Vừa đi được vài bước, Du Ân quay lại nói với Phó Đình Viễn như nhớ ra điều gì đó: “Lát nữa anh dọn dẹp đi, đừng chờ đến lúc Hà Vĩ Niên đến làm khách mới dọn.”
Phó Đình Viễn: “...”
Mấy ngày nay anh cố ý di chuyển đồ đạc của mình từng chút một qua, chỉ để chó thấy cảm giác tồn tại của mình, bây giờ cô lại yêu cầu anh chuyển hết đi ư?
Phó Đình Viễn vốn tưởng rằng anh chuyển từng chút như thế thì Du Ân sẽ không phát hiện được, thật ra Du Ân đã phát hiện rồi, nhưng cũng lười để ý thôi, nhưng hiện tại cô muốn tiếp đãi Hà Vĩ Niên ở nhà, anh nhất định phải chuyển đi.
“Anh sẽ đi mua sắm với em trước.” Phó Đình Viễn đổi chủ đề.
Du Ân lắc đầu nói: “Không cần, không phải đám Chu Mi sẽ đến đây báo cáo với anh sao?”
Để tránh ảnh hưởng đến chuyện cũ của Phó Giang và Đổng Văn Huệ đối với Phó Thị, nên những ngày này Phó Đình Viễn đã không xuất hiện trước công chúng, vì vậy Chu Mi hoặc Chu Nam sẽ đến nhà Phó Đình Viễn vào mỗi buổi sáng để báo cáo công việc.
Du Ân nói thêm: “Tôi có thể tự mua, nhưng tôi cần mượn xe của anh.”
Ngày thường, Du Ân căn bản không cần xe khi đi ra ngoài, nhưng hôm nay lái xe càng thuận tiện hơn.
Phó Đình Viễn cũng rất vui: “Anh sẽ bảo Chu Mi đến nhà và lái chiếc BMW màu trắng mà anh từng lái qua.”
Chiếc xe mà anh đang đỗ bên ngoài là một chiếc Land Rover, không thích hợp cho phụ nữ lái.
Du Ân rũ mắt xuống, nói: “Tùy anh.”
Phó Đình Viễn nhận thấy tâm trạng cô có chút thay đổi, bước đến ôm cô vào lòng và hỏi: “Em không thích chiếc xe đó sao?”
“Không có.” Chiếc xe chỉ là phương tiện đi lại đối với Du Ân. Chiếc BMW màu trắng mà Phó Đình Viễn nhắc đến là do ông cụ tặng cho cô. Cô không muốn lái nó bây giờ vì cô nghĩ khi ngồi lên sẽ nhớ lại quá khứ thôi, không phải vì cô không thích nó.
Thấy cô không nói, Phó Đình Viễn vội nói: “Anh sẽ đưa em một chiếc mới.”
“Không, có xe đi là tốt rồi.” Du Ân cảm thấy đôi khi cô và Phó Đình Viễn không thể giao tiếp suôn sẻ chút nào. Điều cô quan tâm hoàn toàn khác với những gì anh quan tâm.
Phó Đình Viễn nhìn cô chằm chằm một lúc, nhưng vẫn có thể cảm nhận được trong lòng cô có khúc mắc, vì vậy anh ôm cô và nói: “Nếu không thể từ bỏ quá khứ, vậy thì chúng ta lựa chọn ôm luôn đoạn quá khứ đó,cùng sống hòa thuận với nó được không.”. Truyện Đoản Văn
Phó Đình Viễn muốn thuyết phục Du Ân quên đi những chuyện không vui trong quá khứ và tha thứ cho anh.
Du Ân hoàn toàn không làm theo ý anh, ngước mắt lên và cau mày nói: “Tôi có thể thoát khỏi quá khứ đó rất tốt.”
Chính sự dây dưa của anh đã khiến cô rơi vào tình cảnh hiện tại, cô đã quyết tâm vạch ra một lằn ranh với quá khứ rồi.
Phó Đình Viễn nghẹn họng vì những lời này, nhưng anh không thể làm gì được với cô.
Hai mươi phút sau, Chu Mi lái chiếc xe mà Du Ân từng lái đến, Du Ân lái xe ra ngoài mua đồ, Phó Đình Viễn đang thảo luận công việc với Chu Mi.
Tuy nhiên, không lâu sau khi cả hai bắt đầu, Phó Đình Viễn lại nhận được cuộc gọi từ Thẩm Thanh Sơn.
Phó Đình Viễn không muốn tiếp xúc với người nhà họ Thẩm chút nào, vì vậy anh đã dứt khoát dập máy.
Nhưng Thẩm Thanh Sơn đã nhanh chóng gọi lại, Phù Đình Viễn dửng dưng nhấc máy: “Ông Thẩm, có chuyện gì sao?”
Thẩm Thanh Sơn thở dài trên điện thoại và nói: “Đình Viễn, tôi biết rằng tôi vạch trần chuyện bố mẹ cậu, làm cậu rất tức giận…”
Lời nói của Thẩm Thanh Sơn đã bị Phó Đình Viễn cắt ngang: “Ngại quá, tôi không tức giận. Nói trắng ra, đó là việc của họ, không liên quan gì đến tôi, và nó không ảnh hưởng gì đến tôi một chút nào cả.”
Thẩm Thanh Sơn nhất thời nghẹn họng, sau đó lại nói: “Nhưng gần đây không phải cậu đóng cửa không ra khỏi nhà sao? Phó thị đã đánh mất mấy dự án, sao lại không có ảnh hưởng chứ?”
Phó Đình Viễn giễu cợt: “Tôi đóng cửa là vì đang theo đuổi phụ nữ, ông cho rằng tôi không dám gặp ông sao? Hay là ông cho rằng mất mấy dự án kia là Phó thị sẽ phá sản?”
Câu nói của Phó Đình Viễn khiến Thẩm Thanh Sơn khó chịu tức giận.
Phó Đình Viễn bỏ rơi con gái ông ta như một cái chổi, nhưng lại dành nhiều thời gian cho Du Ân như vậy, Thẩm Thanh Sơn không tức giận mới là lạ.
Thẩm Thanh Sơn muốn ngắt cuộc gọi, nhưng lại nhớ rằng con gái Thẩm Dao đã bảo ông ta cố gắng trò chuyện với Phó Đình Viễn, vì vậy ông ta phải tiếp tục trò chuyện với Phó Đình Viễn.
Thẩm Thanh Sơn thỏa hiệp: “Được được, không ảnh hưởng gì đến cậu cả.”
Phó Đình Viễn vô cùng chán ghét: “Nếu không có chuyện gì thì cúp máy đi.”
“Là thế này, Đình Viễn, hôm nay tôi gọi điện để làm hòa với cậu, chúng ta đừng đấu đá nhau nữa, được không? Người ngoài đang chê cười, nói rằng hai nhà chúng ta suýt trở thành thông gia, thế mà bây giờ lại đối đầu gay gắt như thế.” Lời nói của Thẩm Thanh Sơn hoàn toàn ngược lại lòng ông ta.
Theo tính cách của ông ta, làm sao ông ta có thể chủ động tìm kiếm làm hòa với Phó Đình Viễn chứ, Phó Đình Viễn còn là một hậu bối nữa chứ.
Nhưng để giữ chân Phó Đình Viễn, cãi nhau thì chắc chắn sẽ không có tác dụng gì, nên ông ta chỉ có thể cầu hòa.
Thẩm Thanh Sơn bất thường như vậy, lập tức khiến Phó Đình Viễn cảnh giác.
Anh đã từng lĩnh giáo sự quỷ quyệt của Thẩm Thanh Sơn, và đương nhiên anh sẽ không tin rằng Thẩm Thanh Sơn sẽ chân thành làm hòa với anh.
Nhưng nếu Thẩm Thanh Sơn không thành tâm cầu hòa, vậy tại sao lại gọi cho anh và nói những điều như vậy?
Du Ân!
Phó Đình Viễn nghĩ ngay đến chuyện Du ân vừa ra ngoài mua đồ, Thẩm Thanh Sơn cố tình gọi cho anh để giữ anh lại, để Thẩm Dao có cơ hội tấn công Du Ân.
Phải biết rằng, nếu Du Ân gặp phải chuyện gì đó, 80% là sẽ nhờ anh giúp đỡ, và nếu anh bị Thẩm Thanh Sơn giữ chân…
Phó Đình Viễn không dám suy nghĩ thêm, mặc kệ Thẩm Thanh Sơn, dứt khoát cúp điện thoại.
Anh gọi vào điện thoại di động của Du Ân, nhưng không có ai bắt máy.
Trái tim Phó Đình Viễn lạnh đi một nửa, bàn tay cầm điện thoại khẽ run lên, nhưng giây tiếp theo anh đã bình tĩnh trở lại.
Bởi vì lúc này trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ, đó là: cho dù Du Ân xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không từ bỏ cô.
Chu Mi ở bên nhận thấy Phó Đình Viễn có gì đó không ổn, lập tức hỏi: “Sếp, chuyện gì xảy ra vậy?”
Phó Đình Viễn nhìn Chu Mi, cô ta hoảng ợ vì tia sát khí trong mắt anh.
“Có chuyện đã xảy ra với Du Ân.” Phó Đình Viễn khẽ dặn dò: “Liên lạc với Chu Nam và nhanh chóng kiểm tra tung tích của cô ấy.”
“Vâng.” Chu Mi gọi Chu Nam ngay lập tức, trong khi Phó Đình Viễn vội vã chạy ra ngoài.
Anh thề rằng nếu Thẩm Thanh Sơn và Thẩm Dao dám động đến Du Ân, anh nhất định sẽ khiến họ sống không bằng chết.
Du Ân lái xe đến trung tâm thương mại gần nhất, nhưng vừa đậu xe và xuống xe, thì một chuyện đã xảy ra, một người nào đó đã đánh cô vào cổ từ phía sau và khiến cô ngất xỉu.
Nhưng nếu Thẩm Thanh Sơn không thành tâm cầu hòa, vậy tại sao lại gọi cho anh và nói những điều như vậy?
Cô không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, khi tỉnh dậy lần nữa, cô đang ở trong một phòng khách sạn.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể mình có gì đó không ổn, miệng cô khô và nóng rát.