trong lòng mắng chửi một tiếng, không ngờ trong vở múa lung linh này lại có thể nhìn thấy một cảnh lâm li thê lương như vậy.

Triệu Doanh quay đầu lại liếc nhìn Tạ Trình đang ngồi bên cạnh, người đàn ông này rất độc đoán, tính chiếm hữu lại cực cao, nhìn thấy người phụ nữ mình yêu âu yếm với người đàn ông khác, hẳn là sắp tức điên lên rồi.

Tạ Trình nghiêng đầu: “Nhìn tôi làm gì.”

Triệu Doanh: “Người đàn ông vừa rồi đưa tay ôm eo cô ấy, cậu không tức giận sao?”

Tạ Trình cầm lấy chai nước trên bàn, ngón tay khớp xương rõ ràng vặn mở nắp, ngẩng đầu uống non nửa chai, nắm chặt thân chai: “Đó là nghệ thuật.”

Buổi biểu diễn vẫn đang diễn ra, đến phần sau, Lâm Âm đứng trên sân khấu cùng các vũ công khác, một tiếng súng hỗn loạn vang lên, ngực cô bị bắn nở ra một đóa hoa máu, cả người cô theo phát súng lung lay, chậm rãi ngã xuống, ngã vào vòng tay của nam diễn viên.

Chết vô cùng bi thảm.

Vì《 Trang Khương 》bạo hồng mà Lâm Âm mới có chút danh tiếng, dù chỉ là vai phụ nhưng đạo diễn của bữa tiệc vẫn cho cô một màn quay cận cảnh.

Trước khi màn trình diễn kết thúc, những bình luận về hậu trường bữa tiệc đã bùng nổ.

“Mỹ nhân bị tổn thương bởi chiến tranh, yyds*!!!”

*YYDS: Là chữ viết tắt trong tiếng Trung 永远的神 (yǒnɡyuǎn de shén) có nghĩa đen là “mãi mãi là Thần“. Nó bắt nguồn khi tuyển thủ eSports nổi tiếng Shiny Ruo hét lên Uzi 永远的神 (Uzi yǒnɡyuǎn de shén) với thần tượng của anh ấy là Uzi, một tuyển thủ Liên minh huyền thoại đã nghỉ hưu. (Nguồn google.)

“Cảm giác tan vỡ thấm thía này cũng quá thực đi.”

“Chết mà hay quá.”

“Đó là vũ công đã múa vở《Trang Khương》phải không, cứ tưởng cô ấy mặc trang phục cổ trang đã đẹp nhất rồi, nhưng không ngờ rằng cô ấy lại có thể đẹp như vậy trong bộ sườn xám.”

“Tôi rất thích nhìn người đẹp nôn ra máu, có phải tôi bị biến thái rồi không, nhưng mà cô ấy đẹp quá a a a!”

“Tôi muốn xuyên thành diễn viên nam đó, chị gái sẽ chết trong vòng tay của tôi!”

...

Phần trình diễn tiếp theo là phần trình diễn ca hát của Dương Thấm Vũ, vì để rửa mối thù xưa, tìm lại mặt mũi của lần biểu diễn tuyên truyền cho đoạn video đã thất bại kia, càng là vì Cố Du Minh coi trọng Lâm Âm, Dương Thấm Vũ đã chuẩn bị tiết mục này rất lâu, bỏ hết vốn liếng.

Chỉ riêng bộ váy trên người cô ta đã có giá hơn một trăm vạn, hơn nữa đôi giày và đồ trang sức tổng cộng đã lên tới hai trăm vạn.

Sau khi vụ việc cô ta chen chân vào cuộc hôn nhân hào môn nổ ra lần trước, cô ta bị mắng nhiều đến mức không dám mở tin nhắn riêng tư trên Weibo, mất đi rất nhiều fan hâm mộ, quyền phát ngôn cũng bị hủy vài cái, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng không ít.

Công ty quản lý thấy cô ta không nổi được nữa, định chôn vùi cô ta trong tàng tuyết, cô ta đã lấy Cố gia ra mới cứu được bát cơm của mình.

Dương Thấm Vũ không sợ bất cứ điều gì, chỉ có hai điều, một là nghèo khó, hai là Cố Du Minh không yêu cô ta.

Kế hoạch ban đầu của cô ta là tận dụng cơ hội của bữa tiệc này để xuất hiện thật lộng lẫy, trở lại thời kỳ đỉnh cao sau khi sự cố tiểu tam qua đi.

Không ngờ rating đột ngột giảm rất nhiều khi cô ta biểu diễn.

Khán giả đến xem đều là vì mỹ nhân bị tổn thương bởi chiến tranh của Lâm Âm, họ đắm chìm trong đó đến mức không thể dứt ra được, liên tục lướt lượt xem và bình luận video, không rảnh để xem chương trình tiếp theo.

Kế hoạch xuất hiện thật xuất sắc của Dương Thấm Vũ đã bị phá hỏng, ngồi trong phòng hóa trang, cô ta tức giận suýt đánh rơi điện thoại: “Lại là Lâm Âm, lại là cô ta!”

Kể từ khi gặp Lâm Âm, cô ta chưa bao giờ gặp chuyện tốt, sự nghiệp của cô ta lại gặp vận hạn, giờ ngay cả Cố Du Minh cũng thấy cô ta phiền phức và từ chối trả lời các cuộc gọi của cô ta.

Trợ lý giúp Dương Thấm Vũ tẩy trang, đồng thời an ủi cô ta: “Vừa rồi lúc chị biểu diễn, Cố tổng xem rất nghiêm túc ở bên dưới đấy ạ.”

“Em nghe nói Cố tổng đã đặt chín trăm chín mươi chín bông hoa bách hợp, lát nữa sẽ đến đây gặp chị đó.”

Sắc mặt Dương Thấm Vũ có vẻ tốt hơn một chút.

Các chương trình kết thúc, tiệc tối bắt đầu, những khán giả đặc biệt được mời và các diễn viên, ngôi sao tham gia bữa tiệc đều có thể đi dự tiệc.

Lâm Âm tẩy trang, cởi sườn xám dính máu nhân tạo ra, thay quần áo của mình định về khách sạn, nhưng Lưu Hiểu Thanh kéo cô ở lại, bảo cô đi dự tiệc tối: “Tôi nghe nói đầu bếp trong bữa tiệc là được mời từ khách sạn năm sao, chúng ta đi ăn chút gì đi, cô không đói sao?”

Lâm Âm quả thực hơi đói bụng, cô không thể cự tuyệt yêu cầu của Lưu Hiểu Thanh nên quyết định đi cùng cô ấy một lúc.

Lâm Âm không mang theo váy nên hỏi nhân viên công tác mượn một bộ để mặc, cùng Lưu Hiểu Thanh và những người khác đi dự tiệc tối.

Nắm lấy cánh tay của Lâm Âm, Lưu Hiểu Thanh vừa đi vừa nói đầy phấn khích: “Vừa rồi cô có kiểm tra điện thoại không, cô nổi tiếng rồi biết không, từ bây giờ cô có tên trong danh sách mỹ nhân bị tổn thương bởi chiến tranh, còn đứng đầu danh sách.”

“Không thấy,“ Lâm Âm lấy điện thoại di động ra bấm vào vòng bạn bè, anh cả và anh hai đều không thích bình luận của cô trên vòng bạn bè.

Bọn họ khẳng định cũng đã xem rồi, thường cho dù cô đăng bài gì thì anh hai cũng sẽ bình luận trêu chọc cô, anh cả thì quá bận công việc nên ít khi like bài cho cô.

Lâm Âm cất điện thoại đi, cứ từ từ vậy, rồi sẽ có ngày anh cả và anh hai đến xem cô múa.

Rất nhiều người đã đến sảnh tiệc, tuấn nam mỹ nữ, ăn uống linh đình.

Lâm Âm trong nháy mắt nhìn thấy Tạ Trình, anh cao ráo, khí chất cao quý, có một nét lười biếng độc đáo, nổi bật trong đám đông.

Nữ MC của bữa tiệc đang trò chuyện với anh, cười tươi như hoa. Trông anh hơi lơ đễnh, bề ngoài chỉ giữ phép lịch sự, nữ MC hiểu không thể trèo cao được, cười ngượng ngùng rồi cầm ly rượu rời đi.

Tạ Trình bước đến ban công của bữa tiệc, gió thổi, anh lấy ra một điếu thuốc, châm lửa.

Anh nghe thấy một người đàn ông bên cạnh mình đang lầm bầm.

“Anh cao 1m82, 25 tuổi, gia đình có ba người. Bố là giáo viên trung học, mẹ là nhân viên tài chính. Gia đình anh có hai căn nhà, trong đó có một căn làm phòng tân hôn, căn nhà rộng 90 mét vuông, không cho vay mướn. Anh không có,“ người đàn ông nhìn xuống bài phát biểu thổ lộ của mình và tiếp tục lắp bắp tập luyện, “Anh không có thói quen xấu, anh không hút thuốc hay uống rượu, tiền lương trong thẻ của anh có tổng cộng bốn mươi vạn, đều do anh tự kiếm được, tương lai sẽ đưa hết cho em...”

Tạ Trình vừa hút thuốc vừa đứng xem một cách vô cùng thích thú.

Anh hiếm khi bận tâm đến chuyện của người khác, anh không bao giờ là một người ấm áp, hầu hết thời gian anh là một kẻ xấu.

Có lẽ là bởi vì người đàn ông này quá chân thành, làm cho người ta cảm thấy vẻ thâm tình không nên biến thành thất vọng, đối với anh có chút ảnh hưởng.

Tạ Trình cầm bó hoa hồng mà trợ lý Vương đưa cho anh, từ trong đó rút ra một bông, đưa cho người đàn ông: “Thế này, xác suất thành công sẽ cao hơn nhiều.”

Lý Vân Cẩn liên tục nói cảm ơn: “Một lát nữa tôi sẽ đi tỏ tình, nếu thành công, sau này tôi sẽ mời anh ăn kẹo mừng.”

Tạ Trình hít một hơi thuốc, gật đầu, ánh mắt nhìn anh ta đầy khích lệ và chúc phúc.

Tinh thần chiến đấu của Lý Vân Cẩn càng thêm mạnh mẽ, anh ta liếc nhìn bản thảo tỏ tình rồi tiếp tục diễn tập: “Có chuyện gì... Sau này anh sẽ giao lại cho em. Dù điều kiện gia đình anh không được như em, nhưng anh sẽ trao tất cả của anh cho em. Hơn nữa... hơn nữa chúng ta có những sở thích và ước mơ chung, anh thích em, Lâm Âm!”

Tạ Trình: “???”

Anh ấn tàn thuốc xuống, nhìn sang, lúc đó mới nhận ra người đàn ông này là bạn múa của Lâm Âm, trên sân khấu quần áo và lớp trang điểm đều che mất khuôn mặt của anh ta, nên thoạt nhìn anh không nhận ra.

Lý Vân Cẩn cất kịch bản diễn tập, cầm bông hoa hồng, vừa hào hứng vừa lo lắng chuẩn bị tỏ tình với bạn múa đã yêu thầm từ lâu.

Đột nhiên, bông hồng trên tay anh ta không cánh mà bay, bị người khác lấy đi.

Lý Vân Cẩn: “???”

Anh ta nhìn người đàn ông trước mặt, người đàn ông này xảy ra chuyện gì vậy, không phải khuyến khích anh ta thổ lộ sao, sao lại đột nhiên đoạt lại hoa hồng, còn sầm mặt rời đi.

Tạ Trình bước vào sảnh tiệc, nhìn thấy Lâm Âm từ xa.

Cô mặc một chiếc váy trắng thắt đai, làn da trắng đến mức có thể phát sáng dưới ánh đèn, trên tay là một ly rượu trái cây, đứng bên cạnh là một người đàn ông mặc vest đi giày da, người này dường như đang muốn đến gần cô nhưng bị cô đuổi đi.

Người này đi thì người khác đến, từng người từng người đến, những người này đều chưa có vợ, Tạ Trình cắn chặt hàm răng sau, đều tới cướp của anh.

Trợ lý Vương bước đến bên cạnh Tạ Trình, hạ giọng nói: “Cố Du Minh đã làm một ngôi nhà ấm trồng hoa bách hợp bên cạnh sảnh tiệc, chuẩn bị cho cô Lâm xem, còn gọi phóng viên đến quay chụp, dáng vẻ là muốn trải đường nhằm khôi phục liên hôn giữa hai nhà Cố Lâm.”

“Khôi phục liên hôn?” Tạ Trình lạnh lùng nhếch môi dưới, “Anh ta cũng thật dám nghĩ tới.”

Trợ lý Vương: “Lâm Sâm đã gặp phải một số rắc rối kinh doanh, Cố gia đứng đằng sau. Cố Du Minh có lẽ muốn đe dọa cô Lâm, chỉ cần cô ấy đồng ý khôi phục liên hôn, anh ta sẽ giúp Lâm Sâm giải quyết khủng hoảng.”

“Người cô Lâm quan tâm nhất là hai người anh trai của cô ấy.”

Tạ Trình chậm rãi chỉnh lại cổ áo vest, cầm bó hoa hồng trên ban công, đi qua đám người, ra khỏi sảnh tiệc, đẩy cửa căn phòng gọi là nhà ấm trồng hoa.

Căn nhà tràn ngập hoa bách hợp, tường được dán giấy dán tường màu hồng và màu vàng nhạt, bên trên được khảm bằng hoa bách hợp trắng, trong phòng có những cây cột bằng hoa kiểu nghệ thuật dựng đứng vô cùng lãng mạn.

Cố Du Minh đang đứng trước gương chỉnh lại cổ áo sơ mi, nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, cau mày: “Sao anh lại ở đây, anh đang làm gì vậy?”

Tạ Trình không lên tiếng, bước tới, đem khóm hoa bách hoa đẹp nhất ở giữa phòng nghiền dưới lòng bàn chân, xem ra anh đến đây là muốn đập nát nơi này.

Đôi giày da đen giẫm lên những bông hoa trắng tinh, những cánh hoa lấm tấm bụi, trông dơ bẩn lại chật vật.

Hiện trường được chuẩn bị kỹ càng bị tình địch phá hỏng, Cố Du Minh tức giận nắm chặt tay: “Anh bị bệnh hả?”

Anh ta nắm chặt tay muốn đánh Tạ Trình thật mạnh nhưng không được. Quyền lực của nhà họ Tạ quá lớn, ngay cả các trưởng bối nhà họ Cố cũng không dám dễ dàng xúc phạm Tạ Trình.

Ai cũng biết Tạ Trình bề ngoài là hình dáng người nhưng thực chất lại là một con chó điên bắt được ai là cắn.

Cố Du Minh hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại. Mục đích của anh ta không phải là cùng Tạ Trình đánh nhau, mà là theo đuổi được Lâm Âm trở về, để cô gả vào Cố gia.

Anh ta trưởng thành sớm hơn so với các bạn cùng lứa từ khi còn nhỏ, hiếm khi làm điều gì khiến mình hối hận trong đời, riêng Lâm Âm, anh ta hối hận vì đã không giữ được cô.

Lẽ ra anh ta không nên đến gặp Dương Thấm Vũ vào ngày sinh nhật của mình, anh ta đã bị Dương Thấm Vũ lừa và bị chụp ảnh, gây ồn ào huyên náo, cả thế giới đều biết.

Anh ta là đứa con ngoan nhất của thế hệ nhà họ Cố, từ nhỏ anh ta đã là người mẫu mực, là tấm gương, vì sự việc này mà anh ta không ngóc đầu lên được trong gia tộc.

Nếu Lâm Âm đồng ý khôi phục liên hôn, anh ta sẽ là chồng của cô sau khi kết hôn, không người vợ nào muốn nhìn thấy chồng mình bị chỉ trích, cô nhất định sẽ đứng lên nói thay anh ta, giải thích anh ta và Dương Thấm Vũ không có gì cả.

Ít nhất, sau khi anh ta quay lại với Lâm Âm, anh ta và Dương Thấm Vũ cái gì cũng sẽ không phát sinh.

Nghĩ đến điều này, Cố Du Minh cúi xuống nhặt những bông hoa bách hợp mà Tạ Trình đã dẫm nát, ném vào thùng rác, từ cây cột hoa bên cạnh rút ra mấy bông hoa diễm lệ nhất thay thế mấy bông hoa bị Tạ Trình phá hỏng, đây là lát nữa anh ta sẽ tặng cho Lâm Âm.

Trước khi anh ta có thể hoàn thành bó hoa, Tạ Trình lại một lần nữa, dẫm nát nó dưới lòng bàn chân.

Cố Du Minh nhịn rồi lại nhịn, dưới cặp kính gọng bạc, đôi mắt luôn lặng lẽ và dịu dàng của anh ta bắn ra một tia sáng nham hiểm.

Tạ Trình hất tung hoa bách hợp trắng trên mặt đất, liếc nhìn hoa hồng đỏ trong tay: “Bách hợp trắng không thích hợp với cô ấy, hoa hồng đỏ mới thuộc về cô ấy.”

Cố Du Minh tặng cô chín trăm chín mươi chín bông hoa bách hợp trắng thì sao, anh tặng cô chín bông hồng đỏ, lấy thiếu thắng nhiều, mới gọi là đàn áp.

Cố Du Minh nghĩ mà buồn cười: “Anh không hiểu cô ấy chút nào.” Cô thuần khiết và hoàn mỹ, chỉ có hoa bách hợp trắng như tuyết mới có thể để cô ôm vào lòng.

Tạ Trình vươn tay chậm rãi nghịch những bông hồng trên tay anh, ngón tay anh mảnh khảnh, các khớp xương rõ ràng, chúng có màu trắng lạnh lẽo không chút hơi ấm, ấy vậy mà lại phù hợp với những cánh hồng đỏ một cách khó hiểu.

Hoa hồng có gai và quá nhiệt tình, Cố Du Minh chưa bao giờ liên tưởng loại hoa này với Lâm Âm, anh ta luôn tặng cô hoa bách hợp trước khi trở về.

Tạ Trình nghịch hoa hồng, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa cánh hoa mỏng mịn, như thể đang vuốt ve làn da ngay bộ phận nhảy cảm của phụ nữ, ánh mắt thâm thúy, ý chí quyết thắng.

Giữa những người đàn ông, có thể dễ dàng nhận ra ám chỉ của đối phương, Cố Du Minh nhìn thấy sự chiếm hữu thẳng thắn trên khuôn mặt của Tạ Trình, như thể cô đã trở thành người phụ nữ của anh ta.

Cố Du Minh tiến lên nửa bước, khóe môi xấu xa gợn lên, nói với giọng chỉ hai người nghe được: “Tôi và cô ấy đã đính hôn rồi, cô ấy là vị hôn thê của tôi, anh có biết thế nào là vị hôn thê không?”

Cố Du Minh thấp giọng cười: “Vị hôn thê chính là, ngoại trừ việc kết hôn, cô ấy đều đã làm những việc khác nên làm, phải, toàn, bộ.”

“Sao, không tin à?” Cố Du Minh hạ giọng, “Ở bên trái dưới đầu cô ấy là có một nốt ruồi màu hồng.”

Giọng của Cố Du Minh còn chưa dứt hết, bên tai đã vang lên tiếng xé gió, thậm chí còn không nhìn thấy nắm đấm của Tạ Trình như thế nào, đến khi bên miệng anh ta nếm được vị máu tươi, cả người bị ném lên mặt đất, khiến cây cột hoa bách hợp phía sau anh ta rơi rớt hết, một mảnh hỗn loạn.

Cố Du Minh đỡ mắt kính bị đánh vỡ, đưa tay lên lau vết máu trên miệng, nhìn vào đôi mắt đỏ rực hung ác giận dữ như một con dã thú của Tạ Trình, nhếch môi cười: “Đánh đi, dù anh có đánh chết tôi cũng không thể xoay chuyển trời đất.”

“Anh đến muộn rồi, Tạ Trình.”

*****

Tác giả có điều muốn nói:

Nhanh lên, Âm Âm, nhanh chóng cởi quần áo ra để Tạ tổng kiểm tra xem có nốt ruồi ở chỗ đó không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.