Dưới sự quấy nhiễu của Phó Đình Viễn, mãi tới ban đêm bản thảo của Du Ân cuối cùng đã được hoàn thành.
Đối với những vấn đề khác, Phó Đình Viễn đã sắp xếp trước, tất cả các điểm giới thiệu truyền thông nên mua đều đã được mua, chỉ đợi bản thảo của Du Ân và video ghi âm của Tôn Vĩ Phương là có thể bắt đầu phản kích.
Phó Đình Viễn đã cố tình chọn công bố thông tin này sau 12 giờ đêm. Thứ nhất, vào thời điểm này, khả năng kích thích giác quan của những người ăn dưa vào lúc nửa đêm sẽ được phát huy tối đa. Thứ hai, theo báo cáo của những người được anh sắp xếp xung quanh biệt thự của Từ Sướng, buổi tối Từ Sướng tắt đèn đi ngủ sớm.
Bằng cách này, khi Từ Sướng thức dậy vào ngày hôm sau, mọi thứ đã hoàn toàn nháo nhào.
Bản thảo này Du Ân không sử dụng tài khoản của mình để xuất bản, nó được Phó Đình Viễn giao cho các tài khoản tiếp thị lớn và phát hành cùng lúc. Sau khi xuất bản, Du Ân nằm trên giường với Phó Đình Viễn và chờ câu chuyện lên men.
Du Ân chưa từng có lần nào như vậy, hai người đồng lòng làm một chuyện, sau đó cùng nhau chờ kết quả.
Phó Đình Viễn vòng tay qua người cô, ngón tay mảnh khảnh vuốt ve cô, nhẹ nhàng thì thầm: “Khi những chuyện này trôi qua, chúng ta đi lấy giấy chứng nhận nhé?”
“Được.” Du Ân vui vẻ đồng ý.
Nếu đổi lại là trước kia, khi Phó Đình Viễn đề cập đến chủ đề này, cô chắc chắn sẽ trốn tránh, hoặc nói muốn hỏi ý kiến Diệp Văn.
Bây giờ cô đồng ý không chút do dự, trong lòng Phó Đình Viễn vui mừng khôn xiết, anh cảm thấy nếu có cơ hội thì nên đãi Từ Sướng một bữa thật ngon, nếu không phải Từ Sướng tạo ra mấy chuyện tàn nhẫn này, anh muốn Du Ân đồng ý tái hôn thì khó như lên trời.
Phó Đình Viễn cố ý trêu chọc Du Ân: “Lần này em không cần hỏi ý kiến của bố em sao?”
Du Ân làm sao không nghe ra người này trêu chọc mình chứ, cố ý gật đầu đáp lại: “Đúng là em cần hỏi ý kiến của bố, cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
Phó Đình Viễn “...”
Không phải anh tự bê đá đập chân mình à?
Sau khi bản thảo được gửi đi, dưới sự thúc đẩy của các tài khoản tiếp thị lớn, nó đã xuất hiện trên trang nhất của trang tìm kiếm nóng và các trang truyền thông khác nhau trong vòng chưa đầy một giờ. Ngay khi xuất hiện trên vị trí đầu của hotsearch, nó vẫn không tề bị tụt giảm.
Những người ăn dưa lớn nửa đêm chưa ngủ bỗng nhiên tỉnh táo hơn, bọn họ bắt đầu bàn luận về chuyện cũ này.
“Nhìn những tin tức bị tuồn ra lần trước, tôi chỉ nghĩ rằng Phó Giang đã lừa dối Mạnh Vân bằng cách che giấu cuộc hôn nhân của mình. Bây giờ có vẻ như Mạnh Vân không phải là một người ăn chay rồi.”
“Đúng đó, nghe nói nhiều năm trước, Phó Giang là một thiếu gia giàu có nổi tiếng ở Giang Thành, trải qua rất nhiều chuyện tình cảm, nhưng ông ta chưa bao giờ che giấu chuyện kết hôn của mình với Đổng Văn Huệ. Cho dù ngay từ đầu Mạnh Vân không biết, nhưng sau đó chẳng lẽ cũng không biết ư?”
“Mẹ kiếp, mọi người đã nghe đoạn ghi âm đó chưa? Không nghe thì không biết, vừa nghe là giật hết cả mình, Mạnh Vân thừa nhận cô ta đã sống đủ khổ rồi, muốn bám Phó Giang để cải thiện cuộc sống.”
“Tôi nghe, tôi nghe, người ghi lại đoạn này nói rằng cô ấy từng là bạn của Mạnh Vận, những lời này là do chính Mạnh Vận nói với cô ấy.”
“Cho dù Đổng Văn Huệ làm lớn chuyện khiến Mạnh Vân mang tiếng xấu, nhưng nếu cô ta không thể chịu được kết quả như vậy, vậy thì ngay từ đầu cô ta đã không nên tiếp tục dây dưa với Phó Giang.”
Đương nhiên, không phải tất cả mọi người trên mạng đều mắng Mạnh Vân, mà cũng có những người còn mắng Phó Giang và Đổng Văn Huệ, nhưng lời mắng chửi không còn gay gắt như lúc đầu.
Vừa tỉnh dậy, Từ Sướng đã bị cấp dưới gọi vào phòng làm việc, nhìn thấy tin tức dồn dập chỉ trích chị gái, Từ Sướng tức giận đến mức nổi gân xanh đầy trên trán.
Chị gái rất tốt bụng và thánh thiện trong trái tim anh ta, anh ta không thể nghe một chữ không tốt về chị gái.
Bây giờ trên mạng đang mắng cô ta là đồ khốn, mắng cô ta tham lam hư vinh giàu sang, mắng cô ta là một con người không có điểm mấu chốt.
Hơn nữa, thậm chí còn nói rất khó nghe, nói rằng lúc đó cô ta bị Đổng Văn Huệ ép phải nhảy khỏi tòa nhà là đáng đời.
Lời chỉ trích này khiến cảm xúc của Từ Sướng trên bờ vực suy sụp, cấp dưới đã cho anh ta nghe lại đoạn ghi âm, Từ Sướng hoàn toàn mất kiểm soát cảm xúc sau khi chỉ nghe phần trước.
“Không thể! Không thể!”
Anh ta ôm đầu hét lớn, như muốn cho mọi người nghe thấy giọng nói của mình, chị gái anh ta chắc chắn không phải loại người ham phú quý như thế!
Cô ta xinh đẹp và nhân hậu, hiếu thuận như vậy, sao lại có thể làm chuyện khiến cha mẹ xấu hổ không thể ngẩng đầu lên được.
Mỗi lần gửi tiền về nhà, cô ta đều nói là cô ta được học bổng của trường, hay cô ta kiếm được nhờ đi làm thêm bên ngoài, cô ta đã làm việc rất chăm chỉ để kiếm tiền giúp đỡ gia đình, tại sao những người đó lại nói cô ta lấy tiền từ chỗ Phó Giang chứ?
“Đi, đi kiểm tra ngay cho tôi, xem hồi còn đi học chị gái tôi có giành được nhiều học bổng không!”
Từ Sướng rống lên dặn dò thuộc hạ, một người nhận lệnh đi ra ngoài, một người còn lại muốn trấn an anh ta: “Ông chủ, anh phải bình tĩnh, đây rõ ràng là một cái bẫy mà Phó Đình Viễn cố ý bày ra cho anh.”
Từ Sướng đương nhiên biết đây là thủ đoạn của Phó Đình Viễn, nhưng anh ta không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, chị gái anh ta là điểm yếu lớn nhất trong lòng anh ta, anh ta không ngờ Phó Đình Viễn lại trực tiếp đâm thẳng vào trái tim anh ta.
Một người khác lấy ra một tài liệu đưa cho Từ Sướng: “Ông chủ, đây là thông tin tôi vừa nhận được, về Du Ân bên cạnh Phó Đình Viễn.”
Từ Sướng nhận lấy với vẻ mặt u ám, đọc xong, anh ta bỗng nhiên cười đến ngất trời, tiếng cười kéo dài không dứt.
Từ Sướng cười xong, nhìn xuống văn kiện trên tay rồi lại cười điên cuồng.
Quả báo, quả báo.
Đây thực sự là quả báo của nhà họ Phó cho những việc làm xấu xa của họ.
Sau khi Từ Sướng cười xong, một trong những thuộc hạ của Từ Sướng hỏi: “Ông chủ, chúng ta có thể sử dụng thông tin này như thế nào?”
Trên môi Từ Sướng nở nụ cười, sờ sờ cằm nghĩ: “Đây là một tin tức lớn, chúng ta phải tận dụng thật tốt. Cho dù đám người Phó Đình Viễn không bị giết, tôi cũng sẽ lột da bọn họ.”
“Tôi muốn cho bọn họ biết, bọn họ mãi mãi không thể trở thành người nhà!” Sau khi Từ Sướng hét lên như vậy, anh ta hỏi người đàn ông kia: “Con tiện nhân đó ở đâu?”
Con tiện nhân trong miệng Từ Sướng ám chỉ Phó Thiến Thiến. Sau khi Phó Thiến Thiến sa vào nghiện ngập, Từ Sướng không còn là một quý ông dịu dàng với Phó Thiến Thiến nữa, bởi vì anh ta đã có thứ có thể bắt chẹt Phó Thiến Thiến nên đương nhiên anh ta không cần phải tiếp tục giả vờ với cô ta.
Anh ta chưa bao giờ thích một người phụ nữ như Phó Thiến Thiến.
Bao gồm cả Thẩm Dao, tuy rằng anh ta đã từng có đoạn tình cảm cũ với Thẩm Dao, nhưng trong mối quan hệ cũ đó, anh ta chưa từng có chút động tâm với Thẩm Dao.
Ngay từ đầu, anh ta đã có chủ đích tiếp cận Thẩm Dao.
Thuộc hạ của Từ Sướng đáp: “Hình như lại phát tác, lần này sẽ cho cô ta bao nhiêu đây?”
Từ Sướng cười khản cả giọng: “Lần này không cho cô ta, cứ tra tấn cô ta khổ sở như vậy, sau này cô ta mới trung thành làm việc cho tôi.”
“Vâng.” Thuộc hạ kia nhận lệnh lui ra.