“Ban đầu ông cụ bảo tôi giữ bí mật chuyện này, nhưng giờ tôi đã nói với anh rồi. Nếu như anh thật sự không quấy rầy cô ấy, vậy buổi xem mắt ngày mai của cô ấy sẽ rất thuận lợi, nếu cậu giở trò phá rối, thì chứng to cậu vẫn nhớ tới cô ấy.” Dịch Thận Chi nói rành mạch.
Phó Đình Viễn ghét bỏ: “Cậu đang suy đoán vớ vẩn gì đấy?”
“Vớ vẩn sao?” Dịch Thận Chi buông thõng tay: “Chẳng vớ vẩn gì hết, cậu nhìn tôi này, tôi không có tình cảm gì với Du Ân, nên tôi thành tâm chúc cho buổi xem mắt ngày mai của cô ấy thuận lợi.”
“Cậu làm được vậy không?” Dịch Thận Chi hỏi ngược lại anh.
Phó Đình Viễn khinh thường hừ lạnh: “Tôi đương nhiên làm được rồi.”
Dịch Thận Chi giơ ngón cái với anh, sau đó nâng chén.
Anh ta ngưỡng mộ Phó Đình Viễn ra dáng đàn ông!
Là một tên đàn ông mạnh miệng.
Sáng sớm hôm sau, Du Ân vừa mới ngủ dậy đã nhận được điện thoại của ông cụ.
Ông cụ nói trong điện thoại dặn cô hết lần này đến lần khác, buổi trưa phải tới chỗ hẹn.
Du Ân thật sự không nỡ làm phật ý tốt của ông cụ, đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Đến lúc đó cô chủ động thẳng thắn với bên kia là được, nói bản thân còn chưa tính tới chuyện yêu đương.
Tới mười giờ, Tô Ngưng đưa thợ trang điểm của cô ấy tới, Du Ân đang tập trung viết bản thảo, lôi thôi lếch thếch ra mở cửa.
Tô Ngưng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đẩy cô ngồi xuống ghế nói: “Cô này, chẳng phải trưa cậu phải đi xem mắt à? Đã mười giờ rồi, cậu còn không nhanh sửa soạn mà đi đi?”
Du Ân xoa cổ nhức mỏi, nói: “Sửa soạn gì chứ, tớ ăn bận sạch sẽ gọn gàng thế này không được à?”
Đeo thêm phụ kiện, cô thấy cũng ổn rồi.
Tô Ngưng đỡ trán câm nín, dứt khoát gọi thợ trang điểm tới makeup làm tóc cho Du Ân.
Du Ân hơi chóng mặt: “Làm gì mà huy động lực lượng ghê vậy?”
Hôm qua Tô Ngưng nói với ông cụ là sẽ trang điểm xinh đẹp cho cô, Du Ân tưởng Tô Ngưng chỉ đùa thôi, không ngờ Tô Ngưng thật sự đưa thợ trang điểm của cô ấy tới.
Tô Ngưng lười nhác dựa vào trên ghế sô pha của cô: “Thế này gọi gì là huy động lực lượng? Bình thường bọn tớ tham gia hoạt động đều tạo hình mất một hai tiếng đồng hồ, trang điểm cho cậu đã rất đơn giản rồi.”
Du Ân cảm thán: “Làm ngôi sao nữ thật không dễ dàng.”
Nhưng, nhìn bản thân trong gương dần trở nên xinh đẹp rung động lòng người, suy nghĩ của Du Ân chìm vào trong ký ức.
Nhiều năm vậy rồi, cô tổng cộng có hai lần ăn diện trang điểm tử tế.
Lần đầu tiên, là cái ngày cùng Phó Đình Viễn đi nhận lấy đăng ký kết hôn.
Cô dưới sự giúp đỡ của Tô Ngưng tỉ mì chọn lựa chiếc váy duyên dáng, đồng thời trang điểm xinh đẹp.
Tô Ngưng học kém, nghẹn mãi lâu sau mới nói ra một câu trong “Kinh Thi” để miêu tả cô: Nụ cười duyên dáng xinh tươi, đôi mắt đẹp nhấp nháy có thần.
Du Ân nghe cô ấy nói mà bật cười, Tô Ngưng còn nói, cô cười lên đẹp lắm, sau khi kết hôn với Phó Đình Viễn nhất định phải cười nhiều hơn, đảm bảo Phó Đình Viễn chết mê chết mệt.
Tiếc là, sửa soạn tỉ mỉ của cô ngày hôm đó, Phó Đình Viễn chẳng để vào mắt.
Toàn bộ quá trình anh đều mặt lạnh, sau khi hoàn thành thủ tục nhận giấy đăng ký kết hôn xong thì chẳng quay đầu lại mà đi luôn.
Cô nhìn khuôn mặt tối sẫm của anh và mình cười tươi như hoa trên ảnh cưới, lòng như dao cắt.
Lần thứ hai ăn diện tử tế, là ngày kỷ niệm một năm thành lập Phó thị một năm trước.
Để đề nghị ly hôn với Phó Đình Viễn, cũng để bản thân rời đi còn chút thể diện.
Một lần sửa soạn là để đến gần anh, một lần là để chia tay anh.
Còn lần này, lại là để xem mắt.
Du Ân từ từ nhắm mắt lại tuỳ ý thợ trang điểm khéo léo makeup, thầm nghĩ đây coi như một sự bắt đầu mới đi.
Ông cụ nói mười một rưỡi tài xế tới đón Du Ân, sửa soạn xong xuôi đã sắp tới giờ rồi, nhưng Du Ân lại nhận được điện thoại của Chu Mi.
“Du Ân, lát nữa chúng ta phải họp.” Chu Mi nói trong điện thoại: “Sếp Phó cãi nhau với bên Thôi Thiên Tường, sếp Chung các cậu chủ động đề nghị đảm nhiệm vai trò đạo diễn, cho nên chúng ta phải họp lần nữa để thảo luận.”
Du Ân ngạc nhiên: “Cãi nhau với bên Thôi Thiên Tường?”
Phó Đình Viễn chẳng phải không trách mắng Thẩm Dao gì sao? Tự nhiên sao lại cãi nhau với họ?
“Còn có, sếp Chung giữ chức đạo diễn?” Cú điện thoại này của Chu Mi làm Du Ân giật mình hết lần này tới lần khác.
Chu Mi nói: “Ừ, tôi cũng vừa mới nghe tin này từ sếp Phó thôi.:
Chuyện đổi đạo diễn này, đối với một hạng mục truyền hình mà nói là một chuyện lớn, mặc dù đạo diễn mới là Chung Văn Thành luôn theo sát hạng mục này, nhưng Du Ân vẫn cảm thấy cuộc họp này rất quan trọng.
Cho nên cô lập tức nói với Chu Mi: “Họp ở đâu? Mấy giờ? Tôi sẽ đến ngay.”
Du Ân hoàn toàn quên mất chuyện mình phải đi xem mặt, Tô Ngưng ở bên cạnh sốt ruột muốn chết.
Chu Mi nói: “Vẫn ở chỗ Chung Đỉnh, mười một rưỡi bắt đầu.”
Du Ân nhìn thời gian đã sắp tới rồi, sau khi cúp điện thoại Tô Ngưng suy sụp nói: “Sao lại tự nhiên phải đi họp? Cậu còn phải đi xem mắt cơ mà?”
“Chu Mi nói Phó Đình Viễn cãi nhau với hội Thôi Thiên Tưởng, sếp Chung tự mình ra trận đảm nhiệm chức đạo diễn, nên phải họp lại.” Du Ân vừa giải thích với Tô Ngưng vừa đi lấy máy tính của mình.
Tô Ngưng cũng hơi mơ hồ: “Đổi đạo diễn rồi? Còn để sếp Chung của chúng ta tự mình ra trận?”
Chuyện này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là Phó Đình Viễn có ý với Du Ân, nên tức giận trò bẩn thỉu của đám Thôi Thiên Tưởng mà cãi nhau với họ sao?
Hay là Chung Văn Thành có ý với Du Ân, nên chủ động đứng ra nhận trách nhiệm làm đạo diễn, vì để che chở cô toàn bộ quá trình?
Tô Ngưng day huyệt thái dương, suy nghĩ của mấy sếp đúng là khó đoán thật.
Du Ân đã thu dọn xong đồ đạc xách túi ra ngoài, nhìn cô ấy nói: “Cậu chẳng phải cũng tới họp sao? Chúng ta đi chung chứ?”
Tô Ngưng nhìn điện thoại, đúng là thấy tin nhắn Lâm San Ni gửi cho cô, bảo cô may tới công ty họp.
Cô tiếc nuối nói: “Phí cả công tớ tạo hình cho cậu lộng lẫy thế này.”
Vốn là muốn để Du Ân đi xem mắt làm người kia choáng ngợp, kết quả một cuộc họp làm nhỡ hết việc rồi.
Tô Ngưng nhắc tới chuyện này, Du Ân mới nhận ra trang phục và makeup của mình hôm nay quá lộng lẫy, vội giơ tay định gỡ tóc đã tạo hình xong ra: “Tớ đi họp, ăn bận thế này thì kỳ cục quá.”
Tô Ngưng vội ngăn cô lại: “Thế này có gì kỳ cục? Cậu không thấy tớ còn trang điểm đậm hơn cậu sao?”
“Đừng gỡ tóc, người ta khó khăn lắm mới làm ra được, cậu tốt xấu gì cũng phải diện ra ngoài một vòng chứ.” Tô Ngưng kéo cô nói: “Đi đi đi, sắp muộn rồi đấy.”
Du Ân đành phải theo Tô Ngưng ra ngoài.
Cô mặc một chiếc váy liền màu trắng đơn giản trang nhã, vì vốn là để đi xem mắt, nên váy rất đoan trang, nhã nhặn.
Nhưng bên hông có ẩn chứa tiểu tiết, thiết kế lỗ ren tròn nhỏ, để vòng eo thon nhỏ của cô nàng như ẩn như hiện, không có vòng eo thon gọn duyên dáng, thì không thể mặc được chiếc váy này.
Tóc ngắn xõa tới xương quai xanh thợ trang điểm tạo cho cô kiểu tóc rất đẹp, làm lộ ra đường cong cần cổ thon dài tuyệt đẹp.
Sau khi ngồi vào trong xe, Tô Ngưng nhìn đường nét sườn mặt duyên dáng của cô thầm cảm thán: “Ân Ân thân yêu, tớ muốn hôn cổ cậu và cả tai cậu quá đi.”
Du Ân: “…”
Tô Ngưng có cái suy nghĩ hãi hùng gì vậy trời?