Lúc này Diệp Văn đã đi tới. Trang Ân Tri nhìn thấy Diệp Văn thì ngạc nhiên mừng rỡ không thôi: “Lão Diệp, đã lâu không gặp.”
“Tôi nghe người tổ chức nói hôm nay ông cũng sẽ đến dự tiệc, còn cảm thấy thật khó tin đấy.” Trang Ân Tri hiển nhiên rất quen thuộc với Diệp Văn, sau đó lại hỏi Diệp Văn: “Hôm nay cơn gió nào thổi ông tới vậy?”
Trang Ân Tri và Diệp Văn bằng tuổi nhau và đều là những tên tuổi lớn trong ngành biên kịch. Lúc mới vào nghề, hai người còn từng hợp tác, quan hệ tự nhiên không phải bàn cãi.
Chỉ là trong những năm qua, Diệp Văn đã hủy bỏ nhiều sự kiện xã giao vì lý do sức khỏe của Thư Ninh, trừ khi có dịp đặc biệt quan trọng, không thì Diệp Văn sẽ không tham gia. Đây là lý do tại sao Trang Ân Tri rất ngạc nhiên và mừng rỡ khi nhìn thấy Diệp Văn.
Diệp Văn cười nói với Trang Ân Tri: “Không phải gần đây tôi đã xuất bản một cuốn sách mới sao, bản quyền đã được bán cho Điện ảnh và Truyền hình Phó thị rồi, hôm nay tôi đến đây chủ yếu là để hợp tác quảng bá.”
Trang Ân Tri đương nhiên biết về việc xuất bản sách mới của Diệp Văn, nhưng không ngờ bản quyền lại được bán đi nhanh như vậy.
Nhưng bà ấy cũng rất mừng cho Diệp Văn: “Điện ảnh và Truyền hình Phó thị vẫn là một lựa chọn không tệ. Phó Đình Viễn...”
Trang Ân Tri nói tới đây thì không nhịn được nhìn thoáng qua Du Ân bên cạnh. Cũng đến sau này Trang Ân Tri mới biết được Du Ân cùng học tập bốn năm với mình là vợ trước của Phó Đình Viễn.
Cho nên lúc này khi đề cập đến Phó Đình Viễn, Trang Ân Tri có chút bận tâm cảm nhận của Du Ân.
Trang Ân Tri tự nhiên cảm thấy đau lòng cho Du Ân, cho nên chuyển chủ đề, tiếp theo lại hỏi Diệp Văn: “Đúng rồi, biên kịch đã tìm được người thích hợp chưa?”
Trang Ân Tri còn muốn nói rằng nếu không tìm được người thích hợp thì bà ấy có thể giới thiệu một người. Và người bà ấy muốn tiến cử là Du Ân ở bên cạnh.
Ai ngờ lại nghe Diệp Văn nói: “Biên kịch đã có rồi, chính là người trước mắt bà đây, nghe nói con bé còn là học sinh của bà.”
Ban ngày, khi Du Ân đưa Diệp Văn đến thăm Giang Thành, cô đã nói rất nhiều về bản thân, đặc biệt là những gì cô trải qua trên con đường làm biên kịch, vì vậy tự nhiên cũng nói đến chuyện mình là học trò cuối cùng của Trang Ân Tri.
Diệp Văn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thậm chí còn cảm thấy kiêu ngạo về cô.
Bởi vì Diệp Văn hiểu tính cách của Trang Ân Tri, nếu không phải sau khi kiểm tra cảm thấy Du Ân vô cùng xuất sắc, Trang Ân Tri sẽ không quan tâm đến Du Ân đâu.
Sau khi nghe những lời của Diệp Văn, Trang Ân Tri kinh ngạc không thôi, nhìn Du Ân, rồi nhìn Diệp Văn: “Vậy là hai người đã biết nhau rồi?”
Diệp Văn nói: “Tôi không chỉ biết nó mà còn nhận nó là con gái nuôi.”
“Thật sao?” Trang Ân Tri cực kỳ kinh ngạc.
Du Ân ở một bên nói: “Con tới tìm cô chính là muốn nói cho cô biết chuyện này.”
“Thật tuyệt.” Trang Ân Tri mừng thay cho Du Ân, và cả cho Diệp Văn nữa.
Hầu như tất cả mọi người ở Trung Quốc đều biết chuyện Diệp Văn không có con, mà Du Ân lại là một cô gái tốt, việc Diệp Văn nhận Du Ân là con gái nuôi là một chuyện vô cùng hoàn hảo.
Sau khi Trang Ân Tri đánh giá Diệp Văn và Du Ân một phen, đột nhiên nói với Diệp Văn: “Lão Diệp, ông bỏ kính ra để tôi xem một chút.”
Diệp Văn khẽ mỉm cười, giơ tay tháo kính của mình.
Đoạn tình cảm khi còn trẻ của Diệp Văn, người biết đến chẳng có mấy ai.
Sau khi ông ấy kết hôn với Thư Ninh, Trang Ân Tri quen biết ông với tư cách là một nhà biên kịch, vì vậy tự nhiên không biết những sự kiện trong quá khứ đó.
Diệp Văn tạm thời cũng không định nói bí mật này ra, nhưng khi thời cơ đến, ông ấy sẽ tự nhiên tiết lộ cho cả thế giới biết.
Diệp Văn bị cận thị và đeo kính cận quanh năm, điều này đã trở thành biểu tượng độc đáo của ông ấy theo thời gian.
Ngoại trừ người trong nhà, chưa từng có ai nhìn thấy Diệp Văn cởi kính, rốt cuộc cũng không có ai yêu cầu ông ấy tháo kính ra để nhìn kỹ.
Trang Ân Tri thốt lên kinh ngạc: “Tôi phát hiện bộ dạng hai người trông thật giống nhau, đặc biệt là đôi mắt. Xem ra hai người thực sự rất có duyên phận cha con.”
Dưới sự nhắc nhở của Trang Ân Tri, Du Ân cũng giương mắt nhìn về phía Diệp Văn.
Vừa nhìn thấy thì như chẳng hề gì, nhưng chính cô cũng phải giật mình.
Diệp Văn tháo kính mắt ra có một đôi mắt đẹp, đuôi mắt nhướng lên, ánh mắt dịu dàng, trong sáng và tràn đầy sức sống.
Mà cô cũng có một đôi mắt như vậy.
Chẳng qua là do nam nữ chênh lệch, tuổi tác chênh lệch nên đôi mắt của cô và của Diệp Văn thể hiện cảm giác khác nhau.
Nhưng hình dáng và sự quyến rũ của đôi mắt lại vô cùng tương tự.
Sau đó Diệp Văn cũng nhanh chóng đeo kính vào, cười hiền lành nói: “Hình như khá giống nhau.”
Du Ân cũng cười đáp: “Đúng vậy, rất giống.”
Du Ân cũng không nghĩ nhiều về điều đó. Cô chỉ cảm thấy rằng có lẽ như Trang Ân Tri đã nói, cô và Diệp Văn thực sự rất có duyên phận.
Trang Ân Tri cũng nghiêm túc gật đầu: “Có chín phần tương đồng.”
Trang Ân Tri còn nói: “Về sau nếu đi ra ngoài, các người nói là cha con ruột thì cũng sẽ có người tin tưởng đấy.”
“Du Ân thực sự là một đứa bé tốt. Tôi dẫn dắt con bé bốn năm, tôi biết rõ nhất tài năng và con người của nó.” Lời này là Trang Ân Tri nói với Diệp Văn. Sau đó bà ấy lại nhìn Du Ân và nói: “Cô biết năng lực của con, cô tin rằng con sẽ biên soạn sách mới của lão Diệp thật thành công.”
Cô giáo của mình khen mình như vậy thì Du Ân còn biết nói gì nữa, chỉ biết khiêm tốn cười nói cảm ơn. truyện kiếm hiệp hay
Du Ân vốn tưởng rằng tối nay mình không phải tiếp xúc với Phó Đình Viễn, nhưng ai ngờ nửa sau của bữa tiệc cô toàn ở cùng Phó Đình Viễn. Tất nhiên, bên cạnh cô còn có Diệp Văn.
Là người viết kịch bản cho cuốn sách mới của Diệp Văn được chuyển thể thành phim truyền hình, cô được Phó Đình Viễn và Diệp Văn dẫn theo giới thiệu với mọi người.
Trong phần giới thiệu cũng chỉ nói cô là một nhà biên kịch, không hề nói gì về mối quan hệ của cô với Diệp Văn.
Diệp Văn và Phó Đình Viễn đã ngầm đạt được một thỏa thuận. Bọn họ nhất trí cho rằng tại thời điểm này không nên công khai mối quan hệ giữa Diệp Văn và Du Ân. Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, một khi công khai rồi thì những người đó sẽ khoa tay múa chân như thế nào.
Dù vậy, ánh mắt của mọi người nhìn Du Ân cũng có chút khác biệt.
Để một người phụ nữ trẻ trung và xinh đẹp đảm nhận nhiệm vụ quan trọng như chuyển thể cuốn sách mới của Diệp Văn, khó tránh khỏi một số người sẽ nghĩ sai.
Nhưng Du Ân không hề sợ hãi. Cô ấy nghênh đón những ánh mắt dò hỏi hay tò mò của mọi người một cách thẳng thắn.
Sau khi bộ phim được phát sóng thì mọi người đều sẽ có kết luận của mình.
Du Ân ở đây rực rỡ chói lọi, nhưng Thẩm Dao lại đang khóc thương tâm vô cùng trong bệnh viện.
Thân thể Thẩm Dao thật ra không có gì nghiêm trọng, chỉ đơn giản là lúc tháp rượu rơi xuống, ly rượu vỡ tung tóe trên người cô ta, tay chân cũng bị mấy vết xước rất nhẹ.
Nhưng nỗi đau trong lòng gần như khiến cô ta suy sụp.
Từ sau khi tỉnh lại sau cơn hôn mê thì cô ta vẫn luôn khóc. Tử Dạ ở bên cạnh cũng cực kỳ không kiên nhẫn.
Nếu như Thẩm Dao không làm loạn như vậy, giờ phút này cô ta hẳn là vẫn còn ở trong sảnh tiệc. Dù sao cô ta đã làm việc ở Chung Đỉnh rất nhiều năm, cũng coi như có chút danh tiếng, cô ta có rất nhiều cơ hội kết bạn với các ngôi sao và các nhà đầu tư cùng đạo diễn khác nhau.
Trước mặt Thẩm Dao, cô ta không thể đề cập đến vấn đề hợp tác với người khác, nhưng có thể lấy phương thức liên lạc trước, sau này lại liên hệ.
Cô ta sẽ không ở lại chỗ của Thẩm Dao mãi mãi, nếu không phải vì Thẩm Dao và cô ta có chung kẻ thù là Du Ân, cô ta cũng sẽ không nhảy tới chỗ Thẩm Dao.
Thực ra cô ta vẫn rất lưu luyến Chung Đỉnh. Ở Chung Đỉnh, vốn dĩ cô ta rất hạnh phúc. Nhưng vì Du Ân đến nên cô ta không chiếm được nhiều cơ hội nữa, cô ta chẳng thể ở lại đó nổi nữa.