Tô Ngưng nhanh chóng tìm ra chỗ ở của Ngô Mẫn, lập tức báo với Du Ân, Tô Ngưng đề nghị trên điện thoại: “Sắp đến giao thừa rồi, sao không đợi sang năm mới hãy xử lý những phiền phức này?”
“Không.” Giọng điệu của Du Ân rất dứt khoát: “Không, tớ phải lợi dụng dịp tết nguyên đán này, mọi người ở nhà không làm gì để đăng những vụ tai tiếng của Tử Dạ lên, như vậy sẽ gây được sự chú ý rất cao.”
Tô Ngưng vừa nghĩ, quả nhiên là như vậy.
Giao thừa, mọi người đều ở nhà, ngọn lửa nhiều chuyện trong lòng mỗi người sẽ càng bùng cháy mạnh hơn, lúc này lại nổ ra vụ tai tiếng của Tử Dạ, e rằng cả nước sẽ biết có một kẻ đê tiện và nhân vật phản diện vô liêm sỉ như vậy.
“Được đó, Du Ân, cậu giỏi lắm.” Tô Ngưng cười tít mắt, cô ấy thích nhất là nhìn những kẻ có ý đồ xấu bị tóm gọn.
Du Ân nói: “Không phải cô ta luôn muốn dùng mạng xã hội để ép chết tớ à, lần này tớ sẽ tặng lại cho cô ta một món quà tương tự.”
Tô Ngưng trả lời: “Tớ sẽ gửi số điện thoại của Ngô Mẫn cho cậu ngay.”
“Ừ.”
Khi Du Ân có được số điện thoại của Ngô Mẫn, cô lập tức liên lạc với cô ta, Ngô Mẫn lặng người hồi lâu khi nghe cô tự giới thiệu mình là Du Ân.
Ngoài sự ngạc nhiên, còn có sự chột dạ: “Cô, cô tìm tôi có chuyện gì à?”
Du Ân nói thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn hợp tác với cô một chuyện.”
“Tôi muốn có bằng chứng về những chuyện xấu mà Tử Dạ đã làm trong những năm qua. Nếu cô có thể giao nó cho tôi, tôi cũng sẽ cho cô một cơ hội được làm việc trong giới biên kịch.”
Ngô Mẫn ngạc nhiên: “Cô muốn vạch trần cô ta à?”
“Ừ.” Du Ân không hề giấu giếm.
Hai người Ngô Mẫn và Tử Dạ đã trở mặt, Du Ân đã hỏi rõ chuyện này trước, hơn nữa theo như cô biết, Ngô Mẫn đã bất mãn với Tử Dạ từ lâu, cho nên cô tin chắc lần này Ngô Mẫn sẽ về phe cô.
Ngô Mẫn hiểu ra: “Giờ cô ta vẫn còn cắn chặt cô không chịu thả à?”
Du Ân: “Đúng vậy, tôi đã chịu đựng đủ rồi, giờ tôi muốn phản kích.”
“Cũng phải, nếu ai ngáng đường cô ta mà bị cô ta để mắt tới thì thật là xui xẻo tám đời.” Giọng điệu của Ngô Mẫn đầy khinh thường khi nhắc đến Tử Dạ: “Cô ta chính là như vậy, không bao giờ chấp nhận được cảnh người khác tốt hơn mình.”
Sau khi Ngô Mẫn nói xong, cô ta dừng lại, rồi nghiêm túc nói: “Tôi có thể hợp tác với cô, nhưng không phải vì tôi muốn có cơ hội làm việc.”
Du Ân thong thả hỏi: “Vậy cô muốn gì?”
“Tôi ở bên cạnh Tử Dạ nhiều năm như vậy, mọi người đều đã cột tôi với cô ta từ lâu, cho dù quay lại giới biên kịch, phỏng chừng sau lưng cũng sẽ bị người ta bài xích.” Ngô Mẫn cũng rất thật thà: “Vì vậy, tôi chỉ muốn có một khoản tiền, tôi sẽ bỏ nghề biên kịch, trở về quê để tìm một công việc và cuộc sống khác.”
“Được, tôi đồng ý.” Du Ân trả lời rất vui vẻ, hơn nữa cũng không hỏi Ngô Mẫn cần bao nhiêu tiền.
Theo Du Ân, có thể giải quyết vấn đề này bằng tiền sẽ tốt hơn nhiều so với việc giới thiệu Ngô Mẫn đến làm việc trong giới biên kịch. Ngô Mẫn này cũng coi như sáng suốt.
Ngô Mẫn tò mò hỏi: “Cô không hỏi xem tôi muốn lấy bao nhiêu tiền à?”
Du Ân nhẹ nhàng đáp: “Tôi nghĩ cô là một người sáng suốt, cô sẽ không tham lam đâu.”
“Cảm ơn cô đã đánh giá tôi cao như vậy, tôi cũng không định lấy nhiều lắm, năm mươi vạn là được rồi, đủ để tôi mua một căn nhà ở quê.” Chút tiền ấy đối với Du Ân và nhà họ Diệp mà nói, căn bản không tính là gì cả.
“Được.” Du Ân đồng ý.
Đừng nói là năm mươi vạn, cho dù một trăm vạn hay hai trăm vạn, Du Ân vẫn sẽ cho.
Bây giờ cô chỉ muốn giải quyết dứt điểm người đàn bà vô liêm sỉ Tử Dạ, không để cho cô ta tiếp tục gây sóng gió nữa.
Ngô Mẫn nói: “Vậy tôi sẽ chuẩn bị bằng chứng trước, xem thử tìm được bao nhiêu, chuẩn bị xong, tôi sẽ gửi cho cô xem.”
Đang định cúp điện thoại, Ngô Mẫn lại nói: “Du Ân, nếu cô phản kích sớm thì cô ta đã không dám kiêu ngạo như thế.”
Du Ân cười cười, không nói gì rồi cúp điện thoại.
Không phải trước kia cô luôn muốn khoan dung độ lượng cho người khác sao, nhưng cô không ngờ lại có người không biết xấu hổ như vậy.
Du Ân không ngờ Ngô Mẫn đã sắp xếp bằng chứng rất nhanh và gửi cho cô ngay trong đêm hôm đó.
Ngô Mẫn tự giễu mình trên điện thoại và nói: “Tôi cũng muốn mau chóng vạch trần cô ta. Trong những năm qua, cô ta đã đánh đập và mắng chửi tôi, hoàn toàn coi tôi như một người hầu.”
“Dù gì tôi cũng đã tốt nghiệp khoa tiếng Trung của đại học chính quy. Ban đầu tôi đi theo cô ta với mong muốn có thể tạo nên một chút công danh trong giới biên kịch, nào ngờ toàn đi theo cô ta làm chuyện xấu.”
Lúc đầu Tử Dạ nhờ bộ phim cổ trang kia đã trở thành một nhà biên kịch nổi tiếng, Ngô Mẫn vừa tốt nghiệp đại học, vì danh tiếng của Tử Dạ mà đã trở thành trợ lý của cô ta, nào ngờ cô ta lại xấu tính như thế, Ngô Mẫn muốn bỏ đi cũng không cam lòng, vì vậy đã chôn giấu nỗi oán hận trong lòng lại.
Bây giờ cuối cùng mọi thứ đã kết thúc.
Du Ân ngồi trước máy tính và mở email của Ngô Mẫn: “Tôi xem xong sẽ liên lạc với cô ngay.”
“Được.”
Tử Dạ đã nổi tiếng cách đây năm sáu năm, Ngô Mẫn đã theo cô ta suốt bốn năm, đã liệt kê tất cả những điều tai tiếng mà Tử Dạ đã làm trong những năm qua theo dòng thời gian. Mặc dù có những chuyện Ngô Mẫn không nhớ hoặc không có chứng cớ nhưng chỉ cần bản ghi chép này, cũng đủ để cho Tử Dạ ô uế danh tiếng rồi.
Thứ nhất, bốn năm trước, bộ phim truyền hình thứ hai do Tử Dạ viết kịch bản sắp được phát sóng, cô ta cố tình mua chuộc một nhóm người trên mạng để rêu rao ác ý rằng một bộ phim cổ trang nổi tiếng đã ăn cắp ý tưởng của cô ta. Kết quả đối phương đã phản kích nhưng cô ta vẫn thành công kiếm được một làn sóng lưu lượng cho bộ phim thứ hai của mình.
Nhưng cuối cùng bộ phim đó cũng bị rớt hạng thảm hại, trong thời gian đó, ngày nào cô ta cũng mắng tôi, trách tôi không mua chuộc đủ đám người trên mạng nên phim của cô ta mới thất bại.
Chẳng lẽ không phải do năng lực của cô ta không đủ nên mới biên kịch ra một bộ phim dở, mới bị thất bại hay sao?
Tử Dạ nổi điên mắng chửi mọi người với đủ loại từ ngữ khó nghe.
Thứ hai, cách đây ba năm, một nữ diễn viên nổi tiếng đã công khai bày tỏ thích Chung Văn Thành, Tử Dạ đã mua chuộc đám người trên mạng đặt điều ác ý với nữ diễn viên kia, nói rằng cô ấy có đời tư lộn xộn, thậm chí còn nói cô ấy bị nhiễm HIV, ăn cắp tài khoản trên mạng của cô ấy khiến cô ấy buộc phải rút lui khỏi giới giải trí.
Kèm theo đó là bản nháp do Tử Dạ viết ra để bôi nhọ nữ diễn viên kia, nói ra thật mỉa mai, mấy năm nay, ngoại trừ bản viết bôi nhọ nữ diễn viên kia là do Tử Dạ viết thì tất cả đều là do trợ lý viết thay.
Thứ ba, vì ghen tị với việc Du Ân giành được quyền viết kịch bản của Truyền Kỳ Dung Phi, Tử Dạ đã chủ động liên lạc với cha con Du Thế Quần, bảo hai kẻ đó ra mặt vu khống Du Ân không phụng dưỡng người già.
Đính kèm là ảnh chụp màn hình của nhiều văn bản và bản ghi âm của cha con Du Thế Quần.
Điều cuối cùng, Ngô Mẫn cũng viết một đoạn nói nếu có tin tức tiêu cực nào về cô Du Ân gần đây, xin mọi người đừng tin, vì chắc chắn là Tử Dạ cố tình bôi đen sau lưng cô.
Những lời sau cùng khiến Du Ân cảm thấy rất quý giá, cứ như vậy, sau này cho dù đám người xấu có tuôn ra những chuyện về thân thế của cô thì mọi người cũng sẽ không còn tin nữa.
“Bằng chứng cô đưa ra rất phong phú, đủ để giáng một đòn giết chết Tử Dạ rồi.” Du Ân đặc biệt cảm ơn Ngô Mẫn: “Ngoài ra, cảm ơn cô đã viết đoạn cuối như vậy.”
Ngô Mẫn không để bụng: “Khách sáo gì chứ, tôi đã cầm tiền của cô rồi, cũng nên cho cô một ít lợi ích chứ.”
Du Ân đang nói chuyện điện thoại với Ngô Mẫn thì một cuộc gọi khác gọi đến điện thoại di động của cô.
Theo Diệp Văn nói, dãy số kia chính là của Bạch Thanh Thanh, Du Ân vẫn luôn từ chối nhận, nhưng giờ cô nghĩ mình có thể nhận cuộc gọi đó.