Quản gia lau sạch vết máu trên trán Phó Đình Viễn, lúc này mới phát hiện một vết thương dài.
Quản gia cũng cảm thấy xót xa: “Tôi sẽ cầm máu cho cậu trước, tốt hơn hết cậu nên đến bệnh viện kiểm tra, nếu không được phải khâu hai mũi.”
Phó Đình Viễn bình tĩnh nói: “Không cần, cầm máu là được rồi.”
Quản gia lo lắng không thôi: “Nếu để lại sẹo thì sao?”
“Không sao cả.”
Ông cụ liếc nhìn bộ dạng không thể ưa nổi của Phó Đình Viễn thì mở miệng khuyên nhủ: “Tốt hơn là nên đến bệnh viện khám đi.”
Phó Đình Viễn không thay đổi sắc mặt, ông cụ liếc nhìn anh nói: “Sao ông lại cảm giác như cháu không thể sống tiếp được nữa vậy?”
Phó Đình Viễn: “...”
Anh nào có?
Chẳng qua tâm trạng của anh hơi suy sụp mà thôi.
Suýt nữa đã bị Phó Thiến Thiến chọc tức chết không nói làm gì, mẹ anh còn đến gây chuyện ầm ĩ, Du Ân lại phớt lờ anh, liệu tâm trạng của anh còn tốt được nữa hay không?
Anh cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói với ông cụ: “Cháu định hôm nay sẽ nói chuyện với Du Ân, kết quả lại xảy ra chuyện thế này.”
“Ôi…” Ông cụ ôm ngực kêu lên đầy đau đớn.
Đứa cháu này của ông, sống hơn ba mươi mấy tuổi đầu, cuối cùng cũng hiểu ra tình yêu là gì, nhưng lại bị mắc kẹt ở ngay cửa.
Tuy nhiên, sau khi than thở, ông cụ lại an ủi Phó Đình Viễn một cách cởi mở: “Chẳng phải chỉ là thất tình thôi sao? Không quan trọng, thời gian sẽ làm phai nhạt đi tất cả.”
“Có lẽ hai đứa chính là có duyên không phận vậy.”
“Thôi bỏ đi, chờ chuyện này trôi qua, ông nội sẽ tìm cho cháu một cô gái tốt hơn.”
Phó Đình Viễn nhìn ông cụ mà không nói nên lời, anh vốn đã rất khó chịu rồi, thế mà ông cụ còn ở đây nói mấy lời châm chọc.
Anh tức giận nói: “Cháu sẽ không bỏ cuộc. Cả đời này của cháu chưa bao giờ biết hai chữ bỏ cuộc.”
Ông cụ nghe xong thì mừng thầm.
Vừa rồi ông cụ cố ý khiêu khích anh, không muốn anh cứ thế mà bỏ cuộc.
“Đúng rồi, con bé Du Ân đó thế nào rồi?” Ông cụ chuyển chủ đề.
Trong mắt Phó Đình Viễn lóe lên một tia buồn bã: “Không được tốt lắm.”
Ông cụ cảm thấy xót xa: “Ôi, con bé này cũng thật là số khổ mà.”
“Du Thế Quần và Du Tùng cũng không phải người thân thích ruột thịt của con bé, nó chỉ cô đơn một mình trên thế giới này, xảy ra chuyện lớn như vậy biết tỏ cùng ai.”
“Ông nghĩ nhiều rồi, cô ấy có bạn trai và một người bạn thân nữa.” Khi Phó Đình Viễn nói những lời này, trong giọng điệu của anh tỏ rõ sự ghen tuông.
Ông cụ liếc nhìn anh và nói: “Cũng đúng, con bé còn có bạn trai nữa.”
Lúc này, quản gia đã xử lý vết thương cho Phó Đình Viễn xong, đã cầm máu và quấn một miếng gạc trên trán cho anh. Phó Đình Viễn đứng dậy chào tạm biệt, không muốn nói chuyện với ông cụ về bạn trai của Du Ân nữa.
Khi đến cửa, lúc ở hành lang để dép, ông cụ nghiêm mặt an ủi: “Hiện tại quan hệ của hai đứa đã như thế này, không cần phải vội.”
“Cứ làm bạn bình thường là được rồi, không bận rộn gì thì săn đón người ta nhiều hơn. Trước kia trong lòng con bé có cháu, dần dần con bé sẽ lại nhìn đến cháu thôi.”
Hiếm có khi nào ông cụ nói chuyện với Phó Đình Viễn một cách nghiêm túc như vậy, một khi đã nghiêm túc rồi thì thực sự rất quan tâm đến.
Phó Đình Viễn hiểu tấm lòng của ông cụ nên gật đầu rồi xoay người rời đi.
Phải công nhận những lời cuối cùng của ông cụ đã làm giảm bớt tâm trạng nôn nóng của anh.
Đúng vậy, nếu đã ầm ĩ đến mức này thì nên bắt đầu từ tình bạn rồi từ từ tiến tới là được rồi.
Ngay sau khi vừa rời khỏi chỗ ông cụ, Phó Đình Viễn nhận được một cuộc gọi từ Giang Kính Hàn. Anh ta nói với giọng rất đau khổ: “Mẹ cậu vừa gọi cho tôi và yêu cầu tôi biện hộ cho Phó Thiến Thiến.”
Đương nhiên Đổng Văn Huệ biết luật sư nổi tiếng nhất ở Giang Thành là Giang Kính Hàn.
Giang Kính Hàn nói thêm: “Đương nhiên tôi sẽ không đồng ý, cho nên tôi phải nói rằng công việc của tôi đã được xếp lịch đến mấy tháng sau rồi, sau này tôi sẽ ở nước ngoài trong thời gian dài để xử lý các vụ án của nước ngoài.”
Phó Đình Viễn vừa lái xe vừa đáp: “Ừ.”
Giang Kính Hàn cũng báo cáo với anh: “Còn nữa, tôi vừa gọi điện cho Du Ân, quả nhiên cô ấy từ chối.”
“Tôi biết rồi.” Phó Đình Viễn cũng biết Du Ân sẽ không chấp nhận.
Giang Kính Hàn lo lắng nói qua điện thoại: “Tôi nghe giọng điệu của cô ấy, có vẻ tâm trạng không được tốt lắm. Anh có muốn tìm người tư vấn tâm lý cho cô ấy không?”
Bị bắt cóc và suýt bị cưỡng hiếp không phải là chuyện nhỏ.
Dù cuối cùng đã được giải cứu nhưng quãng thời gian bị trói trong nhà kho là một đòn giáng nặng nề về thể chất và tâm lý đối với một người.
Sự hoảng sợ và tuyệt vọng vô tận đủ để khiến một người suy sụp, đặc biệt là một cô gái ngày thường vẫn luôn tốt bụng với người khác như vậy.
Mặc dù lúc đầu đám người Giang Kính Hàn không thích việc Du Ân dùng thủ đoạn để bò lên giường Phó Đình Viễn, nhưng họ cũng phải thừa nhận rằng trong ba năm cô là mợ Phó, Du Ân thực sự đã làm hết bổn phận khiến họ không thể tìm thấy bất kỳ lỗi sai nào.
Cô ở bên Phó Đình Viễn một cách lặng lẽ và hiểu chuyện, lo lắng từng li từng tí mọi chuyện cho anh, không gây gổ, cãi vã hay tranh cướp.
Vì vậy, thái độ của Giang Kính Hàn đối với Du Ân cũng thay đổi, nên đến bây giờ bọn họ vẫn quan tâm đến cô.
“Ừ.” Lời nói của Giang Kính Hàn khiến trái tim Phó Đình Viễn chùng xuống.
Lúc ở bệnh viện, bác sĩ cũng nói phải chú ý đến công tác tư vấn tâm lý cho bệnh nhân.
Tuy nhiên, lúc này cô nhất định sẽ không chấp nhận người mà anh sắp đặt.
Tuy nhiên, trước khi Phó Đình Viễn có thể nghĩ ra cách sắp xếp tư vấn tâm lý cho Du Ân thì Du Ân đã xảy ra chuyện.
Vào buổi tối, Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi đang ăn tối cùng nhau.
Để tránh bị nghi ngờ, vào buổi chiều Giang Kính Hàn đã đưa cô vợ nhỏ của mình đi nước ngoài, đỡ phải bị Đổng Văn Huệ tiếp tục tìm kiếm anh ta.
Hứa Hàng gọi cho Phó Đình Viễn: “Du Ân đã đến bệnh viện của chúng tôi, cô ấy cứ sốt cao mãi không hạ. Có lẽ là do tổn thương ban ngày quá lớn đã gây ra chuyện này.”
“Cái gì?” Phó Đình Viễn lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó cầm lấy chìa khóa xe, định lao ra ngoài.
Hứa Hàng đã kịp thời ngăn chặn anh trong điện thoại: “Cậu không cần phải tới đây, Chung Văn Thành đã đưa cô ấy đến rồi.”
“Có lẽ Chung Văn Thành đã biết cô ấy xảy ra chuyện lớn nên vội vàng quay về. Anh ta nói khi chạy đến chỗ ở của Du Ân, gõ cửa mãi mà Du Ân mới ra mở cửa cho anh ta, lúc đó, cả người cô ấy đã sốt nóng hừng hực rồi.”
Phó Đình Viễn giữ chặt điện thoại di động của mình, không nói được lời nào.
Anh biết cô đang có tâm trạng không tốt, nhưng anh không ngờ mọi chuyện lại nghiêm trọng như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, anh vẫn cầm chìa khóa, định dứt khoát rời đi.
Dịch Thận Chi ngăn lại: “Không phải đã nói bạn trai người ta đến rồi sao?”
Khi chồng cũ gặp bạn trai, người xấu hổ chính là chồng cũ.
“Có mặt bạn trai thì sao chứ? Đi thăm người có bạn trai là phạm pháp à?” Phó Đình Viễn bỏ lại câu nói này cho Dịch Thần Chi rồi tiếp tục chạy đi.
Dịch Thận Chi bất đắc dĩ phải chạy theo sau, đúng là không phạm luật, nhưng mất mặt.
Nhưng bây giờ rõ ràng là Phó Đình Viễn không quan tâm đến sĩ diện của bản thân, anh cứ lái xe chở Dịch Thận Chi chạy như bay đến bệnh viện.
Du Ân đã được chuyển vào phòng bệnh và đang được truyền nước để hạ sốt.
Chung Văn Thành đang canh giữ bên giường của cô với vẻ mặt đau khổ. Sau khi nhìn thấy Phó Đình Viễn bước vào, Chung Văn Thành, người vốn luôn hiền lành và tao nhã đã bất chợt nổi giận, bước tới và không nói không rằng mà đấm Phó Đình Viễn một đấm.