Lý do khiến Du Ân về muộn như vậy là vì Hà Vĩ Niên đề nghị xem phim sau bữa tối. Đây là bộ phim mà Du Ân luôn muốn xem nhưng không có thời gian để xem, tình cờ Hà Vĩ Niên mời nên Du Ân đã đồng ý.
Nguyên nhân chính là bộ phim này rất kén người xem, Du Ân cho rằng ngoài Hà Vĩ Niên ra, cô có thể không tìm được người thích hợp để cùng xem, tuy rằng Tô Ngưng là một diễn viên nhưng cô ấy không thích xem những bộ phim như vậy. ĐÔi khi Du Ân lôi kéo cô ấy xem cùng, nhưng cô ấy chỉ đơn giản là ngủ thiếp đi.
Hiếm có một người như Hà Vĩ Niên có thể cùng nhau trò chuyện rồi cùng nhau xem phim chung chủ đề, vì thế nên Du Ân vui vẻ đi luôn.
Lúc nãy khi cô và Hà Vĩ Niên đi tới, họ đi rất nhanh vì lo trời sắp mưa, con đường trước tứ hợp viện được làm bằng đá xanh nguyên bản, không được êm ái lắm, Du Ân bước vài bước liền bị trượt chân nên Hà Vĩ Niên đã giúp cô một tay.
Sau khi giúp đỡ, Du Ân vốn dĩ muốn nói Hà Vĩ Niên có thể buông tay, nhưng Hà Vĩ Niên lại nói: “Con đường phía trước vẫn còn không bằng phẳng, tôi tiếp tục đỡ em đi, trời sắp mưa rồi, chúng ta mau về đi.”
Vừa nói, anh ta vừa kéo cô và tiếp tục đi về phía trước. Ban đầu, tay anh ta đang nắm lấy cổ tay cô, nhưng khi đi về phía trước thì anh ta đã nắm tay cô. Ban đầu Du Ân không để ý, nhưng bị ánh mắt đỏ bừng của Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm, chỉ khi đó cô mới nhận ra vấn đề.
Phó Đình Viễn không trả lời câu hỏi của Du Ân về lý do tại sao anh lại ở đây. Lúc này, đại não của anh như bị đốt cháy vì ghen tị. Phải đến khi Du Ân rút tay khỏi tay Hà Vĩ Niên, anh mới lấy lại được chút lý trí.
Hà Vĩ Niên là người nói trước và chào Phó Đình Viễn một cách lịch sự: “Sếp Phó.”
Du Ân ngạc nhiên hỏi Hà Vĩ Niên: “Hai người biết nhau à?”
Hà Vĩ Niên cười và nói: “Tôi đã gặp Chủ tịch Phó tại một số sự kiện cách đây vài năm.”
Sau đó Phó Đình Viễn mới nhìn Hà Vĩ Niên, u ám nói một câu: “Anh Hà, lâu rồi không gặp.”
“Anh Phó đây là…?” Hà Vĩ Niên hỏi lại Phó Đình Viễn với vẻ mặt khó hiểu.
Phó Đình Viễn nói với giọng điệu không tốt: “Nếu anh Hà đã theo đuổi Du Ân mà còn không biết tôi là ai sao? Còn không biết tôi tới đây với mục đích gì à?”
Du Ân kinh ngạc nhìn Phó Đình Viễn, anh đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hà Vĩ Niên nói chuyện với anh một cách lịch sự, nhưng anh lại nhăn nhó, ý tứ như muốn cãi nhau đến nơi vậy.
Hà Vĩ Niên không quan tâm đến vẻ mặt lạnh lùng của Phó Đình Viễn, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tôi thực sự không biết mục đích của anh Phó là gì, dù sao thì chưa có ai nhắc về anh Phó với tôi cả.”
Lời nói của Hà Vĩ Niên thật gai góc, ngụ ý rằng Phó Đình Viễn không có tầm quan trọng đối với Du Ân và nhà họ Diệp bây giờ, vì vậy không ai nhắc đến Phó Đình Viễn với anh ta cả.
Sau khi Hà Vĩ Niên nói xong, anh ta nói thêm: “Ngoài ra, khi tôi gặp Chủ tịch Phó vài năm trước, người phụ nữ bên cạnh Chủ tịch Phó hình như là một nữ diễn viên nổi tiếng mà. Chẳng lẽ bây giờ Chủ tịch Phó đã chia tay với nữ diễn viên đó rồi sao? Có liên quan gì đến Du Ân không?”
Lời nói của Hà Vĩ Niên suýt chút nữa khiến Phó Đình Viễn tức giận đến mức phun ra máu, Hà Vĩ Niên biết rõ thân phận của mình nên cố ý nhắc đến mối quan hệ của mình với Thẩm Dao, nhấn mạnh mối quan hệ mập mờ giữa anh và Thẩm Dao vào thời điểm đó.
Vào thời điểm đó, anh và Du Ân vẫn còn là vợ chồng, đó là điều Du Ân không muốn nhắc đến nhất.
Quả nhiên, Du Ân cụp mắt xuống và hơi mím môi.
Phó Đình Viễn nheo mắt nhìn Hà Vĩ Niên, người đàn ông này nhất định là bậc thầy trong việc bày trò, chỉ vài câu nói thôi đã khiến Du Ân lại cảm thấy không tốt về anh.
Lại có một trận sấm sét ở trên đầu, gió lạnh hơn trước cuốn những chiếc lá rơi trên mặt đất, Du Ân quấn chặt quần áo, nhìn Hà Vĩ Niên và ấm áp nói: “Thời tiết xấu, anh về trước đi, đêm nay cảm ơn anh đã mời tôi đi ăn, cũng cảm ơn đã mời tôi đi xem phim.”
Phó Đình Viễn nghiến răng, họ đi xem phim cùng nhau ư?
Một nam một nữ đi xem phim cùng nhau vào buổi tối, không phải là chuyện mơ hồ tầm thường mà còn là cách thiết thực nhất để vun đắp tình cảm nam nữ.
Sau khi Du Ân nói chuyện với Hà Vĩ Niên xong, cô quay lại nhìn Phó Đình Viễn, và giọng điệu của cô có chút xa lánh hơn khi nói chuyện với Hà Vĩ Niên: “Sếp Phó, anh cũng nên về đi.”
Du Ân nói xong, định mở cửa vào nhà trước, nhưng Phó Đình Viễn đã ngăn cô lại, người đàn ông nhìn cô chằm chằm: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”
“Hôm nay muộn rồi và thời tiết cũng không tốt. Nếu anh có chuyện gì thì ngày mai hẵng nói sau.” Du Ân nói điều này cũng là vì cân nhắc tình hình của Phó Đình Viễn.
Khi cô quay về, Phó Đình Viễn đã đợi ở ngoài cửa, rõ ràng là Diệp Văn không muốn Phó Đình Viễn vào cửa.
Du Ân cũng có thể cảm nhận được, Diệp Văn không thích Phó Đình Viễn, Phó Đình Viễn có chuyện tìm cô, chẳng lẽ lại phải đứng ngoài cửa nói chuyện trong bão tố ư?
Ai ngờ Phó Đình Viễn lại không chịu bỏ qua: “Tôi chỉ nói vài lời thôi.”
Du Ân chưa kịp nói, hạt mưa to đột nhiên rơi xuống, cô kêu lên rồi trốn vào trong hiên nhà, sau đó nói với: “Trời mưa rồi, các anh mau về đi.”
Hà Vĩ Niên liếc nhìn Phó Đình Viễn ở bên cạnh, cũng không định ở lại, chậm rãi nói với Du Ân: “Ngày mai gặp lại.”
Rồi anh ta quay lưng bước đi.
Trời càng lúc càng nặng hạt, Hà Vĩ Niên đi rồi, nhưng Phó Đình Viễn vẫn đứng đó, và cơn mưa đã lập tức làm anh ướt đẫm.
Du Ân cảm thấy Phó Đình Viễn đã mất trí rồi, cô tức giận trừng mắt nhìn anh nói: “Nếu anh có chuyện muốn nói thì nói nhanh đi.”
Nếu anh không chịu đi, vậy thì nói nhanh cho xong rồi đi.
Tình trạng của Du Ân tốt hơn khi ở dưới mái hiên, mưa sẽ không đổ trực tiếp vào người cô, nhưng bởi vì gió quá mạnh, cô vẫn sẽ bị vài hạt mưa thấm ướt.
Phó Đình Viễn bước tới và đứng ở chỗ đầu ngọn gió, để tất cả nước mưa không thể hắt vào người Du Ân, cộng với mưa từ trên đỉnh đầu xuống, bộ dạng lúc này của anh trông khá chật vật.
Đứng trong mưa gió, anh nhìn Du Ân và gằn từng chữ: “Tôi yêu em.”
Du Ân không biết có chuyện gì, có lẽ tình cảnh hiện tại của anh quá thê thảm, khi anh nói ra ba chữ này, lồng ngực của cô cũng kịch liệt run lên.
Cô không biết nên giận anh hay nên thương hại anh, cô quấn chặt quần áo, vội vàng nói: “Tôi biết rồi, bây giờ anh có thể đi được chưa?”
Phó Đình Viễn phớt lờ lời nói của cô, anh bước tới và lại gần cô, anh dán chặt mắt vào người cô, trầm giọng hỏi: “Em có còn yêu tôi không?”
Du Ân đột nhiên sững sờ, cô cũng không có lời nào để nói.
Du Ân không có câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi liệu cô có còn yêu Phó Đình Viễn hay không.
Kể từ sau khi ly hôn, cô rất chăm chỉ nỗ lực vì sự nghiệp, cũng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, bởi vì theo cô, cô và Phó Đình Viễn đã ly hôn rồi, cuộc hôn nhân này cũng không thể quay lại được nữa.
Cô không bao giờ nghĩ rằng có một ngày Phó Đình Viễn sẽ nhìn lại và nói với cô rằng anh yêu cô...
Phó Đình Viễn biết rằng cô sẽ im lặng, vì vậy anh lại tuyên bố: “Nếu hôm nay em không cho tôi câu trả lời, tôi sẽ không rời đi.”
Khi bị anh ép như vậy, Du Ân di chuyển cơ thể, lùi lại một bước và bình tĩnh nói: “Tôi không còn yêu anh nữa.”
Du Ân hy vọng rằng sau khi nhận được câu trả lời như vậy, anh có thể nhanh chóng dừng lại và rời đi, trời mưa rất to, nếu tiếp tục đứng dưới mưa, có là mình đồng da sắt thì cũng sẽ bị cảm lạnh.