Tiếng hét chói tai của Thẩm Dao khiến Dịch Thận Chi đang xem trận đấu trên màn hình điều khiển với vẻ thích thú trong văn phòng nhân viên sâu trong quán cà phê nhanh chóng ngoáy tai.
Giọng của Thẩm Dao quá lớn rồi đó. Anh ta đeo tai nghe mà cảm giác màng nhĩ sắp bị điếc luôn rồi.
Phó Đình Viễn lo lắng Du Ân đến gặp Thẩm Dao một mình nên dặn dò Annie và những người khác bảo vệ Du Ân ở mặt ngoài, bản thân thì chạy tới từ sáng sớm. Dịch Thận Chi luôn thích xem trò vui, tất nhiên cũng đi theo đến đây.
Vừa rồi cuộc khẩu chiến của Du Ân và Thẩm Dao, hai người đều nghe rõ mồn một thông qua camera giám sát.
Rõ ràng, Du Ân đã chiếm thế thượng phong trong suốt quá trình, vả lại chiếm được một cách vô cùng vững vàng.
Nhưng mà, Dịch Thận Chi cũng không ngờ lại nghe thấy Du Ân nói mấy từ lang sói như ngày nào cũng ngủ với nhau. Anh ta tháo tai nghe ra, trêu chọc Phó Đình Viễn: “Ngày nào cũng ngủ à? Lão Phó, thể lực cậu vẫn còn rất tốt đấy nhé.”
Tầm mắt Phó Đình Viễn vẫn rơi vào màn hình giám sát, nghe vậy cũng không thèm liếc mắt nhìn Dịch Thận Chi một cái nào, nói: “Thế nào? Cậu đã lực bất tòng tâm rồi sao?”
Dịch Thận Chi: “...”
Anh có cần nói lời ác độc như vậy không?
Phó Đình Viễn bị một loạt lời nói của Du Ân làm cho miệng đắng lưỡi khô, không thể không nhớ lại cuộc sống của hai vợ chồng trong suốt cuộc hôn nhân kéo dài ba năm của họ.
Trên thực tế, nói là chỉ cần ngày nào anh ở nhà là bọn họ đều làm, nhưng trên thực tế cũng không phải là rất thường xuyên.
Anh bận rộn công việc, tháng nào cũng đi công tác ít nhất một tuần, ngoại trừ dì cả mỗi tháng một tuần của người phụ nữ, thời gian hai người có thể ở bên nhau cũng chỉ có nửa tháng mà thôi.
Những ngày sau chuyến công tác quả thực sẽ thường xuyên hơn một chút, nhưng chuyến công tác nào cũng có những khoảng thời gian trống dài.
Vì vậy, đối với Phó Đình Viễn mà nói, đây không phải là vấn đề thể chất, những người đàn ông bình thường đều có nhu cầu ở mức độ này.
Bên ngoài, sau khi Thẩm Dao bị Du Ân tạt cà phê vào mặt, cô ta vừa thét chói tai vừa giơ tay lau cà phê trên mặt. Hôm nay vốn dĩ cô ta đã trang điểm tinh xảo rồi, chỉ để bày ra vẻ trịch thượng trước mặt Du Ân.
Kết quả là giờ lớp trang điểm bị trôi hết, muốn chật vật bao nhiêu thì chật vật bấy nhiêu.
“Du Ân! Tôi không để yên cho cô đâu!” Thẩm Dao tức giận gầm lên.
Từ sau khi hắt cà phê vào Thẩm Dao xong, Du Ân đã đứng dậy và lùi lại vài bước rồi, tránh Thẩm Dao thật xa để kẻo Thẩm Dao phát điên và lao tới lần nữa.
Annie cũng đi tới, giả bộ như không có việc gì mà đi tới. Nếu Thẩm Dao dám làm gì Du Ân, Annie nhất định sẽ ngăn Thẩm Dao lại ngay lập tức.
Du Ân thờ ơ lãnh đạm nhìn bộ dạng chật vật của Thẩm Dao, dửng dưng nói: “Thẩm Dao, chẳng lẽ không phải cô muốn hắt nước tôi trước sao? Tôi chỉ là phản kích lại một chút thôi mà.”
Nếu cô không phản kích, Thẩm Dao vẫn không biết sẽ ức hiếp cô đến khi nào.
Nếu không chống trả, giờ phút này người bị hắt cà phê đầy mặt và nhếch nhác luộm thuộm chính là cô rồi.
Thẩm Dao khó khăn lắm mới lau hết cà phê trên mặt, giơ ngón tay chỉ vào Du Ân định mắng, Du Ân đúng lúc mở miệng: “Thẩm Dao, tôi nghĩ tôi cần phải nhắc nhở cô một chút, hôm nay cô tới đây là để xin lỗi tôi đấy.”
Tất cả những lời của Thẩm Dao đều bị nghẹn lại trong cổ họng cô ta. Bây giờ cô ta đã cãi nhau thành ra như vậy với Du Ân rồi, làm sao cô ta có thể ăn nói khép nép xin lỗi Du Ân cho được, cô ta không xé nát Du Ân đã là tốt lắm rồi.
Trong lúc nhếch nhác, Thẩm Dao đành phải xoay người, cầm theo chiếc túi phiên bản giới hạn của mình rồi giẫm lên giày cao gót mà chạy lấy người.
Du Ân nhẹ nhàng ném cho cô ta một câu từ phía sau lưng: “Người ta hay nói quá tam ba bận, tôi chỉ cho cô ba cơ hội thôi đó nha.”
Tiếng Thẩm Dao giậm giày cao gót dưới chân cô ta càng lớn hơn.
Sau khi Thẩm Dao rời đi, Annie bật cười không ngớt: “Du Ân, không ngờ không gặp nhau mới hơn một năm thôi mà bây giờ cậu đã trở nên lợi hại như vậy rồi. Vừa rồi xem dáng vẻ cam chịu kia của Thẩm Dao thật sự quá đã ghiền.”
Trước khi Du Ân và Phó Đình Viễn ly hôn, Annie vừa đi du học.
Không ngờ sau khi trở về, Du Ân và Phó Đình Viễn đã ly hôn rồi, hơn nữa còn đi nước ngoài. Du Ân thậm chí còn đổi cả số điện thoại di động, Annie cũng không liên lạc được với cô.
Nói đến cũng thật kỳ lạ, bạn bè xung quanh Phó Đình Viễn đều có ấn tượng rất tốt về Du Ân.
“Nếu tớ không đánh trả thì tớ sẽ chỉ bị đánh thôi.” Du Ân thu hồi lại vẻ chanh chua trước mặt Annie.
Sau khi nói xong, cô lại đi tới và cho Annie một cái ôm thật chặt: “Rất xin lỗi, trước đây vẫn không liên lạc với cậu.”
Du Ân nghĩ phải vạch ra ranh giới rõ ràng với Phó Đình Viễn, tốt nhất là không nên tiếp xúc với những người xung quanh anh, kẻo anh nghĩ cô có động cơ thầm kín muốn tiếp cận anh.
Annie sảng khoái mà vỗ vỗ bờ vai của cô: “Không sao đâu, tớ biết cậu có nỗi khổ mà.”
Hai người đang trò chuyện thì Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi từ cách đó không xa đi tới. Du Ân nhìn thấy Phó Đình Viễn cũng đang ở đây thì hơi ngạc nhiên một chút, sau đó thì xấu hổ đến mức muốn nổ tung tại chỗ.
Anh, anh sẽ không nghe thấy những lời lang sói cô vừa nói với Thẩm Dao đấy chứ?
Sở dĩ Du Ân lại nói mấy lời như có ngủ hay không gì đó là để đả kích Thẩm Dao. Nhưng cô không ngờ lại bị Phó Đình Viễn nghe thấy...
Du Ân lặng lẽ liếc nhìn hướng Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi đang đi ra. Hai người bọn họ vừa ở trong văn phòng cách đó rất xa, hơn nữa cửa lại đóng nên chắc là anh nhất định không nghe thấy.
Nghĩ đến đây, Du Ân mới bình tĩnh trở lại.
Phó Đình Viễn đi tới, đứng trước mặt Du Ân, cụp mắt xuống ân cần hỏi cô: “Em ổn chứ?”
Du Ân cười có chút mất tự nhiên: “Rất ổn.”
Mặc dù Phó Đình Viễn có thể không nghe thấy những gì cô nói, nhưng bản thân cô lại chột dạ.
Vì vậy, cô vội vàng nói với anh, Annie và Dịch Thận Chi: “Tôi vẫn còn việc phải làm, đi trước đây. Ngày khác chúng ta lại nói chuyện.”
Nói rồi bèn định bỏ chạy lấy người.
Phó Đình Viễn nắm lấy cánh tay cô kéo cô lại, không vui nói: “Em chạy cái gì?”
Dịch Thận Chi ở một bên cười mờ ám, Du Ân xấu hổ rút tay về.
“Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi.” Phó Đình Viễn nhìn thoáng qua thời gian rồi thông báo.
Du Ân từ chối theo bản năng: “Không được, tôi phải nhanh chóng về nhà xem Tiểu Tiểu.”
Không ngờ Phó Đình Viễn liếc cô một cái rồi nói: “Vậy tôi cùng em đi thăm nó.”
Du Ân: “...”
Không cần thiết đâu nhỉ?
Anh lại không thích mấy con động vật nhỏ như mèo chó linh tinh gì mà.
Nghĩ đến đây, cô cũng nói: “Không cần đâu nhỉ? Dù sao anh cũng không thích động vật nhỏ.”
Có lẽ là Phó Đình Viễn bị lời từ chối liên tục của cô làm hơi ngượng ngùng nên nhàn nhạt đáp: “Không phải trước đây tôi cũng không thích em sao?”
Không phải bây giờ cũng thích rồi đấy à?
Con người đều sẽ thay đổi!
Nhưng Du Ân lại rất căm tức, nhìn anh chằm chằm với vẻ không tin mà nói: “Anh lại so sánh tôi với chó với mèo hả?”
Phó Đình Viễn nghẹn họng, thấy Du Ân tức giận sắp bỏ đi, anh nhanh chóng đuổi theo và giải thích: “Tôi không có ý gì khác, tôi chỉ muốn nhấn mạnh rằng mọi người đều sẽ thay đổi.”
Nhưng Du Ân không muốn để ý đến anh nữa, chỉ nói lời tạm biệt với Dịch Thận Chi và Annie rồi quay người rời đi. Phó Đình Viễn đi theo không chút do dự.
Hai người Dịch Thận Chi và Annie ở phía sau không khỏi lắc đầu thở dài. Annie phàn nàn: “Ông chủ, miệng sếp Phó không ngọt như vậy, chỉ sợ con đường theo đuổi vợ sẽ lắm gian nan rồi đây.”
Dịch Thận Chi nhún tay: “Yên tâm đi, về sau khát vọng sinh tồn sẽ khiến miệng cậu ta trở nên ngọt ngào hơn thôi.”