Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 211: Chương 211: Đều có đối sách cả




Du Ân đọc xong mà tức đến run người, quan hệ giữa cô và Diệp Văn còn trong sạch đến mức không thể trong sạch hơn nữa kìa.

Chưa kể, mấy cái ảnh chụp được tung ra đó, không có một bức nào là cô và Diệp Văn có hành động thân mật với nhau cả.

Chỉ có một bức ảnh, đó là lúc Diệp Văn bước xuống xe, cô đỡ ông ấy, lý do thì cũng rất đơn giản, đó là vì Diệp Văn đã lớn tuổi, chân ông ấy không còn được khỏe mạnh như trước.

Ngoại trừ lý do này ra thì chẳng còn gì hết. Kẻ tung tin đồn này rõ là đang muốn gán cái danh mối quan hệ không chính đáng cho cô và Diệp Văn.

Diệp Văn ngồi bên cạnh đã phát hiện ra sự khác thường của cô, ông ấy quan tâm hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Du Ân lập tức đưa điện thoại di động ra cho Diệp Văn xem, mở miệng nói: “Chú đọc tin tức này đi, họ viết quá khó nghe.”

Thời điểm Du Ân cất giọng nói, ngữ điệu của cô có phần nghẹn ngào, cô gần như đã khóc vì uất ức.

Mấy người đó mắng cô rồi thì thôi đi, nhưng họ lại còn lôi cả Diệp Văn vào để mắng, còn mắng ông ấy không ra gì như thế nữa, khiến cô vừa áy náy vừa tự trách.

Suy cho cùng thì cô cũng chỉ là một biên kịch nhỏ mà thôi, còn Diệp Văn thì khác, danh tiếng tốt và sự ngay thẳng chính là thứ mà ông ấy yêu quý suốt nhiều năm như vậy...

Diệp Văn nhận lấy điện thoại di động của cô, sau khi xem xong tin tức, ông ấy không hề có chút bực tức gì, ngược lại khóe môi khẽ cong lên, cười khẩy nói: “Quả nhiên, bọn họ đã ra tay.”

Du Ân khó hiểu hỏi: “Chú nói vậy là ý gì? Ai ra tay?”

Nhưng ngay giây tiếp theo, cô bỗng nhiên bừng tỉnh, nói: “Không lẽ là nhóm người Thẩm Dao, bọn họ cố ý vu khống nhằm hãm hại chúng ta sao?”

Diệp Văn gật đầu: “Chắc chắn là họ.”

“Thẩm Thanh Sơn chấp nhận để con gái ông ta đi xin lỗi cháu, bọn họ chắc chắn không thể nuốt trôi cục tức này. Chú đã sớm lường trước được chuyện bọn họ sẽ bày ra một số thủ đoạn quỷ quyệt để đối phó chúng ta rồi.”

Dứt lời, Diệp Văn lại ra vẻ nắm chắc phần thắng trong tay quay ra an ủi Du Ân: “Cháu yên tâm, chú đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa hết rồi.”

Du Ân vẫn trưng bộ mặt không thể hiểu nổi, Diệp Văn nhìn thẳng cô nói: “Giờ không tiện để nói chuyện này, đợi lát nữa quay về khách sạn chú sẽ nói cháu nghe.”

Du Ân nhìn dáng vẻ không chút hoảng loạn của Diệp Văn, tâm tình cô cũng bắt đầu lắng xuống, cô khẽ gật đầu, tỏ vẻ tin tưởng sự sắp xếp của Diệp Văn.

Phó Đình Viễn là người tiếp theo gọi tới, có điều anh không gọi tới số máy Du Ân, mà gọi thẳng máy Diệp Văn luôn.

Có thể nghe ra giọng nói cố kìm lửa giận của Phó Đình Viễn ở đầu dây bên kia: “Ông Diệp, rốt cuộc là ông đối với Du Ân là như nào hả?”

Không để Diệp Văn kịp nói gì, Phó Đình Viễn đã nói trước: “Tôi không tin ông không biết Thẩm Thanh Sơn sẽ không cam tâm để ông chèn ép một ván như vậy. Vậy mà ông vẫn cố tình cùng ra cùng vào với Du Ân, không tránh gây sự chú ý, cuối cùng là ông đang muốn hại cô ấy, hay muốn làm gì hả?”

Thời điểm Phó Đình Viễn đọc được tin tức này, gan phổi anh như muốn nổ tung.

Anh không quan tâm thế giới bên ngoài mắng mỏ Diệp Văn thế nào, thứ anh quan tâm chỉ là có thể Du Ân sẽ bị tổn thương.

Những lời chửi bới khó nghe vô cùng, khiến anh tức đến nỗi muốn đi xé nát miệng lưỡi mấy người đó.

Trái ngược với Phó Đình Viễn đang bùng lửa giận thì Diệp Văn vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh như cũ: “Việc này tôi đã có sự chuẩn bị trước rồi.”

Phó Đình Viễn nghe xong thì không thể nhịn được nữa, anh siết chặt di động quát: “Ông đã có chuẩn bị trước? Được, tôi cũng muốn xem xem ông đã chuẩn bị cái gì!”

Sau khi nói xong Phó Đình Viễn dường như còn cảm thấy không bõ cơn tức, anh bắt đầu buông lời tàn nhẫn: “Diệp Văn, đừng trách tôi không cảnh cáo ông. Mặc dù ông rất có quyền thế, uy lực ở kinh đô, nhưng nếu ông dám làm trái tim Du Ân bị thương, đừng trách tôi không khách sáo với ông.”

Bởi vì quá tức giận, nên Phó Đình Viễn đã gọi thẳng tên Diệp Văn.

Diệp Văn nói với ý vị thâm sâu: “Anh chắc chắn sẽ phải hối hận về những lời nói hôm nay, thằng nhóc thối!”

Dám không tôn trọng ba ruột của người phụ nữ mình thích như vậy, đã thế còn ngang nhiên buông lời uy hiếp, anh nghĩ anh liệu có theo đuổi nổi Du Ân?

Đợi đến khi ông ấy và Du Ân chính thức nhận nhau, chuyện đầu tiên ông ấy làm chính là khuyên bảo Du Ân đá bay Phó Đình Viễn đó đi. Kinh đô có một đống thanh niên nhan sắc ngút ngàn, đẹp trai tài giỏi lại quyền thế, Phó Đình Viễn tính là cái rắm.

Diệp Văn vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện với Phó Đình Viễn xong thì Chung Văn Thành lại gọi tới số máy Du Ân.

“Du Ân, tin leo lên hot search trên Weibo, có phải do đám người Thẩm Dao bày trò vu khống hủy hoại em không?” Chung Văn Thành không hề nghi ngờ mối quan hệ giữa Du Ân và Diệp Văn, hơn nữa anh ấy còn chỉ thẳng Thẩm Dao là người đứng sau.

Du Ân rất cảm kích sự tín nhiệm và ủng hộ của Chung Văn Thành, cô gật đầu đáp: “Tám mươi phần trăm là vậy.”

“Thật quá đáng!” Chung Văn Thành cũng vô cùng bực bội, anh ấy nói: “Giờ em đang ở đâu? Có cần anh tới đón em không? Quay về chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này.”

“Em vẫn đang trên đường về Giang Thành, thầy Diệp nói thầy ấy có cách.” Du Ân an ủi Chung Văn Thành, không muốn để anh ấy phải tức giận hay lo lắng.

Sau khi nghe được lời này của Du Ân, Chung Văn Thành im lặng không nói thêm gì nữa.

Chỉ là, sự trầm mặc qua đi, anh ấy trịnh trọng hỏi Du Ân: “Em thực sự rất tin tưởng thầy Diệp, phải không?”

Tuy rằng Chung Văn Thành tin tưởng Du Ân, nhưng anh ấy không hiểu biết gì về Diệp Văn cả.

Anh ấy không biết vì sao Diệp Văn lại nhận Du Ân làm con gái nuôi, chuyện này đúng thật là quá đột ngột.

Thời điểm nghe Du Ân nói về chuyện này anh ấy cũng hơi lo lắng, nhưng khi đó anh ấy vẫn đang ở quê, bệnh tình của mẹ anh ấy làm anh ấy lo đến sứt đầu mẻ trán, nên cũng không suy nghĩ được mấy chuyện khác mà lo lắng vấn đề này.

Du Ân không có bất kỳ do dự gì, lập tức đáp: “Ừ, em tin ông ấy sẽ không làm thương tổn em.”

“Vậy là tốt rồi.” Chung Văn Thành thoải mái cười nói: “Anh cũng tin tưởng phán đoán của em.”

Du Ân ngắt điện thoại, Diệp Văn hỏi cô với ngữ điệu ôn hòa: “Có thể nói cho chú nghe, vì sao con lại tình nguyện tin tưởng chú như vậy không?”

Du Ân lắc lắc đầu, nói đúng sự thật: “Cháu cũng không biết là vì sao, chỉ là sự tín nhiệm cháu dành cho chú là xuất phát từ tận đáy lòng thôi.”

“Cái này thì đúng rồi.” Diệp Văn nói một câu như vậy, chọc Du Ân khó hiểu giương mắt nhìn về phía ông ấy.

Nét mặt Diệp Văn trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng giơ tay xoa xoa đầu cô, nói: “Cảm ơn cháu đã tín nhiệm chú như vậy.”

Cô tín nhiệm ông ấy vô điều kiện, là đến từ sự ràng buộc của huyết thống.

Du Ân không biết bản thân cô bị cái gì, nhưng vì một câu nói đơn giản và cái sờ đầu dịu dàng của Diệp Văn đã khiến cô suýt khóc.

Cô cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng, có cảm giác được yêu thương trong vòng tay.

Nếu không xảy ra những chuyện này thì sau khi Du Ân đưa Diệp Văn về khách sạn cô sẽ lập tức quay về nhà của mình.

Nhưng giờ cô phải cùng Diệp Văn quay về khách sạn, đợi Diệp Văn xử lý xong chuyện này. Nhưng thật không ngờ, hai người vừa bước vào sảnh khách sạn đã thấy Phó Đình Viễn đang chờ sẵn ở đó.

Diệp Văn tức giận trợn mắt liếc Phó Đình Viễn một cái, nói: “Anh tới đây làm gì?”

Sắc mặt Phó Đình Viễn không tốt: “Tất nhiên là đến xem ông Diệp đây xử lý chuyện này thế nào rồi.”

Rõ ràng tối hôm qua hai người vẫn còn đứng chung một chiến tuyến ủng hộ Du Ân, hôm nay lại giương cung chĩa kiếm vào nhau thế này.

Diệp Văn cười khẩy một tiếng, mặc kệ anh, nhưng cũng không đuổi anh đi.

Diệp Văn cho phép Phó Đình Viễn cùng ông ấy và Du Ân bước vào thang máy cũng là có những suy tính riêng.

Ông ấy sợ lát nữa sau khi Du Ân biết được chân tướng sự việc sẽ sốc không chịu nổi, đến lúc đó Phó Đình Viễn sẽ ở bên đi cùng cô, chứ ông ấy tuyệt đối không có ý chấp nhận Phó Đình Viễn.

Trong thang máy, Phó Đình Viễn cụp mắt nhìn sang hướng Du Ân bên cạnh, ngữ điệu thật cẩn thận hỏi: “Em... Vẫn ổn chứ?”

Nhìn sắc mặt cô, hình như là không có vẻ bực dọc lắm.

Vành mắt cũng không hề sưng đỏ, chắc hẳn là chưa hề khóc.

Nhìn ra được chuyện này không có quá nhiều ảnh hưởng tiêu cực trí mạng tới cô, trong quá trình chờ đợi, anh đã vô cùng lo lắng, sợ cô sẽ không chịu nổi những lời chửi rủa cay nghiệt đó.

Du Ân trả lời: “Tôi không sao hết.”

Phó Đình Viễn lòng nặng trĩu, thầm thở dài, anh thật sự không hiểu sao cô lại tín nhiệm Diệp Văn như vậy chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.