Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 303: Chương 303: Chứng cứ vô cùng xác thực




Rất nhanh sau đó, Chu Mi và Dịch Thân Chi bước ra khỏi cánh cửa phòng điều trị, Chu Mi chủ động đi về phía Phó Đình Viễn, hai người đi tới một nơi yên lặng nói chuyện.

Chu Mi trầm mặc một chút, sau đó chọn mở miệng trước: “Sếp Phó, tôi biết anh lo lắng cho tôi, nếu tôi đã quyết định làm như vậy, thì cũng đã chuẩn bị tốt để chấp nhận bất cứ kết quả gì rồi.”

Phó Đình Viễn đã biết được tâm tư này của Chu Mi từ chỗ Du Ân, vậy nên anh cũng không nói thêm gì nữa, chỉ chốt lại: “Cô có thể nghĩ như vậy là tốt nhất.”

Dừng một chút, Phó Đình Viễn lại nói tiếp: “Cô và Chu Nam đã làm việc cho Phó thị nhiều năm, dù có là lúc nào thời điểm nào đi chăng nữa, thì Phó thị vẫn luôn là nơi để hai người dựa vào, không cần phải tự coi nhẹ mình.”

Chu Mi xuất thân nơi vùng núi nghèo khó, điều này khiến khe rãnh khoảng cách giữa Chu Mi và Dịch Thận Chi lún sâu.

Về phía Du Ân, Phó Đình Viễn đã có kinh nghiệm về việc Du Ân bị mẹ anh ghét bỏ, cho nên mới nói những lời như vậy để cổ vũ Chu Mi, hy vọng Chu Mi sẽ không cần vì điều này mà tự coi nhẹ bản thân trước Dịch Thận Chi.

Chu Mi cảm kích nở nụ cười, đáp: “Được.”

Hai người nói xong thì Dịch Thận Chi lại đi tới lần nữa, Phó Đình Viễn nhìn người anh em tốt này kiểu gì cũng thấy không vừa mắt, tức giận ném cho Dịch Thận Chi một câu: “Cậu tự giải quyết cho tốt đấy.”

Dịch Thận Chi thản nhiên cười cười, cũng không nói chuyện.

Lúc này Hứa Hàng cũng đã đi tới, theo chân mấy người bọn họ, miệng nói: “Trịnh Nham bị thương rất nặng, lá lách dưới chảy nhiều máu, đang tiến hành phẫu thuật.”

Chu Mi nói: “Trịnh Nham chỉ ăn một gậy, vậy mà đã bị đánh thành ra thế này rồi, có thể nhìn ra đối phương muốn mạng anh ta.”

Một gậy đó, tất nhiên là ra tay vô cùng tàn nhẫn rồi.

Phó Đình Viễn khẽ cong môi lạnh giọng nói: “Đây cũng là do anh ta gieo gió gặt bão thôi, có điều, như vậy cũng cho thấy không thể khinh thường Từ Sướng này được, sau này phải thật cẩn thận với anh ta.”

Hứa Hàng và Dịch Thân Chi gật gật đầu với vẻ mặt khá nghiêm trọng, Phó Đình Viễn lại nhìn Dịch Thận Chi nói: “Cậu đưa Chu Mi về tĩnh dưỡng đi, những chuyện còn lại bên này cứ để tôi xử lý là được rồi.”

Dịch Thận Chi ừ một tiếng, xoay người dẫn theo Chu Mi, hai người một trước một sau rời khỏi bệnh viện.

Hứa Hàng ngạc nhiên nhìn bóng dáng rời đi của hai người họ, lẩm bẩm nói: “Cậu ta…”

Hứa Hàng không biết Dịch Thận Chi và Chu Mi đang bên nhau, nếu không phải hôm nay Chu Mi bị thương, thì đến cả Phó Đình Viễn và Du Ân cũng không biết mối quan hệ giữa hai người đã thân mật đến mức đó rồi.

Hiện giờ cứ hễ nhắc tới Dịch Thận Chi thôi là Phó Đình Viễn lại bùng cháy lửa giận, anh dần có thể lý giải được việc Diệp Văn năm lần bảy lượt thấy anh không vừa mắt.

Mặc dù anh coi Chu Mi như em gái mình chứ không phải con gái, nhưng hiện tại anh thực sự có một cảm giác nhìn Dịch Thận Chi không thuận mắt, anh thật không thể tưởng tượng nổi, sau này nếu anh có một cô con gái, anh sẽ đối mặt với việc gả chồng cho con như thế nào đây.

“Đi xem Trịnh Nham.” Nói một câu như vậy với Hứa Hàng, Phó Đình Viễn xoay người dẫn Du Ân rời đi đầu tiên.

Hứa Hàng đứng tại chỗ thở dài một hơi, sau đó cũng cất bước bỏ chạy lấy người.

Anh ta cũng thật sự cạn lời trước những hành vi của Dịch Thận Chi, những người từng tiếp xúc qua với Chu Mi như bọn họ đều biết, Chu Mi là một cô gái tốt, Dịch Thận Chi nếu không cho Chu Mi được tương lai tốt đẹp, thì cần gì phải đi trêu đùa cô ấy đâu?

Ca phẫu thuật của Trịnh Nham diễn ra rất thuận lợi, sau khi đưa vào phòng bệnh, rất nhanh sau đó anh ta đã tỉnh lại rồi, nhưng vì thân thể còn suy yếu quá mức, nên tạm thời không thể mở miệng nói chuyện được.

Người đại diện của Trịnh Nham sau đó cũng chạy đến bệnh viện, nghe Phó Đình Viễn kể lại mọi chuyện thì khiếp sợ đến nỗi nói không ra lời, cũng may là Chu Mi kịp thời đuổi tới, nếu không thì có lẽ giờ phút này Trịnh Nham không những bị đám người đó cướp mất điện thoại, mà còn bị diệt khẩu nữa.

Người đại diện của Trịnh Nham xem ra vẫn còn biết làm việc, nói cảm tạ với Phó Đình Viễn một hồi mới thôi.

Phó Đình Viễn đứng trước giường bệnh Trịnh Nham, hỏi với gương mặt không cảm xúc: “Hiện tại tôi hỏi lại anh một lần nữa, anh có đồng ý giao nội dung video trong điện thoại di động cho chúng tôi làm chứng cứ không?”

Trịnh Nham giãy giụa một chút, như thể muốn nói cái gì đó.

Phó Đình Viễn cười khẩy một tiếng, đánh gãy suy nghĩ đang hiện hữu trong đầu anh ta: “Ngay cả vai nam thứ anh cũng đừng mơ tới.”

Phó Đình Viễn trước nay vốn chẳng phải người nhân từ, vốn dĩ ngay từ đầu anh và Du Ân không hề có ý định suy xét để Trịnh Nham tham gia vào bộ phim, nhưng sau đó vì Trịnh Nham giữ chứng cứ trong tay, nên anh mới miễn cưỡng đồng ý giao cho Trịnh Nham nhân vật nam thứ này.

Ai ngờ Trịnh Nham lòng tham không đáy, là rắn mà đòi nuốt voi, cứ một hai khăng khăng đòi vào vai nam chính, vậy thì ngay cả nhân vật nam thứ anh cũng sẽ thu lại.

Chuyện đi tới nước này, Trịnh Nham ngoài gật đầu đồng ý ra, thì không còn lựa chọn nào khác.

Nếu giờ anh ta còn cứng đầu cự tuyệt, e là sau này anh ta cũng không cần lăn lộn trong giới giải trí nữa.

Trịnh Nham bị Phó Đình Viễn hành cho nghẹn họng, sắc mặt đỏ bừng, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể gật đầu, sau đó lại thê thảm nhắm mắt, hối hận đến thối ruột.

Nếu trước đó, lúc ở quán cà phê anh ta cứ vui vẻ giao chứng cứ ra thì tốt biết mấy chứ...1

Phó Đình Viễn lấy được video xong, việc đầu tiên anh làm là gửi cho Giang Kính Hàn, sau đó Giang Kính Hàn lại giao cho cảnh sát, tội danh đổ lên đầu Du Ân hoàn toàn được rửa sạch.

Sau đó, cảnh sát công bố đoạn video, đồng thời tuyên bố Du Ân vô tội, mà bên phía Giang Kính Hàn cũng phát đi thông cáo rằng chứng cứ hiện tại vô cùng xác thực, chuyện cô Thẩm ngã xuống lầu là do chính cô ta tự biên đạo hòng vu oan hãm hại đương sự tôi, tôi đã thay mặt cho đương sự mình đệ đơn kiện cô Thẩm, còn nữa, mấy vị blogger và những tài khoản ảo đã công kích nhục mạ đương sự tôi trên mạng trong suốt mấy ngày nay, cũng sẽ bị đưa ra tòa xử lý tất một lượt.

Đoạn thông cáo được gửi đi của Giang Kính Hàn vừa nhanh chóng vừa chuẩn xác, tàn nhẫn và không hề thể hiện bất kỳ cảm xúc nào, trong nháy mắt, những người trước đó đã mắng chửi Du Ân chỉ biết kêu rên.

Có một số người là cố ý mắng Du Ân, cũng có một số người là dễ tin người tin rằng Thẩm Dao bị hại thảm, thật sự cho rằng Du Ân là loại người độc ác, ai ngờ trong video từ đầu đến cuối đều chỉ ra Du Ân vô tội...

Có rất nhiều người thi nhau chạy vào tài khoản Weibo của Du Ân cầu xin sự tha thứ, Du Ân nhìn hàng đống tin nhắn với nội dung xin lỗi cô và cầu xin sự tha thứ, cô cười cười tự giễu, dứt khoát hủy tài khoản và gỡ cài đặt Weibo.

Dư luận có thể đề cao đưa người ta lên tận mây xanh, nhưng cũng có thể dã man gây thương tổn cho người ta.

Sau này dù thế giới bên ngoài có mưa gió, cô cũng không muốn để tâm tới.

Cô chỉ cần là chính mình là được.

Mặc dù từ lúc xảy ra chuyện tới nay Du Ân vẫn luôn giữ trạng thái bình tĩnh, nhưng qua hành động quyết đoán tuyệt tình chặt đứt con đường xã giao với thế giới bên ngoài là Weibo cũng có thể nhìn ra được, thực tế trong lòng cô rầu rĩ không vui tới mức nào.

Phó Đình Viễn thậm chí còn có dã tâm muốn giết chết Thẩm Dao, từ khi anh xác định rõ tâm ý của mình với Du Ân, anh đã cố gắng mọi cách để không làm gì chọc cô không vui, kết quả Thẩm Dao lại năm lần bảy lượt mưu đồ thương tổn Du Ân.

Anh gọi điện tới Giang Kính Hàn, Phó Đình Viễn cắn răng căn dặn Giang Kính Hàn hết lần này tới lần khác là phải làm mọi cách để đưa Thẩm Dao vào tù, và tốt nhất là để cô ta vĩnh viễn đừng ra ngoài.

Thẩm Dao ở bệnh viện nhìn thấy tin tức này xong, trước mắt cô ta trở nên tối sầm, suýt chút nữa ngất xỉu, Lâm Như cũng vô cùng kinh hãi.

Hiện giờ Thẩm Thanh Sơn đã trong tù rồi, nếu Thẩm Dao lại xảy ra chuyện nữa thì bà ta biết sống thế nào?

Thẩm Dao run rẩy đưa tay bấm số điện thoại gọi Từ Sướng: “Eric, anh đã nhìn thấy thông cáo mà Giang Kính Hàn gửi đi chưa? Giờ em biết phải làm sao đây? Em không muốn ngồi tù, không muốn ngồi tù đâu!”

Giọng điệu Từ Sướng trong điện thoại truyền đến nghe vô cùng bình tĩnh: “Không sao đâu, trước tiên em cứ phối hợp với cảnh sát tới đó lấy lời khai, sau đó anh sẽ nhờ luật sư nộp tiền bảo lãnh đưa em ra ngoài.”

Giờ phút này tay chân Thẩm Dao lạnh lẽo thôi rồi, cô ta nói: “Nhưng bọn họ kiện em tội vu khống hãn hại người khác thì phải làm sao đây? Chưa kể luật sư đại diện cho Du Ân chính là Giang Kính Hàn đấy, anh có biết Giang Kính Hàn không?”

Thẩm Dao suy sụp gào rống lên: “Trong tay Giang Kính Hàn chưa từng có một vụ kiện thua nào cả! Gặp phải anh ta, em chết chắc rồi!”

Nếu luật sư của Du Ân là một người khác, thì chắc có lẽ cô ta còn có khả năng xoay chuyển tình thế, nhưng người đó lại là Giang Kính Hàn, là cái tên Giang Kính Hàn mà người trong giới luật Giang Thành chỉ cần nghe tên thôi đã sợ vỡ mật, chỉ sợ lần này cô ta dữ nhiều lành ít.

Đăng bình luận kêu gọi tác giả quay lại up tiếp nào~

Đề xuất liên quan

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.