Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 378: Chương 378: Em chỉ đang diễn kịch




Du Ân gọi điện nói chuyện với Chung Văn Thành và Tô Ngưng xong thì đi tắm, thời điểm quay trở lại phòng ngủ lần nữa thì trên màn hình hiện một cuộc gọi nhỡ, là Phó Đình Viễn gọi tới.

Từ khi cô đi tới chỗ bà cụ Hàn, họ hầu như không liên lạc với nhau.

Kể từ khi bị mắc kẹt trong thị trấn nhỏ dày đặc tuyết đó, sau khi trở về anh bắt đầu liên lạc với cô thường xuyên hơn, có đôi khi là gọi điện, đôi khi chỉ gửi tin nhắn, nhưng dạo gần đây thì dường như ngày nào anh cũng gọi.

Du Ân không gọi lại cho anh, bởi vì cô biết với tính cách cố chấp của Phó Đình Viễn, rất nhanh thôi, anh sẽ gọi lại cho cô lần nữa.

Chỉ có điều, nhớ tới việc lát nữa bản thân phải nói ra những lời đó với Phó Đình Viễn, Du Ân nắm chặt điện thoại trong tay, vô lực ngã xuống tấm thảm ở đuôi giường.

Nếu cô thật sự nói ra những lời đó, thì đời này của bọn họ… E là mối quan hệ này sẽ bị cắt đứt triệt để.

Rõ ràng đây chính là kết quả mà cô muốn, nhưng Du Ân vẫn không kìm được lòng, cô nằm ở mép giường, đôi mắt ửng đỏ.

Quả nhiên, Phó Đình Viễn lại gọi tới lần nữa, Du Ân điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó bắt máy: “Alo…”

“Khóc à?” Du Ân cũng không ngờ tới, cô mới chỉ nói có một chữ qua điện thoại thôi, nhưng Phó Đình Viễn vừa nghe đã phát hiện sự khác thường trong giọng nói của cô.

Cô vội tìm một lý do qua loa lấy lệ: “Vừa xem trailer của “truyền kỳ Dung Phi”, cảm động quá.”

Không để Phó Đình Viễn có cơ hội kịp nói thêm cái gì, cô đã mở miệng trước: “Phó Đình Viễn, sau này anh không cần phải gọi điện cho em nữa.”

Quả nhiên, người đàn ông ở đầu dây bên kia hơi ngừng lại một chút, sau đó có chút bi thương hỏi: “Vì sao?”

Du Ân hít sâu một hơi, mở miệng: “Có một số chuyện em đã muốn nói với anh từ lâu, kỳ thật từ trước tới giờ em chỉ là đang diễn kịch mà thôi.”

“Có ý gì?” Giọng nói của Phó Đình Viễn trầm đi vài phần.

“Trong khoảng thời gian này, em ở bên anh chỉ là hư tình giả ý mà thôi, thật lòng em không hề muốn quay lại với anh, em chỉ là đang lợi dụng để trả thù anh thôi.” Du Ân siết chặt điện thoại di động, nói tiếp: “Em vẫn còn oán hận ba năm trước anh đối xử tàn nhẫn với em, cho nên giờ em muốn anh nếm trải cảm giác này.”

“Hiện tại em đã biết anh yêu em, mục đích của em đã đạt được rồi.”

“Phó Đình Viễn, cảm giác khi yêu một người sâu đậm nhưng bị chính người đó phớt lờ và làm tổn thương thế nào?”

Du Ân cũng không biết vì sao cô lại nói ra được những lời này một cách hoàn chỉnh như vậy, cô chỉ biết rằng sau khi nói xong, nước mắt cô không nghe lời tự động tuôn rơi, nhưng vì không muốn để Phó Đình Viễn nghe được, cô giơ tay che kín miệng, để những giọt nước mắt đó chảy xuống trong thầm lặng.

Đầu dây bên kia không truyền đến bất cứ tiếng động nào, quả nhiên, Phó Đình Viễn đã thật sự rơi vào trầm mặc.

Du Ân lau nước mắt, cô có thể tưởng tượng ra được nét mặt của Phó Đình Viễn giờ phút này, nhất định là đang khiếp sợ cực độ, hay thậm chí là không tin vào những gì mà anh vừa nghe được, sau khi nỗi khiếp sợ qua đi sẽ là nỗi bi thương tận cùng, hóa ra những ngày qua cô đối với anh chỉ là tình hư ý giả.

Cô siết chặt điện thoại di động, cố ý biến tấu để giọng điệu mình nghe thật hờ hững: “Lời cần nói em cũng đã nói rõ rồi, sau này không cần liên lạc nữa.”

Dứt lời, cô tính ngắt điện thoại.

“Anh không tin!” Bên tai truyền đến tiếng gào rống tràn ngập phẫn nộ của Phó Đình Viễn: “Anh không tin em chỉ là đang trả thù anh, anh không tin em là loại người tâm địa độc ác như vậy!”

Du Ân cố gắng kìm nén nỗi đau, nói với giọng điệu trào phúng: “Phó Đình Viễn, anh cũng hay thật đấy chứ, tại sao nhỉ? Sao lại chỉ có thể là anh làm tổn thương người khác, mà người khác không thể trả thù anh?”

“Ai cho anh tự tin rằng tôi sẽ thật sự hồi tâm chuyển ý hả? Ai cho anh tự tin rằng tôi còn yêu anh chứ?”

“Phó Đình Viễn, sẽ chẳng có người nào tình nguyện đứng một chỗ chờ đợi mãi một người, và tôi cũng vậy.” Du Ân lại tiếp tục nói ra một câu khó nghe, nói xong cô liền cắt đứt điện thoại, sau đó chuyển số điện thoại của Phó Đình Viễn vào danh sách đen.

Xong khi làm xong tất thảy những chuyện này, toàn thân cô như bị rút cạn sức lực, cứ nhắm nghiền hai mắt rồi dựa vào mép giường thở phì phò, hàng nước mắt nóng bỏng không chịu nghe lời lăn dài hai bên má.

Trước kia, ngay cả ranh giới sống chết cũng không thể chia tách được bọn họ.

Vậy mà hiện tại bọn họ lại bại trước hiện thực.

Không biết là ai đã từng nói, kỳ thực sống còn chẳng may bằng chết, chết rồi thì mọi chuyện sẽ chấm dứt hết, nhưng nếu sống, thì phải cố gắng sống và chịu đựng nỗi đau đang từng ngày gặm nhấm xương cốt kia.

Cũng không biết đã qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, giọng nói lo lắng của Thư Ninh vang lên: “Du Ân, con vẫn ổn chứ?”

Du Ân hoàn hồn, lúc này cô mới ý thức được hình như mình đã bật khóc thành tiếng, thảo nào Thư Ninh lại gõ cửa dò hỏi.

Cô vội lau nước mắt, mở miệng nói: “Không có chuyện gì đâu, khóc xong là xong rồi ạ.”

Du Ân cũng không che giấu nổi những tiếng khóc thê lương của mình, Thư Ninh đứng ngoài cửa dịu dàng an ủi cô một câu: “Khóc xong rồi thì nhớ mỉm cười đối mặt với tương lai nhé.”

Du Ân lên tiếng, sau đó cô đứng dậy đi rửa mặt lần nữa.

Mũi tên một khi đã được bắn ra thì ắt sẽ không quay lại nỏ, nếu đêm nay cô đã dám nói ra những lời cay độc như vậy, thì cứ kiên cường chấp nhận cái giá đắt của nó thôi.

Phó Đình Viễn chắc chắn sẽ không thể chấp nhận được chuyện cô cố ý trả thù anh, từ trước tới giờ anh vẫn luôn là kiểu người cao ngạo, sự nhẫn nại anh dành cho cô trước đây là vì anh cho rằng cô thật lòng.

Giờ anh biết được cô chẳng qua cũng chỉ là muốn tình hư ý giả với anh, sau này chắc chắn sẽ không tự tìm đến để rước thêm nhục.

Du Ân bên này khóc lóc một hồi xong thì cảm xúc đã tốt hơn rất nhiều, nhưng Phó Đình Viễn ở bên kia thì lại điên rồi.

Bị Du Ân thẳng tay ngắt điện thoại, một hồi lâu sau anh mới bình ổn trở lại.

Vốn dĩ anh gọi điện cho Du Ân là để vơi bớt nỗi nhung nhớ cô, nhưng thật không ngờ lại phải nghe những lời mang tính hủy diệt thế này.

Trước đó cô không nói một tiếng nào, tự động quay về Bắc Kinh rồi ném lại cho anh một câu “Tình sâu nghĩa cạn”, giờ cô lại tiếp tục nói cái gì mà “Có ý định trả thù”, cuối cùng Phó Đình Viễn cũng hiểu được thế nào gọi là đứt từng khúc ruột gan.

Đó chính là dáng vẻ hiện giờ của anh!

Đứt từng khúc ruột gan!

Từng câu từng chữ cô vừa nói liên tục chạy đi chạy lại trong đầu anh, cô nói không phải cô thật lòng muốn làm lành với anh, cô nói cô chẳng qua chỉ là đang muốn để anh nếm thử hương vị bị người mình thương gây tổn thương cho mình là thế nào…

Phó Đình Viễn vốn dĩ đang ngồi trong thư phòng, giờ phút này anh đứng chống hai tay lên bàn làm việc, cơ bắp trên cánh tay căng lên hết cỡ, mười khớp xương ngón nhô ra tới mức trắng bệch.

Sau một lúc lâu, anh cầm điện thoại lên định gọi lại cho Du Ân một lần nữa, nhưng rất rõ ràng, số điện thoại của anh đã bị cho vào danh sách đen.

Anh ôm một bụng lửa giận nhưng không có chỗ phát tiết, tức giận đến nỗi xoay người đi tới hầm rượu, mở một chai rượu rồi tự rót cho mình hai ly, sau đó mới cảm thấy bình tĩnh đôi chút.

Khoảng hai mươi phút đồng hồ trôi qua, Phó Đình Viễn xuất hiện ở cửa nhà Tô Ngưng.

Anh không tin những lời Du Ân nói là sự thật, nhưng lại không thể gọi được cho cô, vì thế đành phải tìm đến Tô Ngưng để hỏi cho rõ ràng.

Tô Ngưng là người bạn tốt nhất của Du Ân, rốt cuộc Du Ân có yêu anh hay không, Tô Ngưng chắc chắn biết.

Tô Ngừng mở cửa, Phó Đình Viễn vừa định cất bước đi vào, Tô Ngưng đã không chút khách sao dùng một tay đẩy ngược anh ra ngoài, sau đó quấn chặt áo choàng trên người, dậm chân nói: “Đừng đừng đừng, đại ca, anh tuyệt đối đừng vào đây!”

“Hiện giờ anh chỉ mặc mỗi cái áo ngủ, đã thế người còn toàn mùi rượu, nếu để phóng viên chụp được anh đêm hôm vào nhà tôi, vậy thì hai chúng ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!”

Bị Tô Ngưng ghét bỏ như vậy, lúc này Phó Đình Viễn mới cúi đầu nhìn lại quần áo trên người mình.

Trước đó anh mặc đồ ngủ ở nhà, sau đó cứ hồn bay phách lạc thế nào lại tới được đây, mà vừa nãy lúc ở hầm rượu anh đã nốc hết một chai rượu vang đỏ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.