“Được.” Cho dù Du Ân không nói vậy thì Chung Văn Thành cũng sẽ đưa cô về nhà, vì vậy anh ấy nhẹ nhàng đồng ý, sau đó vòng tay qua vai Du Ân, vượt qua Phó Đình Viễn rồi rời đi.
Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm bóng lưng hai người rời đi, nghiến răng nghiến lợi, nhưng anh vẫn đi theo.
Du Ân bước đi như đi trên lớp băng mỏng, mặc dù Chung Văn Thành đi cùng cô, nhưng Phó Đình Viễn như ôn thần lại đi ở phía sau khiến cô sợ hãi.
Cuối cùng khi về đến cửa nhà, cô vội vàng cảm ơn Chung Văn Thành và chạy vào nhà.
Bên ngoài, Chung Văn Thành vui vẻ chào tạm biệt với Phó Đình Viễn mặt mày xám xịt: “Anh Phó, ngủ ngon.”
Chung Văn Thành nói xong liền thản nhiên bước đi, lúc này anh ấy đã hoàn thành xong nhiệm vụ làm sứ giả hộ hoa đưa Du Ân về nhà nên không cần thiết phải ở lại nữa.
Phó Đình Viễn ngước mắt lên nhìn về hướng phòng ngủ trên lầu hai của Du Ân đã bật đèn, ánh mắt anh tối sầm lại, quay người về nhà.
Sau khi Du Ân trở về nhà, cô vào phòng vệ sinh tắm rửa, cô nghĩ lại những chuyện đã xảy ra trong hôm nay dưới làn nước ấm, mọi thứ cứ như là một giấc mơ vậy.
Trước đây cô cũng từng mơ rất nhiều giấc mơ đẹp như vậy.
Trong giấc mơ của cô, cô có một gia đình êm ấm và hòa thuận, cha mẹ yêu thương cô, còn cả anh chị em.
Trong giấc mơ, cô cũng có một ngôi nhà ấm áp và ngọt ngào với người đàn ông mà cô yêu, có thể họ sẽ có vài đứa con.
Giấc mơ dù sao cũng chỉ là giấc mơ, sau khi tỉnh dậy vẫn trống rỗng.
Nhưng mọi thứ giờ đây đều là thật.
Khi thức dậy vào ngày mai, cô vẫn là con gái của Diệp Văn.
Cô rơi nước mắt hạnh phúc sau khi nghĩ đến điều đó, Du Ân cứ khóc, vì dường như đây là cách duy nhất để cô trút bỏ niềm hạnh phúc và vui sướng.
Lúc trước khi ở trước mặt Diệp Văn và Phó Đình Viễn, cô không thể cứ khóc mãi như vậy được.
Bây giờ cô đã trở lại nhà riêng của mình, cuối cùng cô cũng có thể trút bỏ nỗi lòng.
Nhưng sau khi cô khóc một lúc, giọng nói hỏi han quan tâm của một người đàn ông đột nhiên phát ra từ bên ngoài phòng vệ sinh: “Du Ân? Có chuyện gì sao?”
Du Ân sợ hãi đến mức quên cả khóc, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị đẩy ra, Phó Đình Viễn lo lắng chạy vào.
Du Ân choáng váng.
Cô không biết Phó Đình Viễn tại sao lại xuất hiện trong nhà cô, cũng không ngờ Phó Đình Viễn sẽ lao vào phòng vệ sinh của cô.
Ánh mắt Phó Đình Viễn nhìn cô càng ngày càng u ám mới khiến cô tỉnh táo trở lại, cô rũ mắt xuống nhìn chính mình, đột nhiên xấu hổ hét lên.
Cô bị Phó Đình Viễn nhìn thấy hết rồi!
Phó Đình Viễn hít một hơi thật sâu, xua đi những hình ảnh trong tâm trí, rồi bước tới tắt vòi hoa sen cho cô.
Anh lấy chiếc khăn bên cạnh quấn lại cho cô, giải thích với vẻ rất khó chịu: “Em tắm rửa đã lâu mà không ra, lại nghe thấy tiếng khóc bên trong nên tôi vội vàng chạy vào.”
Du Ân nắm lấy khăn tắm, tức giận giậm chân, trừng Phó Đình Viễn: “Làm sao anh vào được?”
Phó Đình Viễn đấu tranh một hồi, nhưng vẫn nói thật: “Trèo tường.”
Ban công của anh rất gần với ban công nhà cô nên anh mới dễ dàng đi vào đây.
Vốn dĩ anh muốn đợi cô ra ngoài rồi nói chuyện với cô, nhưng đợi một lúc lâu không thấy cô đi ra, thậm chí anh còn nghe thấy tiếng khóc mơ hồ nên lo lắng đạp cửa xông vào.
Đôi mắt Du Ân đỏ bừng vì tức giận trước lời nói của anh: “Phó Đình Viễn, đồ khốn nạn! Không biết xấu hổ!”
Du Ân tức giận định giơ tay định đánh anh, nhưng khi cô vừa giơ tay lên thì lại nhớ tới mình chỉ quấn một chiếc khăn tắm nên vội rụt tay lại.
“Cút ngay!” Cô kêu lên, đuổi anh đi.
Phó Đình Viễn cũng khẩn trương, không biết nên dỗ cô như thế nào, đành phải nói: “Cũng không phải là chưa từng thấy, em đừng khóc.”
Anh không nói còn tốt, anh vừa nói xong đã khiến Du Ân càng khóc dữ dội hơn.
Phó Đình Viễn đành phải nhanh chóng ra khỏi phòng vệ sinh, tưởng rằng cô có thể bình tĩnh lại bằng cách anh tạm thời rời khỏi tầm mắt của cô, nhưng ai ngờ tiếng khóc của Du Ân trong phòng vệ sinh vẫn không hề dừng lại.
Du Ân bị anh chọc tới mức tức điên lên, Phó Đình Viễn quá vô sỉ, dám trèo tường vào nhà cô, nếu cô báo cảnh sát, anh sẽ bị bắt vì tội đột nhập vào nhà người khác.
May là lúc này điện thoại di động của Du Ân đột nhiên vang lên, anh liếc nhìn tên Diệp Văn đang gọi đến, nhanh chóng đưa máy qua khe cửa phòng vệ sinh: “Ba em gọi tới.”
Phó Đình Viễn lúc này vô cùng biết ơn Diệp Văn, cuộc điện thoại của Diệp Văn đã cứu anh.
Ngực Du Ân đập rộn ràng khi Phó Đình Viễn nói câu “ba em”, đúng vậy, là ba của cô.
Khi Diệp Văn nhận cô là con gái nuôi, ông ấy đã rất ân cần và yêu cầu cô gọi ông ấy là chú Diệp, lúc này nghĩ lại có lẽ lúc đó ông ấy đã biết được thân phận của cô, trong lòng nhất định vô cùng ao ước nghe cô gọi một tiếng ba.
Nghĩ đến đây, Du Ân vội lau nước mắt trên mặt, cố gắng hết sức bình tĩnh và trả lời cuộc gọi.
Sau khi kết nối, cô nói đầu tiên: “Ba...”
Diệp Văn đã làm rất nhiều cho cô, hiện giờ hai người đã nhận nhau, cô nên chủ động một lần, chủ động tạo cho Diệp Văn một bất ngờ.
Quả nhiên, Diệp Văn ở đầu dây bên kia đỏ mắt khi nghe cô nói.
Ông ấy nghẹn ngào cầm điện thoại nói: “Con, con vừa gọi ba là gì?”
Diệp Văn tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại.
Du Ân cũng có chút nghẹn ngào, lại bắt đầu vui sướng gọi ông ấy: “Ba.”
Diệp Văn xúc động đến mức không nói nên lời, cuối cùng chỉ trả lời: “Ba đây.”
Du Ân bình tĩnh lại trước, cô quấn khăn tắm hỏi Diệp Văn: “Ba tìm con có việc gì sao?”
Diệp Văn vội nói: “Không có gì, chỉ muốn nói chuyện với con một chút.”
Du Ân liếc nhìn bộ dạng hiện tại của mình trong gương rồi đành phải nói: “Vậy ba đợi con một chút, con vừa tắm xong, còn chưa sấy tóc, lát nữa con gọi lại cho ba sau.”
Giây trước còn đang bất ngờ vì Phó Đình Viễn đột nhiên đi vào, chỉ quấn một chiếc khăn tắm không lau tóc, thật sự không thích hợp để nói chuyện phiếm với Diệp Văn.
“Vậy mau sấy tóc đi, đừng để bị cảm lạnh.” Diệp Văn thúc giục.
Cúp điện thoại, Du Ân nhanh chóng lau khô người rồi lau khô tóc, đương nhiên cô cũng nhớ tới cảnh Phó Đình Viễn xông vào vừa rồi, nếu có thể, cô thật sự muốn đánh người.
Tốt nhất anh nên biết thời biết thế, nếu không cô sẽ thật sự động thủ.
Sau khi chỉnh trang lại bản thân, Du Ân mặc quần áo ở nhà, vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm đã nhìn thấy Phó Đình Viễn đang vô tư nằm trên giường của cô, Du Ân đột nhiên nổi giận.
Cô nắm lấy một món đồ chơi nhồi bông ném vào người đang trơ trẽn nằm ở trên giường: “Sao anh còn chưa rời đi!”
Anh còn dám nằm trên giường nhà cô, thiếu đòn sao?
Phó Đình Viễn nghiêng đầu để tránh sự tấn công của món đồ chơi, sau đó ngồi dậy và nói: “Tôi muốn nói chuyện với em.”
Du Ân vừa nghe thấy anh còn mặt mũi để nói chuyện với cô thì nghiến răng nghiến lợi, tức giận chạy tới, không nói một lời, đè Phó Đình Viễn xuống giường, sau đó hung hăng giơ tay cào vào cổ anh.1
Phó Đình Viễn: “...”