Sau mấy lời tình cảm dịu dàng của Từ Sướng, Thẩm Dao lập tức không muốn uống rượu nữa, thành thành thật thật uống nước trái cây.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Từ Sướng cứ uống liên tục, lúc sau thì thành uống quá nhiều.
Anh ta giơ tay che mặt, nói với giọng thống khổ: “Dao Dao, anh thật sự hận Phó Đình Viễn muốn chết được, nếu không phải do sự xuất hiện của anh ta, chúng ta sao có thể bị chia tách nhiều năm như vậy chứ?”
“Em tốt như thế, sao anh ta lại có thể không quý trọng em dù chỉ một chút, hủy bỏ hôn ước với em đã đành rồi, lại còn đi yêu Du Ân kia nữa! Sao anh ta có thể coi khinh em đến mức đó chứ!”
Thời điểm nói đến đây, vành mắt Từ Sướng đã đỏ hoe: “Dao Dao, nếu có thể, anh thật sự muốn giết chết anh ta.”
“Nếu giờ phút này anh ta xuất hiện trước mắt anh, anh nhất định sẽ không màng tất cả mà lái xe tông anh ta, cho dù không giết được anh ta, anh cũng muốn đồng quy vu tận với anh ta, để báo thù rửa hận cho em.”
Vốn dĩ sự oán giận trong lòng Thẩm Dao dành cho Phó Đình Viễn đã tiêu tán rất nhiều, nhưng chỉ một vài câu nói của Từ Sướng đã gợi lại những chuyện đáng thương của cô ta, khiến cô ta nhớ tới bản thân mình đã từng thê thảm thế nào, nhịn không được cũng nổi trận lôi đình.
Cũng không biết lý do vì sao, nhưng ngọn lửa giận trong lòng cô ta càng ngày càng bùng cháy mãnh liệt, thậm chí cảm xúc cũng không chút khó khống chế, nghĩ nếu Phó Đình Viễn xuất hiện trước mặt cô ta, cô ta nhất định phải xử đẹp anh.
Bởi vì Từ Sướng uống quá nhiều rượu, và cũng vì đề tài mà Từ Sướng nói trong bữa ăn vô cùng trầm trọng, nên sau khi kết thúc bữa cơm Thẩm Dao cũng chẳng có tâm trạng gì mà thân mật gần gũi với Từ Sướng, nên mở miệng nói luôn là mình phải về nhà.
“Anh uống nhiều quá rồi, ở nhà nghỉ ngơi đi, em tự lái xe của anh về cũng được.” Hiện tại Thẩm Dao đã thật sự đặt Từ Sướng vào tim, nên rất biết săn sóc Từ Sướng.
Từ Sướng nói với giọng nỉ non: “Không được, để anh đưa em về, nếu không anh sẽ không yên tâm, cả kể em là người lái xe, thì anh cũng muốn cùng em về.”
Không đợi Thẩm Dao kịp nói thêm gì nữa, Từ Sướng lại tiếp tục: “Em chờ anh một chút, anh đi toilet trước cái đã.”
Anh ta đã uống say đến mức đó còn lo lắng cho sự an nguy của cô ta, điều này khiến Thẩm Dao rất vui mừng, bởi vậy đã thu đồ đạc của mình rồi dựa vào cạnh cửa chờ anh ta.
Trong phòng vệ sinh, Từ Sướng cố nén cơn say, lấy điện thoại di động ra xem một phần mềm gì đó.
Trong phần mềm xuất hiện một chấm đỏ đang bắt đầu di chuyển, đó chính là xe của Phó Đình Viễn và Du Ân đang đi trên đường.
Anh ta lập tức cất điện thoại rồi đứng dậy, bước chân ra khỏi phòng vệ sinh có chút loạng choạng do men say, cầm chìa khóa xe rồi ra ngoài cùng với Thẩm Dao.
Thẩm Dao lái xe trên đường, thuận tiện nhìn Từ Sướng đang ngồi ghế phụ nói: “Em thấy anh có vẻ say cũng không nhẹ đâu, đợi lát nữa tới nhà em rồi anh không cần phải kêu tài xế tới đón, cứ ngủ ở đấy một hôm đi.”
“Được.” Từ Sướng nhắm hai mắt, đáp lời cô ta.
Xe đã chạy được một đoạn đường, Thẩm Dao đột nhiên hạ cửa sổ xe xuống.
Có lẽ do sợ Từ Sướng cảm thấy lạnh, nên Thẩm Dao chủ động lên tiếng giải thích trước: “Có thể là vừa rồi được ăn cơm anh nấu nên có phần kích động, hiện giờ tim em đập nhanh lắm, em cũng thấy hơi nóng nữa, nên muốn mở cửa sổ hít thở không khí.”
Từ Sướng nhẹ giọng đáp: “Không sao hết, anh không lạnh.”
Thời điểm hai người chạy đến một đoạn đường nào đó, Từ Sướng nói: “Em dừng xe ở ven đường chút, phía trước là quán cà phê em thích, để anh chạy đi mua cho em ly cà phê.”
Trong lòng Từ Sướng chỉ nghĩ có cô ta, điều này khiến Thầm Dao vui mừng muốn chết được.
Thời điểm Thẩm Dao ngồi trong xe chờ Từ Sướng, cô ta cảm thấy lòng càng lúc càng nóng nảy.
Ở chiều ngược lại có một chiếc xe đang đi tới, biển số xe bắt mắt kia khiến cảm xúc của Thẩm Dao nhất thời trở nên kích động.
Đó là xe của Phó Đình Viễn.
Lời Từ Sướng nói vang bên tai cô ta, nếu giờ phút này Phó Đình Viễn xuất hiện trước mặt anh, anh nhất định sẽ lái xe tông anh ta…
Thẩm Dao chỉ cảm thấy nhịp đập trái tim càng lúc càng dồn dập, thời điểm hồi phục lại tinh thần, cô ta mới phát hiện ra, cô ta đã khởi động xe, lòng bàn chân đặt trên chân ga.
Nhất thời, Thẩm Dao cảm thấy có chút kinh sợ, cô ta đương nhiên biết hành vi lái xe đâm người này là không đúng, loại hành vi ác liệt này thậm chí còn nghiêm trọng hơn việc cô ta cố ý vu oan hãm hại Du Ân.
Nhưng mà cô ta càng muốn lý trí, thì cơ thể cô ta lại càng như mất khống chế, bàn chân đạp mạnh chân ga rồi phóng tới đụng trúng xe của Phó Đình Viễn.
Một tiếng động lớn vang lên, chiếc xe của Phó Đình Viễn vốn đang chạy bình thường trên đường bị xe của Thẩm Dao đâm trúng thì lắc lư vài vòng rồi tông vào lan can bên đường.
Thẩm Dao vỡ đầu chảy máu hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ, cách đó không xa, Từ Sướng đang đứng ở quán cà phê, trong tay vẫn cầm cốc cà phê còn ấm nóng, thản nhiên cong khóe môi để lộ ra nụ cười vui vẻ.
Chuyện rõ như ban ngày, Thẩm Dao ngang nhiên lái xe đâm người, chỉ sợ là anh ta có “Vì cô ta mà mời” luật sư thần thông quảng đại cũng không có cách nào biện hộ cho cô ta vô tội.
Phạm tội lần nữa trong thời gian được bảo lãnh, chỉ e là thời gian ngồi tù của cô ta lại tăng thêm mấy năm.
Nếu, Phó Đình Viễn hoặc là Du Ân ở xe đối diện kia gặp bất trắc gì, ví dụ như tử vong hoặc bị thương, Thẩm Dao sẽ lập tức mang tội danh giết người, có bị xử án tử hình thì cũng không quá.
Vì dẫu sao, người cô ta đả thương chính là con gái nhà họ Diệp ở thủ đô, và cả người cầm quyền nhà họ Phó ở Giang Thành.
Chiêu thức này của anh ta, vẫn là chiêu một hòn đá trúng hai con chim như cũ.
Không những hủy hoại Thẩm Dao, mà còn đả thương Phó Đình Viễn và Du Ân.
Có điều, loại thuốc kích thích cảm xúc mà anh ta tìm chuyên gia điều phối đó, anh ta mới chỉ đổ một ít vào cốc nước trái cây của Thẩm Dao, thế mà đã thu về kết quả như vậy, thật quá tốt.1
Đương nhiên, Từ Sướng cũng không quên tiếp tục diễn kịch.
Sau khi cười xong thì cốc cà phê trong tay anh ta bị thả rơi xuống, anh ta hoảng hốt lo sợ chạy ra ngoài, phi về phía xe Thẩm Dao, gào khóc với giọng điệu thê lương thống khổ: “Dao Dao!”
Thẩm Dao đã hoàn toàn mất đi ý thức, Từ Sướng cũng làm bộ làm tịch gọi 120.
Từ Sướng vừa bấm máy gọi 120 vừa giương mắt nhìn vào trong chiếc xe đối diện, Du Ân ngồi trên ghế lái phụ không hề xảy ra vấn đề gì, có điều lúc này cô đã khóc đến mức hai mắt đỏ hoe, đau khổ tột cùng gào lên: “Phó Đình Viễn! Anh tỉnh lại đi!”
Phó Đình Viễn là người lái xe, anh nằm gục trên tay lái, dường như cũng đã ngất rồi.
Điều đó là đương nhiên, vào khoảnh khắc xe của Thẩm Dao lao tới, Phó Đình Viễn đã liều mạng bẻ tay lái, lấy bản thân ra làm bia đỡ để Thẩm Dao lao tới, bảo vệ Du Ân.
Cũng không biết Phó Đình Viễn bị thương thế nào?
Nếu bị đâm chết, thì tốt biết mấy.
Từ Sướng nhìn tình cảnh trong xe bên kia, khói mù nơi đáy mắt càng ngày càng trở nên dày đặc.
Du Ân cũng vội vã gọi ngay cho 120, sau đó vẫn luôn khóc lóc gọi tên Phó Đình Viễn.
Trong lúc cô lơ đãng giương mắt nhìn, đột nhiên thấy người đàn ông đứng bên cạnh xe của Thẩm Dao cách đó không xa, trong lòng bỗng xẹt qua một cảm giác kinh sợ khó tả, người đàn ông này mang lại cho cô cảm giác không quá tốt, hơi thở toát ra từ người anh ta tràn ngập tăm tối, khiến người ta hít thở không thông.
Hôm nay Du Ân và Phó Đình Viễn tới chỗ ông cụ ăn cơm trưa, trong khoảng thời gian này cô và Phó Đình Viễn đã trải qua một loạt những chuyện huyên náo ồn ào, ông cụ gọi bọn họ qua là để một nói chuyện chính thức thẳng thắn.
Ông cụ uyển chuyển thúc giục bọn họ phục hôn, nói vậy có nghĩa ông cụ cũng đã nhìn ra, tuy rằng ngoài miệng Du Ân vẫn nói chưa tha thứ cho Phó Đình Viễn, nhưng trên thực tế cô đã dao động.
Ông cụ thúc giục như vậy, cũng đồng nghĩa với việc gián tiếp đâm thủng lớp cửa sổ giấy ngăn cách giữa Du Ân và Phó Đình Viễn.
Sau khi rời khỏi chỗ của ông cụ, lúc lái xe trên đường, Phó Đình Viễn cũng đi thẳng vào vấn đề, anh nói với Du Ân: “Em cảm thấy khi nào là thích hợp để anh tới nhà họ Diệp ở kinh đô cầu hôn?”
Lời này đã khiến Du Ân kinh động không nhẹ, anh trịnh trọng chính thức như vậy, ngược lại lại khiến cô có chút không thích ứng kịp.
Phó Đình Viễn lại giải thích cho cô nghe: “Lần trước anh nợ em những gì, lần này anh muốn bù đắp hết, hôn lễ tuần trăng mật động phòng hoa chúc hay gì đó, đều sẽ có đủ cả.”