Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 43: Chương 43: Gặp nhau tại bữa tiệc




Du Ân thay một bộ quần áo thoải mái dễ chịu, sau đó định đi siêu thi làm một đợt càn quét vì cô muốn chuẩn bị cho việc đóng cửa viết kịch bản.

Thế nhưng lúc cô sắp bước ra khỏi của thì nhận được một cuộc điện thoại, người gọi đến là Chu Mi.

Chu Mi là một trợ lý khác của Phó Đình Viễn, cùng với Chu Bắc là hai người phụ tá đắc lực của Phó Đình Viễn.

Chu Mi và Chu Bắc là một gặp chị em song sinh, nghe nói hai người đều đến từ vùng núi nghèo khó, là Phó thị dành quỹ ngân sách từ thiện để giúp chị em hai người hoàn thành việc du học ở một trường đào tạo chuyên sâu của nước ngoài, là nhân tài ưu tú.

Sau khi hai người tốt nghiệp xong thì gia nhập tập đoàn Phó thị, cùng nhau cống hiến vì Phó thị.

Tính cách của Chu Mi rất trầm tính nội liễm, cũng là một người cuồng công việc, khi có chuyện quan trọng gì Phó Đình Viễn cũng giao cho Chu Mi xử lý.

Chu Mi trong điện thoại nói việc công mà mời mọc Du Ân: “Cô Du, chúng ta phải nhanh chóng thảo luận cái hạng mục này một chút, hôm nay tôi mới vừa nhận thôi, có nhiều chuyện không rõ lắm.”

Du Ân vui vẻ đáp: “Được.”

Trước kia khi cô còn là mợ Phó thì nói chuyện với Chu Mi không ít, quan hệ với Chu Mi không tệ.

Chu Mi nói tiếp: “Cô chọn thời gian và địa điểm đi.”

Đúng lúc Du Ân muốn đi thẳng đến của hàng, vì vậy nói sẽ gặp nhau tại một quán cà phê, hai người hẹn hai cỡ hai mươi phút sau gặp mặt.

Chu Mi từ trước đến nay vẫn giỏi giang lưu loát, sau khi Du Ân nhẹ nhàng ngồi xuống bèn thấp giọng cười, chào hỏi với cô ta: “Đã lâu không gặp, cô càng ngày càng xinh đẹp hơn.”

Chu Mi sâu kín nhìn cô vài lần, sau đó là hơi cảm khái nói: “Trái lại cô càng ngày càng tự tin.”

Lời nói của Chu Mi khiến Du Ân ngơ ngác, bây giờ cô đã thay đổi rõ ràng như vậy rồi sao?

Có thể là vì trước kia cô bị Phó Đình Viễn ghét bỏ nên buồn đến nỗi sống chật vật và tự ti.

Nghĩ đến đây cô không kìm được mà nói: “Rời xa một người sai lầm, chấm dứt một chuyện tình cảm sai lầm, chẳng khác nào sống lại thành một con người khác.”

Chu Mi hơi nhăn mày, lúc cô ta đến đây ông chủ nhà cô ta đã thông báo rồi, muốn cô ta báo cáo mỗi câu mà bọn họ trò chuyện với nhau cho anh.

Khi nãy Du Ân nói như vậy, cô không biết là có nên báo cáo hay không.

Hai người hàn huyên xong thì nhanh chóng nói đến trạng thái công việc, mắt thấy sau này người chịu trách nhiệm cho hạng mục này chắc chắn là Chu Mi, tảng đá lớn trong lòng của Chu Mi cuối cùng cũng buông xuống.

Chỉ cần không phải Phó Đình Viễn, cô có thể rời xa tất cả thị phi.

Sau khi nói xong tình trạng công việc, Chu Mi lấy hai chai thuốc bôi ngoài da từ trong túi ra đưa cho Du Ân: “Nghe nói tay của cô bị thương rồi, tôi có mấy chai thuốc này bôi lên rất tốt, giúp da khép lại rất tốt.”

Du Ân không ngờ Chu Mi lại thân thiết đưa thuốc cho cô như vây, tuy rằng Chu Dật cũng để lại cho cô hai chai thuốc, nhưng cô cũng không muốn làm Chu Mi phật ý nên đành nhận lấy: “Cảm ơn.”

Chu Mi lắc đầu: “Không có gì.”

Du Ân còn nói: “Còn nữa, sau này quan hệ giữa chúng ta là quan hệ hợp tác, cô không cần phải trịnh trọng như vậy, như vậy không hợp đâu.”

Trước kia cô là mợ Phó nên Chu Mi luôn dùng lễ nghĩa mà trịnh trọng với cô, nhưng bây giờ hai người chỉ đơn giản là quan hệ hợp tác, Chu Mi lại trịnh trọng với cô như vậy, không thích hợp chút nào.

Chu Mi suy nghĩ rồi vẫn gật đầu đồng ý: “Được.”

Vì Du Ân còn muốn đi mua đồ nên đứng dậy rời đi trước.

Sau khi Du Ân rời đi, Chu Mi cầm điện thoại di động nói với người ở đầu dây bên kia: “Sếp Phó, đã đưa thuốc rồi ạ.”

Sau đó Chu Mi lại báo cáo với Phó Đình Viễn những kết quả trao đổi với Du Ân, mọi chuyện đều suôn sẻ.

Cuối cùng thì Chu Mi vẫn không nói chuyện Du Ân nói Phó Đình Viễn là sai người cho Phó Đình Viễn, vì Chu Bắc nói với cô ta rằng, anh ta cảm thấy ông chủ có hơi thương nhớ người vợ trước là Du Ân, cùng với chuyện trước khi cô ta đến đây Phó Đình Viễn đưa thuốc cho cô ta, muốn cô ta dùng danh nghĩa của mình đưa cho Du Ân khiến cô ta cảm thấy phân tích của Chu Bắc cũng có phần có lý, cho nên cô ta vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Du Ân đi mua sắp xong rồi lại trở về nhà bắt đầu tỉ mỉ sáng tác kịch bản, bản thảo vẫn cần có một vài thay đổi nhỏ, nhất là lời thoại nhân vật cần phải lựa chọn cho có tâm.

Cô ở trong nhà khoảng ba ngày, sau đó nhận được cuộc gọi của Chung Văn Thành, nói rằng tối này đạo diễn có tổ chức một buổi ăn cơm cho mọi ngưởi, để mọi người kết nối cảm tình.

Không biết là Chung Văn Thành cố ý hay là vô tình, cuối cùng nói một câu bữa tiệc tối nay sẽ không có sự tham gia của Phó Đình viễn, vì đã giao cho Chu Mi rồi, thì tất nhiên là sẽ do Chu Mi tham gia cho có không khí.

Du Ân nghe xong thì đồng ý, đạo diễn của bộ kịch bản này rất nổi danh, rất hiểu biết những kịch bản cổ trang, cô có thể thảo luận một vài vấn đề kịch bản với vị đạo diễn này

Du Ân vốn muốn tự bắt xe đi, kết quả Chung Văn Thành nói ông cũng tiện đường nên đến đón cô luôn, cô không từ chối được bèn đồng ý.

Vì cũng không phải nơi trang trọng gì mấy nên Du Ân mặc đồ cũng tùy ý một chút.

Quần lưng cao phối với áo vét tông màu đen đang hot lúc bấy giờ, eo ra eo, mông ra mông, vừa đẹp vừa chất.

Sau khi Chung Văn Thành nhìn thấy cô thì có hơi khoa trương: “Cô mặc như thế này rất đẹp, rất có vẻ tươi tắn trẻ trung.”

Được Chung Văn Thành khen như vậy, Dư Ân có chút suy nghĩ không tốt lắm.

Trước kia khi ở bên cạnh Phó Đình Viễn, cách cô ăn mặc đều là phong cách dịu dàng thông minh, thậm chí còn cố ý bắt chước Thẩm Dao.

Lúc đó cô cho rằng Phó Đình Viễn thích kiểu phụ nữ như Thẩm Dao, nên mới theo bản năng mặc theo phong cách như vậy.

Thật ra thì cô không thích đi giày cao gót, cũng không thích mặc váy, cô thích giày thể thao và quần áo thoải mái hơn.

Sau khi hai người đến nhà hàng thì sóng vai đi vào, cái xe chạy phía sau bọn họ nhanh chóng đi vào bãi đỗ xe. Đôi mắt của Phó Đình Viễn hơi âm trầm nhìn bóng dáng yểu điệu mảnh khảnh lộ ra nửa vòng eo trắng nõn kia, trong lòng bỗng nhiên nổi lửa giận.

Vừa mới ly hôn mà cô ta đã buông thả như vậy rồi sao?

Mặc đồ lộ ra nửa cái eo như vậy, lại còn đi vào phòng có máy lạnh, không sợ thắt lưng bị đông cứng sao?

Còn nữa, cái eo, cái mông của cô khiến cuống họng của anh khát khô, không kìm được mà nghĩ về lần điên cuồng khoái hoạt trước khi ly hôn của hai người.

Một lần là cô vô cùng chủ động, một lần là ở khu nhà cũ vừa cấm kỵ lại bí mật.

Phó Đình Viễn duỗi tay tháo lơi nút cổ, để tâm trạng khô nóng vơi đi một chút, đây tám phần là vì trong một năm nay anh không đụng đến chuyện đó gây nên. cho nên mới có những suy nghĩ kỳ quái với vợ cũ.

Chu Mi ở bên cạnh nhắc nhở anh: “Sếp Phó, chúng ta đến rồi.”

Lúc này Phó Đình Viễn mới hoàn hồn, tháo dây an toàn, xuống xe rồi đi cùng với Chu Mi vào nhà hàng.

Sau khi Du Ân và Chung Văn Thành đến thì đạo diễn cũng đến, còn có hai người phó đạo diễn và nhân viên liên quan khác.

Vì buổi họp lần trước cô vắng mặt cho nên Chung Văn Thành đưa cô đi làm quen với mọi người một chút.

Vẫn chưa nói chuyện xong thì thấy cửa bị ai đó mở ra, Du Ân vừa quay đầu lại đã thấy Phó Đình Viễn sải bước dài đi đến.

Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ.

Anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen đơn giản, dáng người to cao.

Vì cũng không mấy trang trọng nên mấy hạt nút trên cổ áo anh cởi ra, vừa liếc đã nhìn thấy yết hầu quyến rũ của anh, khiến cho những cô gái ngấp nghe những suy nghĩ kỳ lạ.

Nhưng Du Ân không thấy có chút suy nghĩ kiều diễm, cô chỉ cảm thấy tâm trạng tốt đẹp của mình tụt dốc không phanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.