Diệp Văn tức giận nói: “Hôm qua cháu còn nói với chú là không có việc gì, chú biết ngay là anh ta sẽ bắt nạt cháu, ngày khác chú sẽ tìm anh ta nói chuyện.”
Mặc dù tối qua cô và Phó Đình Viễn không vui vẻ lắm nhưng Du Ân cũng không muốn làm Diệp Văn lo lắng.
Cô không ngờ cảnh Phó Đình Viễn lại đẩy cô vào góc tường và cố hôn cô sẽ được chụp lại, cũng không ngờ nó sẽ bị đăng lên.
Nhưng khi Diệp Văn nói muốn nói chuyện với Phó Đình Viễn, Du Ân nhanh chóng nói: “Không cần đâu, sau này cháu không để ý tới anh ta nữa là được.”
Du Ân sợ nếu Diệp Văn và Phó Đình Viễn gặp nhau lại tranh cãi thì ảnh hưởng xấu tới dự án hợp tác giữa bọn họ.
Diệp Văn dường như đã đoán được cô đang nghĩ gì: “Cùng lắm thì chúng ta hủy hợp đồng, không cần anh ta đầu tư, chúng ta lại kêu gọi đầu tư lại, nếu không được thì chú sẽ thành lập cho cháu một công ty điện ảnh và truyền hình, cháu làm bà chủ là được.”
Du Ân sửng sốt: “Không cần đâu ạ.”
Thứ nhất, bọn họ đã ký hợp đồng rõ ràng với Phó Đình Viễn, nếu bây giờ vì chuyện cá nhân mà hủy hợp đồng sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của Diệp Văn.
Thứ hai, Diệp Văn nói muốn thành lập công ty điện ảnh và truyền hình cho cô và để cô làm bà chủ, việc này cô không thể làm được.
Tính cách của cô không thể làm bà chủ được, cô rất rõ ràng về vị trí của mình, cô chỉ muốn viết kịch bản một cách lặng lẽ và tận tâm dệt nên những câu chuyện đẹp đẽ, những chuyện khác cô chưa bao giờ nghĩ tới.
“Cháu sợ gì chứ, chúng ta có tài chính thì tự thành lập công ty, chỉ là đã nhiều năm chú không quan tâm tới những việc này, hơn nữa sức khỏe của dì Thư của cháu không tốt nên chú mới không mở công ty.”
“Nhưng bây giờ đã khác, chú có thể bồi dưỡng cho cháu.” Diệp Văn càng nói càng cảm thấy kế hoạch này khả thi.
Nhưng Du Ân vẫn tiếp tục phủ quyết đề nghị của ông ấy: “Cháu thực sự không thể, cháu không có khả năng quản lý đâu ạ.”
Diệp Văn bật cười, giọng điệu vừa bất lực vừa đau lòng: “Haiz, cháu đúng là đơn thuần, không ham không muốn.”
Trong thời đại như hiện nay, có ít người có thể giữ được tâm thái đơn giản như Du Ân, hiện tại ai cũng muốn tự mình mở công ty, bất kể có năng lực hay không.
Nhiều người cảm thấy mở công ty rất có thể diện, chẳng hạn như Thẩm Dao, nhưng thực ra chỉ là một bao cỏ.
Du Ân không vì trở thành con gái nuôi của ông ấy mà đắc ý tự mãn, điều này khiến Diệp Văn rất hài lòng, ông ấy biết rằng mình không nhìn nhầm người.
Còn một lúc nữa mới đến bệnh viện, vì vậy Du Ân vội vàng liên lạc với Chung Văn Thành.
Dù thế nào đi chăng nữa thì giờ cô cũng là bạn gái trên danh nghĩa của Chung Văn Thành, khi cô bị lộ chuyện như vậy, người đầu tiên cô phải xin lỗi chính là Chung Văn Thành.
Vì vậy cô thành thật xin lỗi: “Sếp Chung, em thực sự xin lỗi, em đã không làm tốt vai trò của người bạn gái, lại gây chuyện khiến anh gặp rắc rối.”
Chung Văn Thành nhanh chóng trả lời: “Không phải lỗi của em, em không cần xin lỗi anh.”
Du Ân ảm đạm nói: “Nếu em không gặp anh ta, những chuyện này sẽ không xảy ra.”
Hôm qua khi Phó Đình Viễn nói muốn nói chuyện với cô, đáng lẽ ra cô không nên nói chuyện với anh.
Chung Văn Thành tỏ vẻ thông cảm: “Anh đều biết, là anh ta theo em tới Bắc Kinh.”
“Hơn nữa anh chỉ là bạn trai trên danh nghĩa của em, cho dù em thật sự có người khác cũng không cần nói xin lỗi với anh.”
Du Ân vội nói: “Em sẽ không có người khác, hiện tại em chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp của mình.”
Du Ân bây giờ cảm thấy vô cùng sợ hãi với đàn ông, tình yêu và hôn nhân, cô không muốn dây dưa tới những thứ đó.
Cô cũng không biết mình bị làm sao, có lẽ năm nay dính phải mệnh đào hoa rồi, rõ ràng sau khi về nước muốn tập trung vào sự nghiệp, kết quả cả Chu Dật và Chung Văn Thành đều có ý với cô thì không nói, ngay cả Phó Đình Viễn trước kia khinh thường cô lại quay đầu theo đuổi cô.
Có lẽ mình phải đi lễ Phật một chuyến, nói với phật tổ rằng nhiều đào hoa như vậy cô không chịu được, xin phật tổ giúp cô ngắt bớt một ít hoa.
Không, không, tốt nhất là ngắt hết luôn đi, cô không muốn đóa nào hết.
Tốt nhất là ông trời chặt hết đào hoa của cô, rồi phù hộ cho sự nghiệp của cô nở rộ.
Chung Văn Thành nói thêm: “Du Ân, anh tin tưởng em, em không phải loại một chân đạp hai thuyền, cho dù em chỉ là bạn gái trên danh nghĩa của anh thì cũng sẽ không chủ động trêu chọc những người đàn ông khác.”
Chung Văn Thành đương nhiên cũng đã thấy hot search đó và nhận ra Du Ân, nhưng anh ấy không tức giận cũng không khó chịu, đầu tiên là vì Phó Đình Viễn bị Du Ân tát một cái, bây giờ cư dân mạng đều đang cười nhạo sự khép nép của Phó Đình Viễn.
Thứ hai là vì anh ấy chắc chắn rằng cho dù thái độ của Du Ân đối với Phó Đình Viễn là như thế nào thì ít nhất lúc này Du Ân sẽ không để ý tới Phó Đình Viễn.
Du Ân cảm động đến mức không biết nói gì, không ngờ Chung Văn Thành lại hiểu rõ cô như vậy.
Sau khi trò chuyện với Chung Văn Thành xong cũng đã tới bệnh viện, Du Ân cầm hoa theo Diệp Văn tới phòng bệnh của Thư Ninh.
Đây là lần đầu tiên Du Ân gặp vợ của Diệp Văn, cô vô cùng lo lắng.
Diệp Văn nhẹ giọng an ủi cô: “Bà ấy tốt tính lắm, cháu đừng căng thẳng.”
Mặc dù Diệp Văn đã an ủi Du Ân nhưng đồng thời cũng hết lời khen ngợi vợ mình.
Du Ân nghĩ, Thư Ninh nhất định rất tốt nên Diệp Văn mới khen ngợi bà ấy như vậy, hơn nữa nhiều năm cũng không bỏ bà ấy.
Sau khi vào phòng và nhìn thấy Thư Ninh, Du Ân mới thực sự thả lỏng.
Thư Ninh rất dịu dàng và duyên dáng, có lẽ vì mắc bệnh nên bà ấy trông mảnh mai và yếu ớt hơn người thường, lại có nét quyến rũ của một người đẹp ốm yếu.
Du Ân chủ động mang hoa của mình đến rồi nhẹ nhàng nói: “Chào dì Thư, cháu là Du Ân.”
Thư Ninh nhìn Du Ân, hai mắt đột nhiên đỏ lên.
Bà ấy lại nhìn Diệp Văn, sau đó cầm hoa của Du Ân rồi ôm Du Ân nghẹn ngào nói: “Thật tốt quá, thực sự tốt quá.”
“Du Ân, chào mừng cháu gia nhập nhà họ Diệp.” Thư Ninh nói xong thì buông Du Ân ra, nước mắt cũng rơi xuống.
Du Ân không ngờ Thư Ninh lại xúc động như vậy, mắt cô cũng đỏ lên.
Diệp Văn vội vàng đi tới an ủi Thư Ninh: “Bà vừa mới bình phục, bác sĩ nói không nên quá kích động, tâm ý của bà tôi đều hiểu.”
Diệp Văn giải thích với Du Ân: “Dì Thư của cháu đang khóc vì sung sướng, bà ấy vô cùng hạnh phúc.”
Thư Ninh lau nước mắt, xấu hổ nhìn Du Ân: “Xin lỗi, làm cháu sợ hãi rồi sao?”
Du Ân vội nói: “Không ạ, cháu cũng rất vui.”
Thư Ninh nắm lấy tay cô nói: “Đúng là một cô gái ngoan, có cháu làm con gái của chúng ta là phúc phận của nhà chúng ta.”
Diệp Văn cười nói: “Được rồi, được rồi, có gì về nhà nói tiếp.”
Cứ như vậy, cả ba cùng nhau rời bệnh viện và quay trở lại tứ hợp viện nơi mà trước đó Du Ân và Phó Đình Viễn đã từng đến.
Sau khi về đến nhà, Thư Ninh nói mùa này ngồi trong sân rất thoải mái, vì vậy Diệp Văn đã mang cho bà ấy một chiếc chăn dày, pha trà thảo mộc và bảo Du Ân và Thư Ninh ngồi nói chuyện trong sân, còn ông ấy vào bếp bận rộn chuẩn bị bữa trưa cho ba người.