Trong lòng Du Ân nóng ruột tức giận, phát cáu rơi lệ.
Chu Dật vừa thấy cô khóc, nhanh chóng muốn vung nắm đấm về phía tên phó đạo diễn kia.
Du Ân vừa khóc vừa ngăn cản cậu: “Đừng đánh nữa...”
Cô vẫn còn lý trí, tiếng ồn ào lớn như thế, quản lý nhà hàng cũng đã chạy tới, nếu cứ tiếp tục đánh thế thì Chu Dật không thể giữ được hình tượng.
Cô liều mạng ngăn cản Chu Dật, lúc này Chu Dật mới ngừng lại, đứng dậy từ trên người phó đạo diễn kia.
Vị đạo diễn kia bị đánh đến mặt mũi bầm dập, máu mũi chảy ròng ròng, Thôi Thiên Hưng cầm một gói khăn giấy đưa cho ông ta cầm máu.
Ông ta trốn sau lưng Thôi Thiên Tường vừa bịt mũi vừa oán hận mắng chửi: “Chu Dật! Cậu muốn chết tôi thành toàn cho cậu, Cậu đợi đó cho tôi!”
“Ông còn dám uy hiếp tôi?” Chu Dật nói xong lại muốn tiến lên, quản lý nhà hàng ở bên cạnh vội vàng cản lại: “Bình tĩnh bình tĩnh! Mọi người đều bình tĩnh một chút.”
Nhà hàng này mở bên cạnh phim Tường, cho nên quản lý nhà hàng đều biết Chu Dật còn có Thôi Thiên Tường bọn họ, cũng là một người tương đối lo cho lắng đại cục, lúc này bèn đóng cửa phòng, ngăn cách nhân viên phục vụ bên ngoài đang cố gắng vây xem cùng những vị khách khác.
“Báo cảnh sát! Tôi sẽ báo cảnh sát!” Tên phó đạo diễn kia tức giận kêu gào.
Du Ân có chút hoảng hốt, Chu Dật là tiểu sinh lưu lượng nổi tiếng, một khi báo cảnh sát làm lớn chuyện, sẽ tổn hại đến hình tượng của Chu Dật.
Chu Dật ngược lại một chút cũng không sợ, hung hăng trừng mắt nhìn phó đạo diễn kia: “Có bản lĩnh ông báo đi, loại biến thái háo sắc không tôn trọng phụ nữ như ông, tôi còn ngại đánh ông quá nhẹ đấy.”
Chu Dật nói xong lại muốn tiến lên động thủ, phó đạo diễn kia lại vội vàng chạy đến phía sau Thôi Thiên Tường trốn đi.
Du Ân sau khi bị tức đến phát khóc đã tỉnh táo lại, cô giữ chặt Chu Dật hỏi Thôi Thiên Tường và phó đạo diễn kia: “Là Thẩm Dao bảo hai người làm như vậy?”
Còn chưa đợi Thôi Thiên Tường nói cái gì, phó đạo diễn kia kiêu ngạo gào lên: “Đúng vậy, sao nào? Sợ rồi sao? Sợ thì nhanh chóng xin lỗi tôi đi!”
Chu Dật trả lời ông ta một câu: “Nằm mơ!”
Phó đạo diễn kia cắn răng uy hiếp: “Chu Dật, cậu không phải không biết quan hệ giữa Thẩm Dao và Phó Đình Viễn đó chứ? Cô ấy rất nhanh sẽ gả vào nhà họ Phó trở thành nữ chủ nhân mới của nhà họ Phó, cậu có tin Phó Đình Viễn phong sát cậu hay không!”
“Thẩm Dao chẳng qua chỉ là thổi gió bên tai, Du Ân đã bị yêu cầu sửa lại kịch bản, có thể tưởng tượng được cô ấy bảo Phó Đình Viễn phong sát cậu, cũng cùng lắm chỉ là một đĩa thức ăn.”
Chu Dật vô cùng ngạc nhiên nhìn về phía Du Ân: “Ông ta nói là thật?”
Chu Dật cũng không biết Du Ân đã trải qua sóng gió sửa đổi kịch bản, còn tưởng rằng công việc bên cô tiến triển rất thuận lợi.
Cậu càng không biết, Phó Đình Viễn sẽ ngu ngốc đến mức này, chuyện trong công việc thế nhưng còn có thể để Thẩm Dao tùy ý làm bậy.
Du Ân không trả lời câu hỏi của Chu Dật, cô cũng không muốn trả lời.
Bất kể Phó Đình Viễn xuất phát từ mục đích gì yêu cầu cô sửa kịch bản, cô đều đã sửa rồi.
Cô kéo Chu Dật nói: “Chúng ta đi.”
“Đi?” Phó đạo diễn kia không làm nữa: “Tên họ Chu đánh tôi thành như vậy, các người còn muốn đi?”
Du Ân cười lạnh nói: “Nếu ông không động tay động chân với tôi trước, làm sao có thể bị đánh?”
Du Ân cho dù như thế nào cũng đứng về phía Chu Dật, mặc dù động thủ đánh người là không đúng.
Phó đạo diễn nhìn bộ dáng bảo vệ lẫn nhau giữa hai người, sưng xỉa mặt hỏi: “Giữa hai người có quan hệ gì?”.
Chu Dật khẽ cười một tiếng: “Ông quản được chắc?”
Vị phó đạo diễn kia nhất thời cười khinh bỉ: “Ôi, biên kịch Du, nhìn không ra đấy, cô còn có bản lĩnh quyễn rũ người này, nam sinh trẻ tuổi như vậy cũng có thể câu được.”
“Giả vờ thanh cao, hoá ra sau lưng cũng là một đứa dâm đãng.”
Lời của phó đạo diễn kia vừa dứt, Du Ân tức giận đến cả người run rẩy.
Chu Dật trực tiếp hất tay cô ra, lần thứ hai hung hăng vung nắm đấm đánh tới.
Quản lý nhà hàng và Thôi Thiên Tường rất vất vả mới kéo được Chu Dật ra, phó đạo diễn kia phun ra một ngụm máu rống lên: “Báo cảnh sát! Tôi muốn báo cảnh sát!”
Cuối cùng, sự việc đã được cảnh sát đưa đến đồn để giải quyết.
Quản lý nhà hàng coi như sáng suốt, trước đó đã thu xếp mọi người trong nhà hàng dọn dẹp, nhưng cũng không dám bảo đảm không có ai nhìn thấy hoặc nghe thậm chí quay được video Chu Dật đánh người.
Chuyện này kinh động Chung Văn Thành, cũng kinh động lãnh đạo công ty Chu Dật.
Chỗ Phó Đình Viễn cũng biết rồi, là Tô Ngưng gọi điện thoại qua đó.
Tô Ngưng ở trong điện thoại chửi ầm lên: “Phó Đình Viễn, f.u.c.k thằng cha nhà anh”.
“Đều đã ly hôn, mẹ nó anh còn không buông tha Du Ân, quản tốt bạch liên hoa kia cuả anh đi, lại khi dễ Du Ân như vậy nữa, bà đây cùng các người liều mạng!”
Phó Đình Viễn không hiểu gì bị mắng một trận, giọng điệu tự nhiên rất là không vui: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Xảy ra chuyện gì vậy? Anh tự đi mà hỏi con tiện nhân Thẩm Dao kia!” Tô Ngưng lại rống một tiếng như vậy rồi cúp luôn điện thoại.
Phó Đình Viễn nhíu mày gọi Chu Nam tiến vào, bảo anh ta đi điều tra xem đã xảy ra chuyện gì.
Tô Ngưng tức giận như vậy, khẳng định là Du Ân xảy ra chuyện gì đó.
Chỉ chốc lát sau Chu Nam tiến vào sắc mặt nặng nề báo cáo: “Thôi Thiên Tường cùng phó đạo diễn dưới tay ông ta hẹn Du Ân ăn cơm, nói là thảo luận kịch bản, kết quả phó đạo diễn kia động tay động chân với Du Ân, bị Chu Dật đánh, nháo đến cục cảnh sát.”
“Giữa ban ngày ban mặt, động tay động chân với Du Ân?” Phó Đình Viễn vừa nghe Chu Nam miêu tả trong nháy mắt tức giận đã ngùn ngụt trong đầu.
Là một người đàn ông, lại còn là một người đàn ông thường xuyên qua lại trong các cuộc xã giao, Phó Đình Viễn biết rõ có một số tên quả thật thích động tay động chân với phụ nữ, vắt dầu chiếm tiện nghi.
Phần lớn những lúc như vậy anh đều lựa chọn không để ý, nhưng vừa nghĩ đến chuyện này xảy ra trên người Du Ân, anh kích động đến mức suy nghĩ muốn chặt cái tay tên phó đạo diễn kia cũng có rồi.
Còn có lần trước Thôi Thiên Tường ý đồ sờ eo Du Ân, anh cũng không thể chịu được, bằng không cũng sẽ không để Chu Mi liên lạc với đạo diễn khác chuẩn bị đổi người.
Chu Nam gật đầu đồng ý, sau đó lại do dự nói: “Nghe nói, phó đạo diễn kia kêu gào, là Thẩm Dao sai khiến ông ta làm như vậy, mục đích là muốn đuổi Du Ân ra khỏi hạng mục này.”
Sắc mặt Phó Đình Viễn muốn bao nhiêu nặng nề có bấy nhiêu nặng nề.
Đúng lúc đó Chu Nam ở một bên đề nghị: “Hiện tại chúng ta có nên đem chuyện này đè xuống trước hay không, dù sao làm lớn lên đối với Chu Dật rất không tốt, cậu ta cũng là vì Du Ân mới chọc phải chuyện như vậy.”
Nếu Chu Dật xảy ra chuyện, Du Ân khẳng định áy náy tự trách mình.
Ông chủ bọn họ bảo vệ Chu Dật, chẳng khác nào cho Du Ân một an ổn tinh thần.
Chu Nam cảm thấy ông chủ bọn họ cần tinh thần tốt này của Du Ân, cho nên mới can đảm có đề nghị như vậy.
Phó Đình Viễn tự khắc biết ý định ban đầu của đề nghị này của Chu Nam, không chút do dự phân phó: “Vận dụng tất cả các mối quan hệ, đem chuyện này đè xuống, không cho phép có một chút tin đồn rò rỉ ra ngoài.”
Anh phân phó xong lại nói: “Bảo Chu Mi cùng tôi đi tới đồn cảnh sát một chuyến.”
Anh nói xong thì đứng dậy cầm chìa khóa xe rời đi, Chu Mi sau đó cùng anh ngồi vào trong xe.
Phó Đình Viễn sở dĩ gọi Chu Mi, là bởi vì quan hệ giữa Chu Mi và Du Ân cũng không tệ lắm, Chu Mi có thể giúp anh làm dịu mối quan hệ với Du Ân một chút.
Phó Đình Viễn cũng không biết mình làm sao vậy, từ lần trước Du Ân cãi nhau náo loạn với anh, anh có chút không dám đối mặt với cô.
Hoặc có thể nói, là không dám đối mặt với Du Ân luôn lạnh lùng đối diện với anh.