Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 271: Chương 271: Diễn kịch




“Đúng là tự tạo nghiệp thì không thể sống tốt nổi.”

“Du Ân bây giờ là cô chủ nhà họ Diệp, chồng cũ hẳn là đã hối hận vì đã làm sai nhỉ?”

“Tôi rất muốn biết mặt mũi của tiểu tam đó là ai ghê, cười chết mất.”

Tô Ngưng liếc mắt nhìn vẻ mặt luống cuống nhớn nhác của Thẩm Dao, nhưng chỉ có thể kìm lại biểu cảm của mình, cô ấy chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, thật là dễ chịu, cô ấy thích nhất tiết mục mất mặt này, Thẩm Dao đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Tâm trạng của Du Ân cũng tốt giống như Tô Ngưng, thậm chí nụ cười trên mặt cũng sâu hơn rất nhiều, hoàn toàn không có hình ảnh xấu hổ hay không thể ngẩng đầu lên.

Tô Ngưng tiếp tục ngược đãi Thẩm Dao một lần nữa: “Điều trào phúng nhất là chồng cũ của Du Ân đã nhìn thấy sự tốt đẹp của Du Ân sau khi ly hôn, và giờ anh ta khóc lóc la hét rằng anh ta đang theo đuổi Du Ân, cầu xin Du Ân tái hôn với anh ta đấy.”

Mọi người kinh ngạc: “Không phải chứ? Còn có chuyện như vậy ư?”

“Lúc trước tôi đọc tin tức có nói gia cảnh chồng cũ của Du Ân cũng rất tốt. Sau khi ly hôn lâu như vậy anh ấy không tìm ai khác sao?”

Ý người đó là người đàn ông như chồng cũ của Du Ân chắc chắn không thiếu phụ nữ, đã ly hôn thì chắc chắn sẽ có phụ nữ khác, không ngờ lại nghe tin chồng cũ quay lại theo đuổi Du Ân.

Tô Ngưng nói rất ngông cuồng: “Các cô không biết hiện tại tên chồng cũ giống chó như thế nào đâu, còn về gia cảnh bất phàm thì trước kia hầu như anh ta chỉ có cơm đưa tới mồm, nhưng bây giờ vì Du Ân mà anh ta còn học nấu ăn đấy.”

Mọi người đều sốc khi nghe tin.

Phó Đình Viễn học nấu ăn để nấu cho Du Ân?

Thẩm Dao càng kinh ngạc đến mức hai mắt sắp rớt ra ngoài.

Làm sao có thể chứ?

Làm sao một cậu chủ kiêu hãnh như Phó Đình Viễn lại có thể xuống bếp nấu ăn được?

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên tấm tắc cảm thán, Du Ân cũng không nói gì, chậm rãi ăn đồ ăn trước mặt, sự hiểu biết ngầm giữa cô và Tô Ngưng đúng là miễn bàn.

Tô Ngưng biết cô khó có thể nói ra những lời phô trương hay xấu hổ như vậy, vì thế đã nói hết cho cô luôn.

Sau khi mọi người cảm thán xong, có người hỏi Du Ân: “Chồng cũ của cô đang theo đuổi cô tha thiết như vậy, cô sẽ làm lành với anh ấy chứ?”

Du Ân cười nhẹ đáp: “Tôi chưa từng nghĩ tới, hiện tại trọng tâm của tôi là sự nghiệp.”

Du Ân không nói dối, cô chỉ trả lời câu hỏi của người kia một cách trung thực, nhưng dáng vẻ cô hoàn toàn không bận tâm đến việc Phó Đình Viễn đang đau khổ theo đuổi mình, điều này lại khiến cho Thẩm Dao cực kỳ tức giận.

Thẩm Dao cố gắng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục bằng mọi cách có thể, nhưng cô ta vẫn không thể nhận được nửa điểm đáp lại từ Phó Đình Viễn, nhưng Du Ân đã giẫm lên cả trái tim của Phó Đình Viễn dưới chân, làm sao Du Ân có thể kiêu ngạo như vậy chứ!

Thẩm Dao cảm thấy mình sắp khóc vì tức giận, quá đáng hận.

Cô ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng Phó Đình Viễn lại khiêm tốn như vậy đối với Du Ân.

Khi đó, Phó Đình Viễn thậm chí không thèm nhìn Du Ân, nhưng bây giờ anh đang bám lấy Du Ân một cách không có tự trọng, anh không cần mặt mũi nữa sao?

Tôn Hiểu Vân tiếp lời của Du Ân, nói: “Không ngờ trông cô hiền lành dịu dàng, thế mà lại có khí chất mạnh mẽ như vậy, thế thì đàn ông tốt nếu không muốn cũng không được, nhưng hiện tại cô cũng không thiếu đàn ông ưu tú nhỉ. Cô là con gái nhà họ Diệp, nhà họ Diệp hẳn đã giới thiệu cho cô rất nhiều tài năng trẻ đúng không?”

“Cũng tạm.” Nghĩ đến Hà Vĩ Niên, người mà Diệp Văn liều mạng giới thiệu với cô, Du Ân lại nhất thời đau đầu.

Nhìn lại, cô phải lên kế hoạch từ trước, khi Hà Vĩ Niên đến, cô sẽ biết nên dẫn anh ta đi chơi như thế nào.

Tô Ngưng cười rạng rỡ: “Ông Diệp giới thiệu cho cô ấy một thanh niên trẻ đẹp tuấn tú, mấy ngày nữa sẽ đến tìm Du Ân, nếu bị phóng viên chụp ảnh, cô ấy nhất định sẽ lại lên hot search, các cô cứ chờ xem thanh niên đó trẻ đẹp ưu tú như thế nào nhé, đến tôi còn động tâm cơ mà.”

Du Ân tức giận liếc nhìn Tô Ngưng, mở to mắt nói dối như thế hay lắm hả?

Cái gì mà bọn họ đều động tâm?

Trong lòng cô ấy rõ ràng chỉ có Chu Trường Ninh.

Ngoài ra, Du Ân cũng không hiểu tại sao Tô Ngưng lại kể về việc Hà Vĩ Niên sắp đến và dự đoán cuộc gặp giữa cô và Hà Vĩ Niên sẽ lên hot search. Cô thực sự sợ lên hotsearch luôn đấy.

Tô Ngưng nghiêng người và thì thầm với cô: “Bây giờ cậu là một người siêu nổi tiếng, và Hà Vĩ Niên là một người đàn ông bắt mắt. Hai người bắt nhịp với nhau thì sẽ lên hotsearch mấy phút đấy.”

“Chọc tức Thẩm Dao thôi, để mấy đứa hề muốn nhìn thấy cậu xấu hổ đều phải ghen tị.”

Tô Ngưng nói ra lời kia, quả nhiên sắc mặt Thẩm Dao lại trở nên xấu xí, mấy người khác cũng không được tự nhiên cho lắm, nụ cười trên mặt cũng sắp tắt.

Tất cả những gì Du Ân có bây giờ, nói không đố kỵ ghen tị thì thật là giả dối.

Thẩm Dao đặc biệt ghen tị với Du Ân vì Phó Đình Viễn, nhưng những người khác lại ghen tị với Du Ân ngay cả khi họ không có thù oán gì với Du Ân trong quá khứ, bởi vì một số người không thể thấy rằng người khác sống tốt hơn mình, hoặc họ không muốn thấy người khác có nhiều hơn mình.

Nếu không, Thẩm Dao đã không thể tụ tập nhiều người như vậy vào tối nay. Trong đám tiểu thư danh viện này, có người nhiệt tình với Du Ân, vì muốn kéo gần mối quan hệ với nhà họ Diệp, ví dụ như Tôn Hiểu Vân.

Có người đến xem Du Ân ngượng ngùng xấu hổ, hoặc có thể nói là tới xem đại chiến.

Nhìn thấy Du Ân đã chiếm lấy ánh đèn sân khấu, Thẩm Dao nghiến răng và ra hiệu cho một người phụ nữ bên cạnh cô ta nhanh chóng tung chiêu khác để đối phó với Du Ân.

Người phụ nữ kia cười khúc khích và nói: “Mọi người ăn no rồi nhỉ. Tôi thấy đằng kia có một cây đàn piano, tôi sẽ chơi một giai điệu để góp vui cho mọi người nha.”

Mọi người vỗ tay hưởng ứng, người kia lại nhìn Du Ân và nói: “Cô Du, cô là nhân vật chính của chúng ta đêm nay, tôi thả con tép bắt con tôm một chút, xíu nữa đến lượt cô xuất thủ nhé?”

Vẻ mặt Du Ân lập tức hiện lên một tia hoảng sợ, sau đó có chút kháng cự nói: “Hay là bỏ đi?”

Du Ân thừa nhận rằng biểu hiện của cô lúc này là đang diễn, cô cũng không muốn điều đó, nhưng Tô Ngưng nhất quyết bảo cô diễn.

Đôi khi có một người bạn là diễn viên cũng không tốt, động một tí là như bị nghiện diễn luôn.

Tô Ngưng nói rằng khi Thẩm Dao hoặc đồng bọn của Thẩm Dao đi chơi piano hoặc khiêu vũ, cô phải giả vờ rất bối rối, né tránh và không muốn chơi, như thể cô không biết gì, để giá trị đắc ý của họ tăng lên tới đỉnh điểm.

Sau đó, khi cô bị buộc phải chơi, hãy cho họ một sự xoay chuyển tuyệt đẹp, để cảm giác bị ngược của bọn họ có thể tăng lên mức cao nhất.

Lúc đầu Du Ân không đồng ý, cô là nhà biên kịch, không phải diễn viên.

Kỹ năng diễn xuất của cô thực sự rất vụng về, nếu là một cảnh đơn giản thì không thành vấn đề, nhưng cảnh này khá phức tạp...

Tô Ngưng không đồng ý và ép buộc cô phải diễn, vì vậy cô phải thỏa hiệp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.