Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 87: Chương 87: Chồng cũ là ông già




Du Ân cũng không ngờ, cô rõ ràng đăng đàn muốn chứng minh bản thân đã nhân cùng nghĩa tận với ba con Du Thế Quần, cuối cùng sự chú ý của mọi người lại dồn hết vào câu chuyện của cô với chồng cũ.

Sau khi cư dân mạng bắt đầu chửi bới ba con Du Thế Quần một hồi, lại bắt đầu thảo luận xem rốt cuộc cô gả cho người chồng cũ có gia thế hiển hách thế nào.

Trong khi Du Ân dở khóc dở cưới với những bình luận này, thì có một số người lại bị thế cục đột nhiên thay đổi này làm cho tức gần chết.

Trong chung cư của Tử Dạ. . truyện kiếm hiệp hay

Ban đầu khi Du Ân đăng tin lên weibo. Tử Dạo và trợ lý của cô ta – Ngô Mẫn đã chú ý.

Tử Dạ vô cùng buồn chán ngồi trên ghế sofa chơi game, Ngô Mẫn thì thủ ở trước máy tính quan sát tiến triển của sự việc.

Sau khi xem weibo của Du Ân, Ngô Mẫn nhịn không được mà bật cười chế nhạo một tiếng: “Cô Du Ân này không phải ngốc đó chứ, lại tự tiết lộ rằng mình đã từng kết hôn, đây không phải là tự hủy hoại hình ảnh của mình sao?”

Ngô Mẫn cảm thấy, danh tiếng của Du Ân đã đủ hôi rồi, cô lại tự tiết lộ mình đã từng kết hôn, đó chẳng phải khiến bản thân cô hôi càng thêm hôi sao?

Tử Dạ hơi kinh ngạc, nhưng ánh mắt vẫn đặt lên điện thoại: “Cô ta đã từng kết hôn sao?”

Ngô Mẫn nói: “Đúng vậy, còn nghĩ rằng cô ta cao thượng thanh thuần lắm, hóa ra là đồ đã qua sử dụng.”

“Sếp Chung chắc chắn không biết bộ dáng đức hạnh đó của cô ta, nếu không tại sao có thể nhìn trúng cô ta chứ?”

Ngô Mẫn là người thân tín của Tử Dạ, đương nhiên biết suy nghĩ của Tử Dạ.

Tự Dạ yêu thầm Chung Văn Thành, trong lòng đều nghĩ về Chung Văn Thành.

Kể từ khi Chung Văn Thành đóng vai chính trong bộ phim cổ trang kia của cô ta, Tử Dạ đã mê không lỗi thoát.

Sau này cô ta đã gia nhập vào Chung Đỉnh để làm việc cùng Chung Văn Thành, sau khi hiểu rõ hơn về Chung Văn Thành lại càng không dứt ra được hơn.

Chỉ đáng tiếc Chung Văn Thành trước nay chỉ coi Tử Dạ là đối tác làm việc, hơn nữa bản thân Tử Dạ tướng mạo cũng tầm thường, thân hình cũng tầm thường. Ngoại trừ có chút tài về mặt văn chương, quả thực không xứng với Chung Văn Thành.

Vì vậy suốt thời gian dài, Tử Dạ chỉ có thể kìm nén tình cảm của mình dành cho Chung Văn Thành, nhưng điều đó không ngăn được sự đố kỵ và chán ghét của cô ta với bất kỳ cô gái nào đến gần Chung Văn Thành.

Du Ân là một trong số đó.

Nếu người phụ nữ trong lòng của Chung Văn Thành là một nữ ngôi sao rạng rỡ xinh đẹp thì Tử Dạ có lẽ còn có thể nhận thua một cách tâm phục khẩu phục.

Nhưng Du Ân chẳng qua chỉ là một người bình thường, đặc biệt thân phận của Du Ân còn giống với Tử Dạ, đều là biên kịch, trong lòng Tử Dạ càng không cam tâm.

Nhưng lúc này Ngô Mẫn nói Du Ân đã ly hôn, trong lòng Tử Dạ nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm.

Hai người đang cười nhạo lịch sử hôn nhân của Du Ân thì Ngô Mẫn đột nhiên lại kêu lên một cách kinh ngạc: “Du Ân, cô ta…”

Ngô Mẫn kinh ngạc tới nỗi nói không lên lời.

Mí mắt Tử Dạ cũng không khỏi nhướng lên, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Ngô Mẫn nghiêng người trước máy tính, nghiêm túc nhìn lại một lượt số tiền trên đơn giao dịch chuyển khoản, rồi sửng sốt nói: “Chồng cũ của Du Ân, giàu quá!”

“Sao mà giàu?” Tử Dạ vẫn như cũ, không ngẩng đầu lên.

Theo cách nhìn của Tử Dạ, Du Ân chắc chắn không gả tới nhà tốt đẹp gì.

Ngô Mẫn lẩm bẩm: “Cô tự xem đi.”

Ngô Mẫn vừa nói vừa đẩy máy tính đến trước mặt Tử Dạ, Tử Dạ ngướng mắt nhìn những hóa đơn chuyển khoản kia mà Du Ân công khai, cả người ngạc nhiên tới mức biểu cảm mất kiểm soát.

Số tiền này không phải là thứ mà những người bình thường có thể có được.

Vậy nên Du Ân rốt cuộc đã kết hôn với người giàu có nào?

Tử Dạ tức giận tới mức toàn thân phát run, vốn dĩ muốn bôi nhọ Du Ân, cuối cùng người bị tức gần chết là chính là cô ta?

Thấy tình hình như vậy, Ngô Mẫn vội vàng ở bên cạnh an ủi cô ta: “Đừng tức giận, tôi cảm thấy Du Ân chắc chắn đã gả cho một ông già, đàn ông bình thường ai cần cô ta chứ?”

“Gia thế của cô ta như vậy, còn có người ba và anh như quỷ hút máu như thế, nếu như không phải gả cho một ông già, thì ai đồng ý tiêu tiền như nước vậy chứ?

Giọng điệu của Ngô Mẫn kiên quyết, Tử Dạ nghĩ một chút, cũng quả thực có khả năng như vậy.

Theo đức hạnh của ba con Du Thế Quần, chắc hẳn số tiền kiếm được từ chồng trước của Du Ân là lấy được do bán Du Ân.

Còn loại người nào tham gia vào cuộc giao dịch này, ngoại trừ ông già béo tai to ra, còn ai nữa?

Ngô Mẫn thấy sắc mặt của Tử Dạ đã tốt hơn vài phần, lại lập tức sốt sắng nói: “Tôi sẽ mang một làn sóng tới, nói chồng trước của cô ta là một ông già xấu xí.”

Tử Dạ không nói gì, lại tập trung vào điện thoại của mình.

Ngô Mẫn ngay lập tức hiểu ý của cô ta, lấy máy tính đăng một phần bình luận.

Trong tay Ngô Mẫn có một nick phụ N, hơn nữa còn có mối quan hệ rất tối với các tài khoản tiếp thị, cho nên rất nhanh làn sóng dư luận trên mạng lại thay đổi, tất cả lại bắt đầu châm chọc rằng Du Ân gả cho một ông già.

Du Ân không ngờ bản thân lại viết ra một kịch bản công phu, trên mạng lại bắt đầu công kích Phó Đình Viễn.

Cũng không phải công kích Phó Đình Viện, chính xác là công kích chồng cũ của cô.

Nói chồng cũ của cô chắc chắn vừa già vừa xấu, có tiêu chuẩn lớn, còn nói cái gì mà chồng cũ của cô quá già, không đủ thỏa mãn cô, cho nên cô mới ly hôn.

Nghiêm trọng hơn, còn nói cô không có lương tâm vắt khô chồng cũ, thấy chồng cũ không còn giá trị lợi dụng nên đã bỏ rơi chồng cũ.

Nhìn những bình luận đó, Du Ân chỉ cảm thấy khả năng bịa chuyện của họ còn xuất thần hơn cả một biên kịch chính hiệu như cô.

Đúng lúc không biết tại sao những bình luận lại có thể lạc lối thành thế này thì điện thoại di động của cô đổ chuông, cô nhìn xuống, thì ra là Phó Đình Viễn đã thêm wechat của cô.

Du Ân còn chưa nghĩ ra phải mở miệng xin lỗi anh như thế nào thì Phó Đình Viễn đột nhiên lại gọi video cho cô.

Du Ân sợ đến mức suýt chút nữa thì té khỏi ghế.

Cô và Phó Đình Viễn kết hôn ba năm, hai người trước giờ chưa từng gọi điện video.

Bình thường bọn họ cũng không dùng wechat để liên lạc, có chuyện gì đều gọi điện thoại cho nhau, ậm ừ vài câu là kết thúc.

Cho nên Phó Đình Viễn đột nhiên gọi video cho cô, Du Ân kinh ngạc không ít.

Sau khi hoàn hồn trở lại lại là sự bài trừ vô tận, cô vừa nghĩ đến video mặt đối mặt giữa hai người đã ly hôn – cô và Phó Đình Viễn, đã cảm thấy vô cùng ngại ngùng.

Ngay khi Du Ân bài trừ kháng cự không muốn nhận máy, thì cuộc gọi video của Phó Đình Viễn cắt đứt, Du Ân thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, Phó Đình Viễn đã nhanh chóng gửi cho cô một tin nhắn, ba từ rất nghiêm khắc: nhận điện thoại!

Du Ân đôi tay run rẩy vội vàng gọi lại, nhưng cô gọi lại bằng cuộc gọi thoại.

Chuyện gọi video với Phó Đình Viễn, cô thực sự không thể tiếp nhận.

Ngay sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói không vui vẻ của Phó Đình Viễn ở bên kia vang lên trước: “Tại sao lại xóa tên tài khoản của tôi trên giao dịch?”

Bởi vì cô xóa nó, cho nên không ai biết cô là vợ cũ của anh, cho nên hiện giờ cả mạng xã hội đều mắng chửi anh là một ông già xấu xí!

Vừa già vừa xấu thì thôi đi, còn béo tròn tai to, năng lực nào đó cũng bị bôi đen chỉ trong vài giây, mũi của anh sắp vẹo luôn rồi.

“Anh hy vọng tôi công khai mối quan hệ trong quá khứ của tôi và anh sao?” Du Ân hơi ngạc nhiên.

Mặc dù các hóa đơn thanh toán mà anh đưa ra đều hoàn toàn lưu lại tài khoản của anh, như Du Ân tự nhận thức rằng anh sẽ không cho phép cô công khai.

Cô có lẽ là một vết nhơ lớn trong cuộc đời anh, có lẽ là quá khứ mà anh không muốn thừa nhận nhất.

“Tôi nói không cho cô công khai khi nào?” Có thể nghe ra anh đang rất tức giận.

Du Ân nghĩ một lát mới giải thích: “Tôi vì nghĩ cho anh.”

Chuyện tốt của anh và Thẩm Dao sắp đến, nên không được phơi bày cuộc hôn nhân này của anh, tránh chọc giận Thẩm Dao, Thẩm Dao lại đến làm loạn với anh.

Cô không muốn lại chọc giận Thẩm Dao.

Giọng nói của Phó Đình Viễn cao thêm vài phần: “Du Ân, tôi thấy cô không phải vì tôi, cô căn bản là cảm thấy người chồng cũ như tôi thật đáng xấu hổ, phải không?”

Du Ân: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.