Sau Ly Hôn Bắt Đầu Yêu Đương

Chương 2: Chương 2




Về Ninh Nhu, Lạc Phồn Tinh hiểu biết cũng không nhiều.

Tám năm trước Lạc Chấn Đình đầu tư thất bại, dẫn tới Lạc gia đứng bên bờ vực phá sản, biện pháp duy nhất có thể cứu vớt công ty, chính là được tài chính Thành gia nâng đỡ.

Hai đời Thiên Hải thị hào môn, ai mà không biết tập đoàn Thành thị đại thiếu gia Thành An từ khi học trung học đã bắt đầu yêu thầm Lạc Chân?

Vì muốn cứu vãn tổn thất, Lạc Chấn Đình mạnh mẽ bức bách Lạc Chân cùng Thành An thân cận.

Năm đó, Lạc Chân chỉ mới mười chín tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học.

Mọi người cho rằng Thành An sẽ ôm nữ thần về, ngay cả chính Thành An cũng cảm thấy liên hôn hai nhà Thành Lạc là ván đã đóng thuyền.

Chỉ tiếc, toàn bộ bọn họ đều xem thường Lạc Chân.

Lạc Chân đối với Lạc gia không có cảm tình, đối với phụ thân Lạc Chấn Đình càng chỉ có hận ý.

Cô không có khả năng vì Lạc Chấn Đình vô năng hy sinh hôn nhân chính mình, bồi đắp hạnh phúc cả đời.

Cho nên, cô đào hôn.

Ngày diễn ra lễ tốt nghiệp đại học, cô lén trốn bảo tiêu Lạc Chấn Đình an bài, trực tiếp từ Thiên Hải thị chạy trốn tới một tiểu sơn thôn không biết tên.

Trốn tránh suốt mười lăm ngày.

Chờ đến thời điểm Lạc Chấn Đình tìm đến, bên người cô đã đã có thêm nữ nhân tuổi trẻ bộ dáng thanh tú, cùng với một tờ giấy hôn thú bắt mắt tươi đẹp.

Ánh mắt đầu tiên Lạc Chấn Đình nhìn thấy cuốn sổ đỏ, đang sống sờ sờ bị làm tức giận đến mức bệnh tim tái phát vào bệnh viện.

Cũng chính ở nơi đó, Lạc Phồn Tinh chín tuổi chen chúc như nước trong đám người lần đầu tiên thấy được Ninh Nhu ——

“Mụ mụ, nàng là ai? Lạc Chân tỷ tỷ vì cái gì muốn dắt tay nàng?”

“Nàng là Ninh Nhu, là người Lạc Chân tỷ tỷ yêu thương, về sau ngươi phải kêu nàng là tẩu tử nga!”

Tẩu tử?

Nguyên lai, ở nhà chưa từng thấy qua dáng vẻ Lạc Chân tỷ tỷ tươi cười, cũng sẽ có yêu thích người a.

Không ai biết Ninh Nhu là ai, cũng không có ai biết nàng cùng Lạc Chân là nhận thức như thế nào.

Bởi vì một tờ giấy hôn thú, từ đây tương lai hai nữ nhân ràng buộc tương liên.

Ninh Nhu giúp Lạc Chân né tránh việc quãng đời còn lại bị thao túng vận mệnh, Lạc Chân vì Ninh Nhu cung cấp một chỗ nương náu.

Lúc đó tuy rằng pháp luật cho phép kết hôn đồng tính, nhưng trong xã hội vẫn có rất nhiều người không muốn tiếp thu.

Lạc Chân mang theo Ninh Nhu dọn ra Lạc gia, dưới sự yêu cầu của Lạc Chấn Đình, sự việc hai người kết hôn cũng không có bị công khai.

Đoạn hôn nhân bí ẩn này trừ bỏ Lạc gia bất luận là ai đều không biết được, cứ như vậy giằng co ba năm.

Không thể không nói, đầu óc thương nghiệp Lạc Chân phi thường lợi hại, ở phương diện buôn bán, nàng tuyệt đối có thiên phú không kém đại đa số những người khác.

Trong lúc Lạc Chấn Đình sinh bệnh, cô đem bất động sản cùng điền sản Lạc gia toàn bộ bán ra, làm công ty khôi phục hoạt động bình thường, theo đó chạy khắp cả nước kéo đầu tư về cho công ty, không đến ba năm, liền đem cục diện rối rắm mà Lạc Chấn Đình lưu lại thu thập đến sạch sẽ.

Mà cô, cũng đương nhiên lấy lôi đình chi thế ngồi lên vị trí Lạc Chấn Đình, thành tổng tài tân nhiệm tập đoàn Lạc thị.

Ở Lạc gia, có tiền, có thân phận, có địa vị, mới có thể hoàn toàn khống chế vận mệnh chính mình.

Lạc Chân thoát khỏi khống chế Lạc Chấn Đình, chân chính trở thành người cầm quyền gia tộc.

Hôn nhân của cô cùng Ninh Nhu, cũng vào lúc này kết thúc.

Tựa như lúc trước không hiểu Lạc Chân cùng Ninh Nhu vì cái gì sẽ đột nhiên kết hôn, Lạc Phồn Tinh đồng dạng cũng không nghĩ ra các nàng là tới với nhau như thế nào rồi tới bước ly hôn như thế này.

Trước đó, tất cả mọi người bao gồm Lạc Chấn Đình, đều cảm thấy tình cảm hai người phi thường tốt.

Lạc Chân cùng người Lạc gia cũng không thân cận, vì duy trì sự hài hòa bên ngoài, một tháng chỉ về Lạc gia một lần.

Hai năm sau khi kết hôn, về nhà đều chỉ có một mình cô, tới rồi năm thứ ba, mới cùng Ninh Nhu về.

Tính đại khái, số lần Lạc Phồn Tinh cùng Ninh Nhu gặp mặt, chỉ có năm lần.

Cùng nhan sắc mỹ nhân xinh đẹp nồng đậm của Lạc Chân so sánh, diện mạo Ninh Nhu có vẻ nhạt nhẽo rất nhiều, ngũ quan nàng cũng không tính tinh xảo, tổ hợp ở bên nhau chỉ có thể nói là thanh thuần tú khí, duy nhất có thể làm người cảm thấy kinh diễm, là đôi mắt đạm mạc màu nâu của nàng.

Sạch sẽ như vậy, không có một chút tạp chất dư thừa cùng tỳ vết, chỉ là liếc mắt một cái, là có thể nhớ cả đời.

Làn da nàng cũng thực trắng, thậm chí trắng đến mức có chút giống bệnh, da thịt lộ ra bên ngoài mỏng mà mềm mại, da thịt trắng đến mức có thể thấy được những mạch máu màu xanh lá không thể che lấp, phảng phất như từ ngày sinh ra không có phơi nắng.

Trong ấn tượng Lạc gia, Ninh Nhu là người không thích nói chuyện, hầu hết thời điểm đều là người khác hỏi một câu, nàng mới đáp một câu.

Tựa như một con chim hoàng yến xinh đẹp bị nuôi dưỡng trong bóng đêm, khiếp sáp, nhát gan lại thuần khiết.

(khiếp sáp: sự sợ hãi, yếu đuối đã ăn sâu vào tâm hồn)

Cho đến ngày nay, nàng như cũ nhớ rõ, thời điểm hai người gặp mặt chỉ tính trên đầu ngón tay, nàng từng nhiệt tình mà cùng Ninh Nhu chia sẻ những danh tác mà chính mình thích, cũng nhiệt tâm mà mời Ninh Nhu đến phòng tiểu thư của mình chơi đùa, nhưng kết quả lại làm nàng cảm giác bất ngờ sâu sắc——

Ninh Nhu không biết chữ, ngay cả viết tên của mình cũng gặp khó khăn.

Thời đại phát triển nhanh chóng, chín năm giáo dục bắt buộc cũng đã sớm phổ cập trên toàn quốc, cư nhiên còn có người không biết chữ?

Lạc Phồn Tinh rất kinh ngạc, thậm chí không dám đem chuyện này nói ra.

Nàng thường suy nghĩ, Ninh Nhu giống như nữ nhân chưa từng đọc sách vậy, cùng Lạc Chân ưu tú như vậy đứng cùng một chỗ có chỗ nào xứng?

Không đợi nàng nghĩ thông suốt vấn đề này, Lạc Chấn Đình liền mang đến tin tức hai người ly hôn.

Từ đây, Ninh Nhu hoàn toàn biến mất khỏi Thiên Hải thị, không ai biết nàng đi nơi nào, bao gồm Lạc Chân.

Thời gian cực nhanh, chỉ chớp mắt liền qua đi năm năm.

Thẳng đến khi thanh âm Hứa Nhất Nặc từ phía sau vang lên, Lạc Phồn Tinh mới từ trong trí nhớ hoàn hồn.

“Uy, ta phải đi.”

Phía trước hẻm nhỏ. con đường đã được thu thập đến sạch sẽ, chỉ có thủy tinh bị nát ra ở góc tường nhắc nhở nàng nữ nhân vừa mới xuất hiện chân thật tồn tại.

Đúng là Ninh Nhu ——

Lạc Phồn Tinh xoay người, đưa điện thoại di động trả lại Hứa Nhất Nặc, lúc nói chuyện, bên trong vẻ mặt vẫn có thể thấy sự kinh ngạc.

“Cảm ơn.”

Hết sức chăm chú, âm thanh thành khẩn mềm mại, cùng bộ dạng hùng hổ dọa người trước đó hoàn toàn khác nhau.

Hứa Nhất Nặc có chút kinh ngạc, tiếp điện thoại di động liền muốn rời khỏi.

Trước khi đi, còn để lại một câu.

“Ta cùng Chử Ninh, không phải như ngươi nghĩ.”

***

Thiên Hải thị cách Viên Châu thị phi thường xa, ngồi máy bay ít nhất cần bốn giờ, lại từ nội thành Viên Châu đến tiểu huyện thành Viên Hương này, ít nhất cũng phải đổi mấy chuyến xe.

Lạc Phồn Tinh đoán được Lạc Chân muốn tới, nhưng không nghĩ tới đối phương sẽ đến nhanh như vậy.

Ngày hôm sau buổi sáng chưa đến 7 giờ, nàng liền bị tiếng đập cửa đánh thức.

Chờ đến khi mở cửa mới phát hiện, người đến là đối tượng nàng sùng bái từ ngày đầu tiên bước chân vào Lạc gia—— Lạc Chân.

Thực hiển nhiên, Lạc Chân nhận được điện thoại liền chạy tới.

Vội vàng như thế, cái gì cô cũng chưa kịp thu thập, trên người vẫn mặc áo sơ mi trắng ngày hôm qua, bởi vì thời gian quá gấp, nút thắt cổ tay áo cũng không có cài lại, trên cổ tay dính vài giọt mực nước màu lam đều không có phát hiện, nửa người dưới của nàng là váy tây đen, dưới váy là đôi chân thon cao gầy, câu ra đường cong động lòng người.

Tuy trong ánh mắt ẩn giấu chút mệt mỏi, nhưng tóc quăn dài cuộn sóng tùy ý khoác trên vai sau, lại làm cho gương mặt tinh tinh xảo diễm lệ càng thêm câu nhân.

27 tuổi, là tuổi nữ nhân trưởng thành xinh đẹp nhất.

Lạc Chân lại ưu tú xinh đẹp, Ninh Nhu như thế nào lại đồng ý ký giấy thỏa thuận ly hôn?

Lạc Phồn Tinh xoa xoa tóc, trong lòng nhịn không được cảm thán một câu.

Nàng đâu biết rằng, người đưa giấy ra đề nghị ly hôn trước, kỳ thật là Ninh Nhu.

Lạc Chân đứng ở cửa, cũng không tính toán vào nhà.

Mắt thấy quần áo Lạc Phồn Tinh còn chưa đổi, còn thêm bộ dáng buồn ngủ, mày nàng hơi nhíu lại, thanh âm trước sau vẫn lãnh đạm.

“Ta ở dưới sảnh chờ ngươi.”

Lạc Phồn Tinh gật gật đầu, rõ ràng cảm nhận được Lạc Chân bất mãn với mình, trong lòng lại không nhịn được cao hứng.

Rốt cuộc, lần cuối hai người gặp mặt đã là ba tháng trước trong tiệc sinh nhật Lạc Bạch Nguyệt.

Mà ngày đó, Lạc Chân không cùng nàng nói qua một câu.

“Ta lập tức chuẩn bị tốt, năm phút.”

Lạc Chân nhấp nhấp môi, thấy được sự sùng bái rõ ràng trong đáy mắt Lạc Phồn Tinh, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, liền xoay người rời đi.

Lạc Chấn Đình năm nay năm mươi tuổi, tổng cộng có hai lần kết hôn.

Thê tử đầu tiên của hắn tên Tô Chi, là mẹ đẻ Lạc Chân, bởi vì khó sinh, sau khi sinh xong Lạc Chân thân thể trở nên đặc biệt kém, mà Lạc Chấn Đình cũng từ lúc này bắt đầu thường xuyên ngoại tình, tình nhân thay đổi rất nhiều.

Những việc này, Tô Chi đều không rõ ràng lắm, thẳng đến khi tiểu tam tìm tới cửa, nàng mới biết được trượng phu gạt mình ở bên ngoài nuôi dưỡng nữ nhân khác, đối với một người đem thể xác, tinh thần lẫn tinh lực toàn đều dâng hiến cho gia đình như mẫu thân mà nói, không thể nghi ngờ là một đả kích vô cùng lớn.

Năm ấy Lạc Chân mười ba tuổi, nàng vẫn là không chịu đựng được, buồn bực cộng thêm sầu não làm nàng bệnh một trận không dậy nổi.

Nguyên phối thê tử qua đời vừa tròn một năm, Lạc Chấn Đình liền cùng người thê tử thứ hai là Thẩm Như Mi kết hôn.

Từ đây, bốn tuổi Thẩm Phồn Tinh sửa tên Lạc Phồn Tinh, Lạc Chân có thêm một muội muội không cùng cha mẹ; năm năm trước, Thẩm Như Mi mang thai, lại vì Lạc Chấn Đình sinh hạ một nữ nhi, Lạc Bạch Nguyệt, cứ như vậy, Lạc Chân lại nhiều thêm một muội muội cùng cha khác mẹ.

Người nam nhân Lạc Chấn Đình này, làm phụ thân thất bại, làm trượng phu cũng thất bại.

Trong mắt Lạc Chân, hắn chính là nguyên nhân khiến mẫu thân tử vong.

Bắt đầu từ ngày Tô Chi qua đời, nàng liền chán ghét hết thảy quan hệ cùng Lạc gia, bao gồm Lạc Chấn Đình, bao gồm Thẩm Như Mi, cũng bao gồm Lạc Phồn Tinh cùng Lạc Bạch Nguyệt.

Có lẽ là áy náy, hay là cảm thấy đồng tình, sau khi Thẩm Như Mi gả vào Lạc gia đối xử với Lạc Chân rất tốt.

Lạc Phồn Tinh cũng là người nhiệt tình lại hay dính người, mấy ngày vừa tiến vào Lạc gia, luôn là 'tỷ tỷ', 'tỷ tỷ' mà kêu Lạc Chân.

Tiểu hài tử bốn tuổi, đâu hiểu nhiều thứ loanh quanh lòng vòng? Gặp được người thích hận không thể thời thời khắc khắc đi theo phía sau đối phương.

Lạc Chân bị quấy rầy làm phiền, liền tự nhiên tàn nhẫn nói ra lời kia ——

“Ta không có muội muội, ngươi cũng không họ Lạc, về sau, đừng lại gọi ta là tỷ tỷ.”

Những lời này Lạc Phồn Tinh từ bốn tuổi nhớ đến mười bảy tuổi, cũng từ khi đó, nàng cũng không dám trước mặt Lạc Chân nói ra hai chữ “tỷ tỷ “.

Nhưng dù vậy, nàng vẫn nhịn không được đem Lạc Chân trở thành tấm gương cho mình.

Nhiều năm như vậy, hai người tuy rằng sinh hoạt dưới cùng một mái nhà, nhưng nói chuyện lại không được mấy câu.

Khách sạn trong tiểu huyện thành, tự nhiên không thể cùng thành phố lớn so sánh.

Cũng may điều hòa đại sảnh mở sớm, Lạc Chân mới vừa xuống lầu, liền cảm nhận được một trận lạnh lẽo từ góc tường đánh úp lại thấm vào người.

Để sớm tìm được nữ nhân trốn tránh mình năm năm, nàng chỉ có thể chen chúc trên chuyến xe sớm nhất tới Viên Hương.

Thời tiết vốn dĩ đã nóng, người lại phá lệ nhiều, trong xe càng thêm oi bức.

Lúc này rảnh rỗi nghỉ ngơi, nàng mới cảm nhận được trên người mơ hồ có một chút ngứa ngáy.

Điều hòa ở phía trước, nàng do dự, vẫn là đi qua.

Bốn phía không ai, nàng đem ống tay áo cuốn cuốn lên, quả nhiên, làn da trên cánh tay đã phiếm ra một tầng hồng nhạt, như là dị ứng, chạm vào một chút liền có chút ngứa.

Lạc Chân đôi môi nhấp chặt, sắc mặt có chút khó coi.

Tới kịp, nhưng lại quên cầm theo thuốc.

Nàng đang do dự trước tiên có nên đi bệnh viện một chuyến hay không, thanh âm Lạc Phồn Tinh từ phía sau liền truyền đến.

“Đi sao?”

Cô buông tay ra, tay áo lại rũ xuống dưới, lại một lần nữa đem cánh tay ửng hồng che lấp.

Chờ đến khi quay đầu lại, trên mặt vẫn là một mảng hờ hững lạnh lẽo.

“Ân.”

Nghe tiếng ý cười trong mắt Lạc Phồn Tinh càng sâu, trong miệng càng nói ríu rít không ngừng.

Không đợi Lạc Chân mở miệng, nàng liền đem quá trình mình gặp được Ninh Nhu không sót một chữ nói ra.

Đương nhiên, đề cập địa phương gặp Hứa Nhất Nặc, tự nhiên nhớ lại quá khứ.

Khách sạn cách quán bar không xa, đi đường chỉ cần mười phút.

Thời điểm hai người đến, vừa vặn mới 8 giờ, còn chưa tới thời gian quán bar buôn bán.

Lạc Chân suy nghĩ một chút, đến tiệm trà sữa sát cách, đem điện thoại gọi cho giám đốc quá bar.

Một hồi điện thoại gọi đi, quả nhiên cái gì đều hỏi ra——

“Nga, ngươi là nói Tiểu Ninh a, ngươi đừng chờ nữa, nàng chỉ làm cuối giờ, ban ngày không làm ở nơi này.”

“Nơi nào? Ta cũng không biết a, nàng giống như chuyển nhà rồi!”

“Ngươi muốn tìm nàng, liền đi phố Đông Huy xem thử, tháng trước nàng làm công ở tiệm trà thơm kia, không biết có hay không đổi việc rồi!”

Người nói chuyện mang theo dày đặc khẩu âm phương Nam, nghe thanh âm tính cách hẳn là hán tử trung niên đại khí hào sảng.

Lạc Chân nói cảm tạ, xoay người liền kêu xe đi tiệm trà thơm.

Tháng bảy, Viên Hương càng ngày càng nóng.

Còn chưa tới giữa trưa, mặt trời đã độc ác.

Lạc Phồn Tinh biết thân thể Lạc Chân không thể bị nóng, không tránh khỏi có chút lo lắng, nàng đang muốn khuyên người về khách sạn nghỉ ngơi, bên tai liền truyền đến một giọng nữ lạnh lẽo.

“Ngươi trở về.”

Không thể nghi ngờ giọng điệu mệnh lệnh, không thể kìm được người dù là nửa điểm cự tuyệt.

Lạc Phồn Tinh không muốn đi, lại không thể không nghe lời.

Lạc Chân vẫn là một mình rời đi.

Thời điểm tới tiệm trà thơm, lại qua nửa giờ.

Căn cứ theo như lời lão bản, Ninh Nhu xác thật ở nơi này làm công, nhưng Lạc Chân tới không đúng lúc, mấy ngày nay Ninh Nhu vẫn luôn xin nghỉ.

“Nàng nói trong nhà có người sinh bệnh, đã ba ngày không đi làm.”

Lạc Chân nghe thấy những lời này ngực căng thẳng, lại có chút sợ hãi.

Năm năm không gặp mặt, thậm chí hiện tại Ninh Nhu có phải hay không độc thân nàng cũng không biết.

“Nàng kết hôn sao?”

Lão bản nghe liền lắc đầu, biểu tình có chút đồng tình.

“Không có, điều kiện của nàng không tốt khó tìm.”

Hai người còn đang nói chuyện, trong tiệm lại tiến vào vài vị khách nhân ăn điểm tâm sáng.

Lạc Chân ngượng ngùng chậm trễ lão bản buôn bán, chỉ có thể rời đi.

Đối với những lời vừa mới nghe được, nàng cũng không có nghĩ nhiều.

Rốt cuộc, trong mắt đại bộ phận người thường, Ninh Nhu điều kiện xác thật không tính quá tốt ——

Không biết chữ, không có đọc sách, cũng không có lấy kỹ năng gì, còn từng kết hôn một lần.

Lại là một lần bất lực trở về.

Đã đợi năm năm, chờ thêm mấy giờ cũng không để bụng.

Chín giờ tối, Lạc Chân đúng giờ đi vào quán bar.

Cô vừa mới xuất hiện, liền hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Tại Viên Hương, không có người có khí chất tốt, khuôn mặt cùng vóc người của nữ nhân tốt như vậy.

Vài nam nhân muốn đến gần, đều bị ánh mắt cô ngăn lại, chén rượu trong tay giơ lên lại thả xuống, tới tới lui lui, vẫn là không nỡ lòng bỏ qua thu hồi ánh mắt.

Lạc Chân không thích loại cảm giác bị những tầm mắt xa lạ dò xét.

Cô nhíu mày, đang muốn hướng tới góc tối, cửa bên trái vừa lúc bị người đẩy ra, đi ra là một nữ nhân gầy gầy nhược nhược.

Chỉ liếc mắt một cái, khiến cho bước chân nàng dừng lại, trái tim đột ngột đập nhanh.

Nữ nhân quen thuộc như vậy, trắng nõn khéo léo, nhìn qua đặc biệt dịu ngoan tú khí, đúng là nàng, mộng tưởng nhung nhớ suốt năm năm, vợ trước —— Ninh Nhu.

Ở quán bar bán rượu, không thiếu việc bán đứng chính mình lấy tư sắc đem niềm vui cho ngoại nhân.

Thực hiển nhiên, lấy tính cách Ninh Nhu, mặc kệ học bao lâu đều học không được bán rẻ tiếng cười làm người khác vui vẻ.

Cầm hai bình rượu đi vào, lại còn nguyên.

Giám đốc là người rất tốt, nhìn nàng như vậy không hề nói gì, chỉ từ trong tay nàng đỡ lấy rượu, liền để nàng về phía sau đài nghỉ ngơi.

Lạc Chân ngồi ở góc tối, nhìn Ninh Nhu một đường cúi đầu rời đi, ngực vừa chua xót vừa đau.

Lúc trước nàng cho rằng Ninh Nhu rời xa mình, rời đi Lạc gia liền sống không nổi, nhưng trên thực tế, chân chính không thể rời bỏ Ninh Nhu, là nàng.

Nhìn thân ảnh nữ nhân biến mất ở cuối phòng, cô rốt cục không kiềm chế nổi, đứng dậy đi theo.

Bởi vì là nghỉ hè, quán bar so với bình thường náo nhiệt hơn nhiều, chuyện làm ăn cũng khá hơn.

Tới gần mười giờ, hậu trường không còn bất kỳ ai.

Ninh Nhu cũng không chuẩn bị nghỉ ngơi, yên lặng từ góc tường gian phòng lấy cây lau nhà, liền đến phòng sát vách không có khách, nghĩ rằng quét tước một chút trước khi khách nhân đến đây.

Nàng cúi đầu, trong lòng vẫn nhớ thương Ninh Bảo Bảo trong nhà, căn bản không chú ý tới phía sau cửa có một người đứng.

Vừa mới đẩy cửa đi vào, trong bóng tối đột nhiên vươn ra một cánh tay trắng, trực tiếp lôi kéo cánh tay của nàng đem nàng túm qua.

Cây lau nhà thình lình ngã xuống mặt đất, lẫn vào tiếng nhạc bên ngoài phát ra một âm thanh chói tai ' phanh ' thanh.

Thời khắc này, thời gian tựa hồ ngưng động.

Ninh Nhu theo bản năng muốn kêu cứu, nhưng giây tiếp theo, tay nữ nhân liền ôm eo nàng, đem cả người nàng áp vào lòng ngực.

Cái ôm ấm áp này, quá quen thuộc.

Thế cho nên nàng căn bản không cần mở miệng hỏi, là có thể đoán được đối phương là ai.

Bên tai Ninh Nhu ong một tiếng nổ tung, như thế nào đều không nghĩ đến —— Lạc Chân cư nhiên thật sự tìm tới Viên Hương.

Nàng không có giãy giụa, cũng không dám giãy giụa, thân thể lại khống chế không được bắt đầu run rẩy.

Nàng nghe thấy được hương nước hoa nhàn nhạt trên người nữ nhân truyền đến, rất dễ nghe, nháy mắt làm nàng nhớ tới năm thứ ba sau khi hai người kết hôn, khi đó Lạc Chân cũng thích nhất dùng tư thế ôm nàng như vậy.

Một đoạn hồi ức tốt đẹp lại hạnh phúc, lại làm tâm nàng càng thêm hoảng sợ.

Cảm nhận được môi nữ nhân dán bên tai từ từ hạ xuống, nàng run rẩy càng lợi hại, đôi mắt cũng bất tri bất giác phiếm ra hồng ý.

Lạc Chân đem phản ứng trốn tránh của nàng thu vào tầm mắt, đáy mắt một mảng lạnh lẽo ——

Nàng tìm Ninh Nhu năm năm, mà Ninh Nhu, lại không dám liếc nhìn nàng dù chỉ một cái.

Tác giả có lời muốn nói:

To dài!!! Khen ta!!! Cảm ơn!!!

Cảm tạ tại 2021-07-19 19:15:20~2021-07-20 22:53:38 trong lúc vì ta ném ra Bá Vương phiếu hoặc tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ nha ~

Cảm tạ tưới dịch dinh dưỡng tiểu thiên sứ: Lý lý lý lý lý lý lý lý lý 5 bình; Phạm Dực 1 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối với ta ủng hộ, ta sẽ tiếp tục cố gắng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.