Khỏi phải nói hiện giờ Du Ân hối hận đến mức nào, cô hối hận lúc bản thân mở miệng nói cái gì mà chỉ dây dưa thể xác không quan hệ yêu đương. Nếu yêu thì cô sợ mình có thể sẽ chịu tổn thương một lần nữa, nhưng nếu dây dưa thể xác thế này, cơ thể cô cũng phải chịu một loại tàn phá khác, ai mà ngờ được Phó Đình Viễn lại đói khát đến mức đó chứ.
Sau khi buông lỏng cô, Phó Đình Viễn liếc mắt một cái đã nhìn thấu sự ảo não trong ánh mắt cô, anh lập tức nheo mắt nói lời cảnh cáo: “Đừng có nói với anh là em hối hận, muốn hủy bỏ đề nghị này, anh không chấp nhận.”
Du Ân bực bội kháng nghị: “Vậy thì chúng ta cũng nên làm một bản thỏa thuận, quy định bao lâu một lần.”
Du Ân nghĩ thầm trong lòng, cô sẽ ra quy định một tuần làm một lần, để anh đỡ phải nhảy nhót hàng đêm.
Nhưng ai ngờ Phó Đình Viễn lại từ chối vô cùng quyết đoán: “Cái đó thì không được.”
Dứt lời, anh lại nhìn cô cong môi nở nụ cười trông chẳng có gì là tốt đẹp, nói: “Nếu chỉ là quan hệ thể xác, vậy thì phải tận hưởng lạc thú mà không lo vướng bận thời gian chứ.”
Nói cách khác là, hãy tận hưởng nó mọi lúc mọi nơi.
Còn nữa, anh lặp đi lặp lại câu “Chỉ là quan hệ thể xác”, rõ ràng là đang lén lút thể hiện sự bất mãn với nó, có điều, Du Ân mặc kệ anh.
Cô giơ tay đẩy anh: “Anh có thể dậy được chưa? Tôi muốn đi rửa mặt.”
Phó Đình Viễn ôm lấy eo cô, “tốt bụng” giúp đỡ: “Để anh bế em vào phòng tắm.”
Du Ân không chút do dự gì mà thẳng thừng từ chối: “Không cần, tôi có thể tự đi được.”
Du Ân vốn đã không thể chấp nhận được chuyện cô và Phó Đình Viễn lên giường ngủ với nhau, giờ anh còn nói cái gì mà bế cô vào phòng tắm, thật quá xấu hổ.
Phó Đình Viễn đứng dậy nhường đường cho cô, thuận miệng hỏi cô một câu: “Em thật sự không cần anh giúp sao?”
Không nghĩ nhiều, cô khoác cái áo ngủ lên người rồi bước chân xuống giường, kết quả, chân vừa chạm đất đã mềm nhũn lại, khiến cô ngã ngồi trên đất.
Du Ân: “…”
Và tất nhiên, Phó Đình Viễn đứng một bên nở nụ cười chế nhạo, Du Ân xấu hổ đến nỗi chỉ biết giơ tay lên che kín mặt, chết sống cũng không muốn đứng dậy nữa.
Cô thấy Phó Đình Viễn phiền chết mất, nếu không phải tại tối qua anh tự dưng phát điên rồi không chịu dừng, thì giờ cô cũng đâu đến nỗi té ngã vì hai chân mềm nhũn như vậy chứ?
Bên tai cô truyền đến một tiếng thở dài, sau đó, người cô bị ai đó bế ngang, Du Ân không hề cảm kích anh một chút nào, mà ngược lại còn thấy buồn bực trong lòng, giơ tay dùng sức đấm vài cái vào bả vai Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn không hề tránh né, để cô tùy ý đánh mình, dù sao với chút sức lực đó của cô, thì có đánh anh cũng không thấy đau.
“Du Ân, anh yêu em.” Sau khi bế cô vào trong phòng tắm, Phó Đình Viễn không đi ra ngoài ngay, mà ép cô dựa vào tường phòng tắm, cúi đầu thấp giọng nỉ non bên tai cô một câu như vậy.
“Cũng vì yêu em, nên anh nguyện ý chấp nhận tất cả mọi yêu cầu mà em đưa ra.”
Thành thật mà nói thì đề nghị cô đưa ra đối với Phó Đình Viễn là một điều vô cùng nhục nhã, nhưng anh đã lựa chọn chấp nhận tất cả.
Anh vốn định chiếm lấy trái tim cô trước, sau đó sẽ có những hành vi thân mật cùng cô sau, nếu không thì anh cũng không nhẫn nhịn đến nỗi suýt nữa là lau súng cướp cò mấy lần.
Anh chỉ không muốn cô có những suy nghĩ không tốt như “Anh chỉ là muốn thể xác của cô”, nhưng thật không ngờ chính cô lại là người đưa ra đề nghị dây dưa thể xác chứ không quan hệ yêu đương.
Thật sự thì tối qua, ban đầu khi nghe cô nói vậy, anh tức giận cũng không nhẹ, bởi vì khi cô nói ra những lời đó thì cũng đồng nghĩa với việc cô nghi tình cảm anh dành cho cô.
Hiện tại mối quan hệ xác thịt đã được hình thành, vậy thì anh cũng không cần lo lắng nữa, cô sẽ dần dần trao trái tim mình cho anh. Nếu có thể xảy ra chuyện “ngoài ý muốn”, có một đứa con thì quá tuyệt vời.1
Phó Đình Viễn nói xong mấy câu đó thì cũng không nán lại lâu, anh cũng không buộc Du Ân phải đáp lại mình, mà chỉ im lặng xoay người rời khỏi phòng tắm, để lại Du Ân đứng một mình dựa trên vách tường, lồng ngực run rẩy.
Cô từng nghĩ sau khi cô lên giường với Phó Đình Viễn thì mọi chuyện sẽ kết thúc, nhưng thật không ngờ sau khi ngủ với nhau một đêm anh lại nói yêu cô.
Dù thế nào đi nữa thì việc một người đàn ông thâm tình nói lời yêu với một cô gái sau đêm mây mưa, chắc chắn sẽ khiến cô gái ấy động lòng.
Cô mở vòi sen tắm rửa với một tâm trạng phức tạp, thời điểm cô ra ngoài, Phó Đình Viễn đang ở trong phòng ngủ nghe điện thoại, giọng điệu hơi trịnh trọng: “Mấy ngày nay tôi sẽ nghỉ ngơi, tất cả mọi vấn đề ở công ty sẽ do cậu và Chu Mi phụ trách.”
Nghe thì có vẻ người ở đầu dây bên kia là Chu Nam, hơn nữa, dường như Thẩm Thanh Sơn đã thật sự phơi bày chuyện về bố mẹ của Phó Đình Viễn ra ngoài ánh sáng, nếu không Phó Đình Viễn sẽ không nói thẳng là muốn nghỉ ngơi.
Từ tối hôm qua lúc Phó Đình Viễn tới tìm cô đến giờ, Du Ân căn bản là không có thời gian kiểm tra điện thoại.
Lúc này cô mới chạy vội tới cầm điện thoại di động của mình lên xem, quả nhiên, chuyện này đã xuất hiện trên bảng hot search.
Mấy chữ “Bố mẹ Phó Đình Viễn bức chết người.” được viết to nhìn mà ghê người, bên dưới là hàng loạt những từ khóa hot search liên quan đến Phó Đình Viễn và Phó thị, thậm chí còn có một số người lôi chuyện cũ năm đó ra nói. Du Ân lướt qua mấy lượt, không ngoài dự đoán, đánh giá và cổ phiếu của Phó thị đang bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Phó Đình Viễn vẫn tiếp tục nói với Chu Nam: “Không có chuyện gì hết, tôi tin tưởng hai người các cậu có thể xử lý tốt chuyện này. Mấy ngày nay tôi sẽ ở nhà, nếu có chuyện gì cứ trực tiếp đến nhà tìm tôi là được.”
Nói tới đây, Phó Đình Viễn dừng lại một chút rồi sửa lại lời nói: “Hoặc là tới nhà Du Ân ở sát vách tìm cũng được.”
Du Ân: “...”
Đây có phải anh đã tính sẵn việc ở lại nhà cô luôn không?
Anh có thể đừng mặt dày không biết xấu hổ như vậy được không?
“Chu Nam, ngày thường tôi lúc nào cũng dẫn cậu và Chu Mi theo bên người để rèn luyện, chính là để một ngày nào đó tôi gặp phải chuyện phiền toái, hai người có thể đứng ra thay tôi đưa công ty ra khỏi khó khăn.” Giọng điệu của Phó Đình Viễn đột nhiên trở nên nghiêm khắc.
Nghe ý tứ trong lời nói của anh, dường như Chu Nam đang rất hoảng loạn với việc đứng ra thay mặt Phó Đình Viễn giúp công ty xử lý chuyện này.
Sau khi Phó Đình Viễn nói những lời này, quả nhiên, đầu dây bên kia, Chu Nam dường như đã chấp nhận sự thật này, hai người lại tiếp tục thảo luận với nhau một số vấn đề về công việc, Du Ân yên lặng xoay người đi xuống lầu vào bếp.
Sau khi trải qua hoạt động thể lực dài đằng đẵng vào tối hôm qua, giờ đã là giữa trưa, cái bụng của cô đã đói đến nỗi kêu vang ầm ĩ rồi.
Du Ân đứng trước tủ lạnh, đang suy nghĩ xem trưa nên ăn cái gì, Phó Đình Viễn nói chuyện điện thoại xong cũng đi vào phòng bếp.
Anh tới vòng tay ôm cô từ phía sau, giọng nói trầm thấp ấm áp của anh vang lên: “Anh đã gọi cơm ở nhà hàng của Dịch Thận Chi thôi, đồ ăn sẽ tới nhanh thôi.”
Du Ân không kịp thích ứng với sự dịu dàng và thân mật bất ngờ của anh, cô cũng không muốn ôm ôm ấp ấp với anh như vậy. Tối hôm qua cô chỉ nói hai người sẽ duy trì quan hệ thể xác, nhưng hiện tại hành vi này của anh giống như bọn họ đang yêu đương vậy.
Cô vừa định đẩy tay anh khỏi eo mình, giọng nói anh lại vang lên: “Sau này anh sẽ học nấu cơm, được không? Anh nấu cho em ăn.”
Du Ân bị câu nói này của anh dọa sợ, anh muốn học nấu ăn sao?
Một cậu chủ con nhà quyền quý từ khi sinh ra đã có người hầu kẻ hạ, chưa từng phải đặt chân xuống phòng bếp nay lại muốn học nấu ăn?
“Sao vậy? Không tin à?” Phó Đình Viễn xoay người cô lại, cánh tay rắn chắc của anh vòng qua ôm trọn cô trong lồng ngực.
Sau đó Du Ân khó thở ngửa người ra sau, khẽ nhíu mày nói: “Anh buông tôi ra trước đã.”
Phó Đình Viễn thờ ơ, Du Ân đành nhấn mạnh: “Đầu tiên, tôi nghĩ giờ anh nên về nhà mình đi thì hơn, tôi không có ý định sống chung với anh.”
“Thứ hai, anh không thể cứ ôm ôm ấp ấp tôi như vậy được, quan hệ của chúng ta chỉ tồn tại khi ở trên giường thôi.”
Phó Đình Viễn ấn mạnh đầu lưỡi vào sâu răng.
Mọi người đều nói người đàn ông một khi đã mặc quần vào chắc chắn sẽ không nhận người, nhưng trường hợp này cũng có xuất hiện trên người phụ nữ.