Chu Mi lái xe đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất có thể, Phó Đình Viễn ôm Du Ân đi tìm Hứa Hàng.
Hứa Hàng dặn dò y tá tiêm thuốc an thần cho Du Ân, sau đó đưa cho Du Ân loại thuốc mà anh ta chuẩn bị, sau khi cô hoàn toàn ngủ say, y tá đã giúp cô vệ sinh và băng bó vết thương trên người.
Phó Đình Viễn cau mày, lo lắng hỏi Hứa Hàng: “Thuốc cậu đưa cho cô ấy có tác dụng phụ gì không?”
Hứa Hàng bất lực nói: “Là ba phần thuốc ba phần độc. Thuốc kích dục mà Thẩm Dao cho cô ấy là loại cực mạnh. Tôi chỉ có thể giải độc cho cô ấy bằng loại thuốc mạnh nhất.”
Hứa Hàng lại giải thích: “Tôi đoán cô ấy sẽ phải nôn ba bốn lần sau khi tỉnh dậy mới có thể khỏe lại.”
“Cảm ơn.” Phó Đình Viễn nặng nề cảm ơn.
“Người không sao là tốt rồi.” Hứa Hàng đang muốn nói đến việc Du Ân không bị tên súc vật Tống Tử Dụ chạm vào là tốt rồi, nhưng có Phó Đình Viễn ở đây, Du Ân đã bị thương về thể xác, tinh thần cũng chịu hoảng sợ không nhỏ, vậy nên không thể xem là không có việc gì.
Hôm nay may mắn thay, Chu Nam và Chu Mi làm việc rất nhanh, vừa kiểm tra hành tung của Thẩm Dao vừa kiểm tra hành tung của Du Ân, nên anh mới có thể đi thẳng đến khách sạn nơi Thẩm Dao và Tống Tử Dụ ăn tối.
Cũng nhờ sự trì hoãn của Du Ân nên mới tránh được Tống Tử Dụ chạm vào cô.
Nghĩ đến lưng Du Ân bị thương, còn có ở lòng bàn tay, là do cô khổ sở tự cứu lấy mình, Phó Đình Viễn chỉ cảm thấy lồng ngực như bị đâm thủng.
Tất cả đều là lỗi của anh, lẽ ra anh phải rút ra bài học từ chuyện Phó Thiến Thiến ra tay với Du Ân lần trước, anh nên sớm sắp xếp vệ sĩ riêng cho Du Ân, như vậy mới có thể bảo vệ cô một cách chu toàn.
Trong lòng Phó Đình Viễn cảm thấy vô cùng tự trách, hận không thể đánh cho mình một trận.
Hứa Hàng nhìn ra tâm tư của anh, liền thở dài an ủi: “Cậu cũng đừng tự trách, hãy cứ nhìn về phía trước.”
Đúng, hãy nhìn về phía trước.
Anh phải nhanh chóng dọn dẹp Thẩm Thanh Sơn và Thẩm Dao, nghĩ đến đây, Phó Đình Viễn rời khỏi phòng của Du Ân và gọi cho Diệp Văn để kể về tai nạn của Du Ân.
Diệp Văn vừa tức vừa vội trên điện thoại đến mức suýt ngất đi.
Du Ân bây giờ là huyết mạch của ông và là tâm can của ông, làm sao ông có thể không vội được chứ?
Phó Đình Viễn hỏi thẳng vào vấn đề: “Bên phía ông định làm thế nào? Trước điên động thủ với vị kia ở thủ đô đi.”
Diệp Văn không chút do dự: “Được.”
Giọng điệu của Phó Đình Viễn vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng: “Ngay khi ông ra tay, tôi ở bên này sẽ kéo Thẩm Thanh Sơn xuống.”
Thẩm Thanh Sơn và chống lưng của ông ta sụp đổ, Thẩm Dao thì tám mươi phần trăm là đã bị Tống Tử Dụ tra tấn đến chết đi sống lại, nhưng Phó Đình Viễn vẫn cảm thấy chưa hả giận, luôn cảm thấy rằng sự tra tấn và trừng phạt đối với họ còn lâu mới đủ.
Cuối cùng Diệp Văn nói: “Tôi sẽ lập tức mua vé máy bay đến gặp Du Ân.”
Diệp Văn ước rằng mình có đôi cánh và có thể bay ngay đến Giang Thành để gặp cô con gái quý giá của mình.
Phó Đình Viễn vẫn bình tĩnh: “Ông giải quyết xong chuyện ở đó trước, sau đó không cần lo lắng gì nữa thì hẵng qua đây.”
Diệp Văn suy nghĩ một chút: “Ừ.”
Phó Đình Viễn nói thêm: “Hơn nữa, ngày mai Hà Vĩ Niên cũng không cần đến, chắc Du Ân sẽ không thể tiếp đãi anh ta được.”
“Được rồi, tôi hiểu rồi, tôi sẽ nói với cậu ấy.” Diệp Văn nói xong, dừng lại một chút, sau đó trịnh trọng cảm ơn Phó Đình Viễn: “Lần này, cảm ơn cậu.”
Phó Đình Viễn nói: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi. Tôi cứu cô ấy là vì chính mình. Ông không cần phải cảm ơn tôi.”
Anh và Du Ân bây giờ có quan hệ gần gũi nhất giữa nam và nữ, và cô nghiễm nhiên là người phụ nữ của anh.
Tuy nhiên, vì quá tức giận đến mức gần như mất trí, Diệp Văn cũng không để ý đến việc Phó Đình Viễn nhấn mạnh Du Ân là người phụ nữ của mình.
Cúp điện thoại, hai người việc ai nấy làm.
Khi Thẩm Dao tỉnh dậy với những vết bầm tím khắp người thì đã là nửa giờ chiều.
Lúc đầu khi bị Tống Tử Dụ chiếm hữu, cô ta rất tuyệt vọng và tức giận, nhưng sau đó bị hành hạ đến mức không thể quan tâm đến tức giận, vì không chịu nổi đau đớn, sau đó cô ta lại ngất đi, nhưng Tống Tử Dụ vẫn tiếp tục.
Cô ta đã cho Tống Tử Dụ một liều thuốc nặng, thế nên bây giờ Tống Tử Dụ đã trút hết dục vọng lên người cô ta.
Tống Tử Dụ ngủ thiếp đi bên cạnh cô ta, nhìn bộ dạng như không có việc gì của người đàn ông này, Thẩm Dao liều mạng lấy gối che mặt Tống Tử Dụ: “Tống Tử Dụ, tôi sẽ giết anh!”
Dù sao thì Tống Tử Dụ cũng là một người đàn ông, khi bị khó thở rồi tỉnh dậy, anh ta đã ném cái gối trên mặt ra ngoài, thậm chí Thẩm Dao cũng bị ném xuống giường, bên giường vẫn còn những mảnh thủy tinh mà Du Ân đã làm vỡ trước đó, cô ta rơi xuống những mảnh vỡ đó, lòng bàn tay của cô ta ngay lập tức bị đâm, cô ta hét lên một tiếng đầy đau đớn.
Sau đó, cô ta nghĩ về những gì đã xảy ra với mình, ngay lập tức gào khóc thảm thiết.
Tiếng khóc của Thẩm Dao làm cho Tống Tử Dụ từ từ tỉnh lại sau cơn buồn ngủ, anh ta mơ hồ nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.
Cái tên Du Ân vượt qua tâm trí anh ta, còn có việc anh ta đã bị Phó Đình Viễn đá một cước.
Sau khi nhận ra, anh ta đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, mặc quần áo một cách qua loa, đi tới chỗ Thẩm Dao, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Người phụ nữ mà cô tặng cho tôi là ai? Có phải là người phụ nữ của Phó Đình Viễn không? Có phải là Du Ân không?”
Tống Tử Dụ tuy cũng có thế lực và quyền lực ở Giang Thành, nhưng anh ta không thể sánh được với Phó Đình Viễn, chưa kể còn có Diệp Văn đứng sau Du Ân đó.
“Đúng thì sao?” Thẩm Dao ngẩng mặt vừa khóc vừa cười tự mãn nhìn Tống Tử Dụ: “Cho dù anh không ngủ với cô ta, nhưng anh cũng đã xúc phạm đến Phó Đình Viễn và nhà họ Diệp rồi, sau này anh ở Giang Thành không yên ổn đâu.”
“Đồ chó đẻ!” Tống Tử Dụ tức giận đá Thẩm Dao.
Lẽ ra anh không nên nghe lời ngon tiếng ngọt cô ta, nói cái gì mà tặng cho anh ta người phụ nữ rất tốt, hóa ra ngay từ đầu cô ta đã hãm hại anh ta.
Làm sao anh ta có thể nghĩ rằng người phụ nữ này lại ác độc đến mức giao người phụ nữ của Phó Đình Viễn cho anh ta, cô ta muốn anh ta bị hủy hoại luôn sao!
Thẩm Dao bị Tống Tử Dụ đạp ngã xuống đất, cô ta tức giận đến mức mắng Tống Tử Dụ như điên: “Anh dám đánh tôi? Có tin tôi bảo ba tôi giết anh không!”
Thẩm Dao ở trước mặt đàn ông nhiều năm như vậy, trừ Phó Đình Viễn khiến cô ta kinh ngạc ta, cô ta chưa bao giờ phải chịu uất ức, từ trước đến nay đều là đàn ông dỗ dành cô ta, thế mà vừa rồi Tống Tử Dụ đã đá cô ta, nếu không phải bây giờ toàn thân cô ta đau đến mức không di chuyển được, nếu không cô ta nhất định sẽ xé xác anh ta ra.
Tống Tử Dụ cũng rống lên: “Bớt nhắc đến ông già mày đi, mày tính kế tao, tao sẽ giết chết mày trước!”
Tống Tử Dụ vừa nói vừa lao tới bóp cổ Thẩm Dao.
Nhìn thấy sự điên cuồng trong mắt Tống Tử Dụ, Thẩm Dao kinh hãi giãy dụa, Tống Tử Dụ vẫn không thả lỏng, vừa lúc cô ta nghĩ hôm nay mình sẽ chết trong tay Tống Tử Dụ, thì có tiếng gõ cửa truyền đến.
“Sếp Tống, anh có ở đó không?” Là tiếng trợ lý của Tống Tử Dụ ở ngoài cửa.
Anh ta buông Thẩm Dao ra, tát cô ta một cái để hả giận, sau đó đứng dậy đáp lại trợ lý: “Có chuyện gì vậy?”
Trợ lý của anh ta ở bên ngoài lo lắng nói: “Không ổn rồi, sếp Tống, Phó thị vừa ác ý cắt đứt một dự án lớn của chúng ta!”
“Cái gì?” Tống Tử Dụ không cần nghĩ cũng biết Phó Đình Viễn đang bắt đầu trả thù mình.
Anh ta quay đầu, hung hăng nhìn chằm chằm Thẩm Dao, nửa khuôn mặt của cô ta bị anh ta đánh sưng tấy, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiện nhân, mày chờ đó cho tao!”
Nói xong, anh ta mặc quần áo vào rồi vội vàng chạy đi ngay.