Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 246: Chương 246: Bắt đầu từ ngoại hình




“Tôi không đồng ý là một chuyện.” Diệp Văn nhìn Phó Đình Viễn và nhấn mạnh: “Con bé không còn yêu cậu nữa, đó mới là điều quan trọng nhất.”

Đối diện với ánh nhìn của Diệp Văn, Phó Đình Viễn tuyên bố từng chữ: “Tôi không tin là cô ấy không còn yêu tôi nữa, cô ấy chỉ vì bị tôi làm tổn thương nên không muốn yêu tôi nữa chứ không phải cô ấy không còn yêu tôi nữa.”

“Cô ấy không phải là người coi cảm xúc của mình như trò chơi trẻ con, vì vậy cô ấy sẽ không hoàn toàn vứt bỏ tình cảm đối với tôi sớm như vậy.”

Diệp Văn khịt mũi: “Cậu đã biết con bé là một người nghiêm túc, vậy thì cậu nên biết thêm rằng kể từ khi con bé quyết định rời đi, con bé cũng đã rất nghiêm túc.”

Nghe lời nói của Diệp Văn, Phó Đình Viễn nói một cách chắc chắn: “Vì vậy, tôi hy vọng nhận được sự giúp đỡ của bác.”

Diệp Văn tưởng mình nghe nhầm, ngờ vực hỏi: “Cậu nói gì vậy? Cậu muốn tôi giúp ư?”

Phó Đình Viễn trịnh trọng gật đầu: “Vâng.”

Diệp Văn khó chịu, không nhịn được gầm lên: “Cậu phát sốt đến mức cháy hết óc rồi hả? Tôi hận không thể đánh gãy chân của cậu, thế mà cậu còn dám bảo tôi giúp cậu ư?”

Đây đúng là trò đùa hài hước nhất mà Diệp Văn từng nghe. Phó Đình Viễn chắc chắn có thể cảm nhận được ông ấy không thích anh, thế mà anh còn bảo ông ấy giúp anh theo đuổi con gái của ông, như vậy không phải não bị hỏng thì là gì chứ!

Phó Đình Viễn vẫn tỏ ra bình thản: “Tôi thừa nhận trước đây tôi không hề trân trọng cô ấy. Tôi bị mù mắt, nhưng người làm sai cũng nên được cho một cơ hội sửa sai, đúng không?”

“Nếu cô ấy có thể cho Hà Vĩ Niên đó một cơ hội, tại sao cô ấy không thể cho tôi một cơ hội?”

Diệp Văn chế nhạo: “Cậu còn mặt mũi so sánh với Hà Vĩ Niên ư?”

Phó Đình Viễn đã làm Du Ân tổn thương một lần và anh bị phán tử hình rồi, thế mà anh còn bảo phải cho anh một cơ hội.

Nghĩ đến điều này, Diệp Văn chua chát nói: “Bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ!”

Diệp Văn chỉ hận mình không biết về sự tồn tại của con gái Du Ân sớm hơn, nếu không thì sao có thể cho phép cô kết hôn với một người đàn ông không yêu cô và không để cô ở trong lòng cơ chứ.

Bây giờ ông ấy có cơ hội giúp cô chọn người bạn đời, ông ấy phải cực kỳ thận trọng và nghiêm túc mới được.

Thái độ của Diệp Văn đã nằm trong dự liệu của Phó Đình Viễn nên những lời lạnh lùng của Diệp Văn không làm anh tổn thương nhiều, cho dù thái độ của Diệp Van đối với anh có tệ hơn một chút, anh vẫn sẽ kiên định với quyết định của mình.

Diệp Văn nhìn dáng vẻ cố chấp của anh, xoay người chống nạnh, hít một hơi thật sâu trấn tĩnh lại, sau đó lại quay người tiếp tục mắng: “Trước tiên đừng nói đến việc cậu đã đối với con bé tệ như thế nào, cậu xem người một nhà của cậu đã đối xử với con bé như thế nào đi?”

“Những chuyện trong quá khứ tôi cũng không đề cập tới, với cái đức hạnh của ba mẹ cậu, và cả em gái cậu, cho dù con bé có hòa thuận hiếu thảo thì cậu cảm thấy bọn họ có thể chấp nhận con bé không?”

Diệp Văn cười khẩy nói tiếp: “Phó Đình Viễn, tôi không cần để con gái quý giá của mình gả vào một gia đình như vậy, và cũng không cần để con bé tiếp tục chịu ánh mắt của cả gia đình cậu. Có rất nhiều người đàn ông xuất thân từ gia đình tốt ở thủ đô vẫn đang chờ con bé lựa chọn đấy.”

“Mặc dù con bé đã qua một lần đò, nhưng cũng may là chưa có con, con bé vẫn còn trẻ, có nhà họ Diệp bảo vệ, việc cô ấy kết hôn với một người đàn ông xuất sắc khác cũng không thành vấn đề.”

Lời nói vừa rồi của Diệp Văn khiến Phó Đình Viễn buồn bã cụp mắt xuống, con à, chủ đề này giờ đã trở thành nỗi đau khó tả trong lòng anh.

Ông nội cũng nói về chuyện đứa con, và Diệp Văn cũng vậy.

Đúng vậy, bọn họ không có con, đã bớt đi rất nhiều ràng buộc.

Nếu anh nới lỏng một chút, cô có thể sẽ thuộc về người khác.

Giá như họ có một đứa con, chắc là sẽ không rơi vào hoàn cảnh khó khăn như bây giờ đúng không?

Nhưng lúc đó anh là người ngày đêm thực hiện các biện pháp tránh thai, nhất quyết không có con với cô...

Bầu không khí trong phòng làm việc chìm vào im lặng một lúc, Phó Đình Viễn không lên tiếng, Diệp Văn cũng không thèm để ý đến anh.

Tiếng gõ cửa giòn giã vang lên, kèm theo giọng nói của Du Ân: “Ba, con vào được không?”

“Vào đi.” Diệp Văn đáp.

Du Ân mở cửa bước vào, không nhìn Phó Đình Viễn mà nói thẳng với Diệp Văn: “Ba, con có thể phải về Giang Thành trước. Chủ tịch Chung nói có một số vấn đề về kịch bản nên cần phải thảo luận một chút.”

Du Ân cũng vừa nhận được cuộc gọi từ Chung Văn Thành và cô phải quay về.

Diệp Văn hiểu rõ công việc của Du Ân, mặc dù rất bất đắc dĩ nhưng ông ấy cũng chỉ có thể chấp nhận: “Vậy thì quay về đi, công việc quan trọng hơn.”

Ngay khi giọng nói của Diệp Văn dứt lời, Phó Đình Viễn ở bên nói với Du Ân: “Tôi sẽ đi với em.”

Du Ân liếc anh một cái, nhưng cuối cùng không nói gì, vốn dĩ cô muốn nói anh vừa mới hạ sốt nên đừng đi qua đi lại như thế, nhưng cô cũng nghĩ rằng sức khỏe của anh mà anh không quan tâm thì cô quan tâm làm gì.

Sau đó Phó Đình Viễn trở về khách sạn lấy hành lý, còn Diệp Văn thì nhìn Du Ân chưa kịp nói gì, Du Ân đã cười nói: “Ba, con biết ba muốn nói gì, ba đừng lo lắng. con có chừng mực của mình mà.”

Diệp Văn thở dài và nói: “Vốn muốn cho con và Hà Vĩ Niên thân thiết hơn, ba thật sự coi trọng cậu ấy.”

Du Ân thầm nghĩ, may mà được Chung Văn Thành gọi về, vừa lúc cô không cần gặp lại Hà Vĩ Niên nữa.

Nhưng cô vẫn nói: “Con cũng không ngờ tình hình lại đột xuất như vậy.”

Cả hai đang tạm biệt thì Hà Vĩ Niên gọi điện đến.

Vốn dĩ hôm qua Hà Vĩ Niên rủ Du Ân đi xem triển lãm cùng nhau, hôm nay Du Ân nói rằng tạm thời cô sẽ về Giang Thành, Hà Vĩ Niên nhất quyết muốn đưa cô ra sân bay nên Du Ân phải đồng ý.

Trên đường ra sân bay, Du Ân nghĩ ngợi lung tung và thẳng thắn nói với Hà Vĩ Niên: “Anh Hà, thật ra thì hiện tại tôi chưa có kế hoạch nói về chuyện kết hôn. Cảm ơn anh đã quan tâm tôi mấy ngày nay.”

Hà Vĩ Niên mỉm cười và nói một cách ấm áp: “Tôi biết.”

Du Ân sửng sốt: “Anh biết ư?”

Hà Vĩ Niên chỉ ra: “Em không thích tôi, ánh mắt cũng không lừa được người, tôi cũng biết em đi theo tôi là chỉ để khiến chú Diệp yên lòng thôi.”

Du Ân không ngờ Hà Vĩ Niên có thể nhìn thấu cặn kẽ như vậy, cô nhanh chóng nói lời xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”

Hà Vĩ Niên tỏ vẻ bình tĩnh: “Không có gì phải xin lỗi cả, mấy chuyện tình cảm này vốn không thể cưỡng cầu mà.”

Du Ân cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy thái độ của Hà Vĩ Niên rất vô tư.

Cô chân thành nói: “Anh đã nhìn thấu ý nghĩ của tôi, vậy về sau chúng ta cũng đừng liên hệ nữa, đừng lãng phí thời gian của anh.”

Hà Vĩ Niên bất lực nói: “Tôi chỉ nói em không thích tôi, nhưng tôi chưa nói cảm nhận của tôi về em mà. Tôi thích em, vì vậy tôi hy vọng có thể thân thiết với em, mong em tiếp tục tôi nhiều cơ hội hơn.”

Du Ân ngạc nhiên không nói nên lời.

Cô và Hà Vĩ Niên chỉ mới gặp nhau, vậy mà anh ta đã nói thích cô, điều này khiến cô rất ngạc nhiên.

Chung Văn Thành và Chu Dật cũng từng tỏ tình với cô trước đây, nhưng cô đã biết họ được một thời gian, đặc biệt là Chung Văn Thành đã tiếp xúc với cô vài năm.

Nhưng Hà Vĩ Niên, anh ta…

Hà Vĩ Niên dường như nhìn thấy sự ngạc nhiên của cô nên nói thêm: “Chẳng phải em cũng đã từng yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên sao?”

Du Ân ho nhẹ một tiếng.

Hà Vĩ Niên thậm chí còn biết về vấn đề này, có vẻ như Diệp Văn đã nói với anh ta rất nhiều về cô.

Đúng vậy, Hà Vĩ Niên nói đúng.

Cô cũng yêu Phó Đình Viễn ngay từ cái nhìn đầu tiên, bắt đầu từ ngoại hình của anh, về sau càng hiểu biết anh, cô lại càng say mê hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.