Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 387: Chương 387: Hình thức từ chối




Du Ân không ngờ phản ứng của Phó Đình Viễn lại lớn như vậy, cô lùi lại một bước để giữ khoảng cách với anh sau đó nói rõ: “Cho dù anh không đến thì em cũng sẽ rời khỏi đây thôi.”

Nếu không phải vì an ủi Tô Ngưng thì ngày đầu năm mới cô cũng không muốn rời khỏi Diệp Văn và Thư Ninh.

Vừa rồi Tô Ngưng đã trở về nhà của mình để dọn dẹp, còn nói sau khi dọn dẹp xong phải ngủ bù một giấc, cô cũng không còn chuyện gì để làm nên dự định sẽ trở về bên cạnh Diệp Văn và Thư Ninh.

Câu trả lời này khiến sắc mặt của Phó Đình Viễn dịu đi một chút, nhưng anh vẫn đứng chắn trước mặt Du Ân kiên trì hỏi: “Em không tò mò về người phụ nữ đến tận đây tìm anh sao?”

“Không tò mò.” Du Ân lặp lại câu hỏi: “Rốt cuộc thì anh định ở lại đây bao lâu?”

Phó Đình Viễn buông thõng hai tay: “Anh cũng không biết cô ta sẽ dây dưa trong bao lâu.”

Nhìn dáng vẻ của anh rõ ràng là không muốn đi.

Du Ân tức giận trừng mắt nhìn anh: “Có phụ nữ đến làm phiền anh mà anh lại trốn đi à?”

Đây mà là cách giải quyết vấn đề đấy hả?

“Hôm nay để cô ta đi trước đã, có gì từ từ nói sao.” Hiện giờ, Phó Đình Viễn đang cảm thấy rất khó chịu vì bị người phụ nữ kia làm phiền suốt.

Cô ta chính là Đổng Tâm Khiết, cháu gái của giám đốc nhà máy ở thành phố G.

Ai biết đầu năm đầu tháng cô ta bị chạm dây thần kinh nào đột nhiên chạy từ phía nam tới thủ đô, anh cũng không biết cô ta làm thế nào có thể tra được địa chỉ nhà của anh ở thủ đô, vừa tới dưới lầu đã ấn chuông liên hồi.

Ban đầu anh không để ý đến cô ta nên cũng không thèm mở cửa, nhưng suy nghĩ một hồi lại đột nhiên phát hiện, anh có thể dựa vào cái cớ này để đến gặp Du Ân, vì thế anh lập tức mở cửa cho Đổng Tâm Khiết sau đó nhanh chóng chạy vọt lên lầu.

Bất luận Đổng Tâm Khiết gõ cửa phòng của anh thế nào cũng không có ai để ý đến cô ta, nếu gõ mạnh thêm một lúc đó bị hàng xóm phàn nàn thì cô ta cũng phải rời khỏi đó thôi.

Anh cũng muốn thông qua cách này khiến Đổng Tâm Khiết biết khó mà lui, biến mất khỏi cuộc sống của anh càng nhanh càng tốt.

Nếu không vì nể mặt mũi của ông nội cô ta thì anh đã mỉa mai cô ta đến tận xương tuỷ rồi, làm gì có chuyện để cô ta có cơ hội chạy đến thủ đô dây dưa với anh chứ.

Du Ân không muốn ở cùng phòng với Phó Đình Viễn trong thời gian quá lâu, vì vậy anh nghĩ ngợi rồi nói: “Thế thì em đi trước vậy, khi nào anh đi thì đóng cửa lại hộ em. “

Phó Đình Viễn: “...”

Mỗi ngày anh đều tự nhủ với lòng, những lời tổn thương cô nói lúc trước chỉ là lời nói dối mà thôi, nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ lạnh nhạt của cô khiến trái tim anh cực kỳ đau nhói.

Du Ân không để ý đến anh, khẽ lách qua anh đi vào phòng, sau khi lấy áo khoác, túi xách và chìa khóa xe liền đi ra ngoài không thèm quay đầu nhìn lại.

Phó Đình Viễn cũng không tiếp tục dây dưa với cô mà chỉ đứng tựa ở cửa nói một câu đầy ẩn ý: “Du Ân, em nghĩ em tránh được mồng một là cũng có thể né được mười lăm sao?”

Dư Ân vừa ra khỏi cửa vài bước chợt khựng lại sau đó quay đầu nhìn về phía anh, trong mắt đầy lửa giận.

Phó Đình Viễn lười biếng dựa vào cửa, tặng cho cô một nụ cười vừa đẹp trai lại quyến rũ.

Du Ân sắp tức chết rồi, cô tăng tốc đi nhanh về phía thang máy, thế mà Phó Đình Viễn còn cố tình huýt sáo đầy ngả ngớn ở sau lưng khiến Du Ân cảm thấy anh đúng là điên rồi.

Giờ phút này nào còn khí chất tổngtafi, rõ ràng là dáng vẻ của kẻ phong lưu mới đúng.

Thấy bóng dáng của Du Ân khuất dần trong thang máy, lúc này Phó Đình Viễn mới miễn cưỡng thu lại ánh mắt sau đó trở vào nhà Du Ân đóng cửa lại.

Mặc dù Du Ân không có ở đó nhưng đối với anh, có thể ở lại nhà của cô cũng khá tốt rồi.

Điện thoại trong túi quần vang lên, Phó Đình Viễn lấy ra vừa nhìn thoáng qua đã treo máy, hơn nữa còn tiện tay tắt nguồn.

Cuộc gọi đến là của Đổng Tâm Khiết, cô ta chắc đã gõ cửa ở tầng dưới rất lâu mà không có ai trả lời nên mới trực tiếp gọi cho anh.

Anh để ý tới cô ta mới là chuyện lạ đó, nếu không phải vì giữ mối quan hệ với ông Đổng để trao đổi lần cuối thì anh đã trực tiếp làm bẽ mặt Đổng Tâm Khiết rồi.

Ở dưới lầu, cô gái trẻ phấn khích kéo theo vali vừa gọi điện thoại n cuộc vừa gõ cửa không biết bao nhiêu lần nhưng không có ai trả lời, một lúc sau, trên gương mặt xinh đẹp cũng bắt đầu lộ ra vẻ giận dữ.

“Phó Đình Viễn.” Cô ta nhịn không được vội nhấc chân đạp lên cánh cửa an ninh một cái nhưng nó không hề nhúc nhích chút nào, tiếp đó cô ta tức giận hét toáng lên: “Anh mau ra đây cho tôi, tôi biết anh đang ở bên trong.”

Nếu không ở bên trong thì sao có thể mở cửa an ninh cho cô ta chứ? Mở cửa cho cô ta nhưng không chịu gặp cô ta là có ý gì?

Đương nhiên cô ta không biết, đây là một sự sỉ nhục, cũng coi như là một hình thức từ chối.

Sau một hồi la hét và chờ đợi nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh gì, cô ta nổi giận đùng đùng đạp mạnh vào cửa thêm vài cái nữa, nhưng lần này người mở cửa là hàng xóm ở đối diện nhà của Phó Đình Viễn.

Đây là khu dân cư cao cấp hai hộ dùng chung một thang máy, bình thường cực kỳ yên tĩnh nhưng hôm nay lại vang lên đập gõ cửa gây ồn ào tới nhà người ta rồi.

Hàng xóm là một người đàn ông trung niên nho nhã bước ra, có lòng tốt nhắc nhở Đổng Tâm Khiết: “Quý ngài mà cô cần tìm vừa đi ra ngoài rồi.”

Đổng Tâm Khiết nhíu mày: “Sao có thể chứ? Vừa rồi anh ấy còn mở cửa an ninh cho tôi mà.”

Người đàn ông trung niên nói tiếp: “Tôi vừa trở về đúng lúc gặp cậu ấy đi ra khỏi nhà, cô không tin lời tôi nói thì thôi nhưng tôi hy vọng cô đừng tiếp tục đá cửa nữa, nếu không tôi sẽ gọi điện cho bảo vệ đến đuổi cô ra khỏi đây đấy.” Người đàn ông trung niên vừa nói xong đã vội đóng cửa lại, trên mặt không lộ ra chút cảm xúc gì.

Lúc này Đổng Tâm Khiết bực bội đến mức muốn mắng người nhưng cô ta chưa từ bỏ, vẫn tiếp tục gọi điện thoại cho Phó Đình Viễn, tuy nhiên điện thoại của anh vẫn tắt máy như cũ.

Cuối cùng cô ta tức đến đấm ngực giận chân chỉ đành gọi điện thoại cho Chu Mi.

Đổng Tâm Khiết không phải loại người hiền lành và lễ phép gì, bên kia vừa nhấc máy cô ta đã nói với giọng điệu ra lệnh: “Chu Mi, cô lập tức giúp tôi liên lạc với Phó Đình Viễn, tôi đã đến trước cửa nhà của anh ấy rồi. Tại sao anh ấy lại tắt máy? Hơn nữa còn không chịu mở cửa cho tôi chứ?”

Chu Mi trả lời cô ta một cách vô cùng lịch sự: “Bởi vì điện thoại của sếp Phó đã tắt máy nên có lẽ tôi cũng không thể liên lạc được đâu ạ.”

Đổng Tâm Khiết không hài lòng hỏi: “Chẳng lẽ anh ấy không có số điện thoại khác sao?”

“Không có.” Chu Mi trả lời rõ ràng.

Đổng Tâm Khiết bực bội nói: “Cô đừng có nói dối, nhất định anh ấy có số cá nhân.”

Chu Mi khẽ mỉm cười trả lời cô ta: “Cô cũng nói đó là số cá nhân, chỉ có những người thân thiết mới biết, mà tôi chỉ là trợ lý nên không biết. Còn cô, cô Đổng đây cũng chỉ là người ngoài nên đương nhiên không thể gọi được rồi.”1

Đổng Tâm Khiết nghe mấy lời châm chọc của Chu Mi thì giận điếng người, Chu Mi này thật sự rất đáng ghét, rõ ràng lúc nào cũng bày ra dáng vẻ mềm mỏng uyển chuyển nhưng từ đầu đến cuối, mỗi một lời nói ra đều giống như đang mỉa mai cô ta vậy.

Đổng Tâm Khiết thở gấp: “Chu Mi, cô có tin tôi bảo ông nội tôi không ký hợp đồng với mấy người nữa không?”

“Tôi tin chứ, dù sao thì cô cũng đã ngăn cản ông ấy ký hợp đồng với chúng tôi rồi.” Ẩn ý trong giọng nói của Chu Mi càng lúc càng lớn: “Cô Đổng, nếu cô không còn việc gì nữa thì cúp máy đi, đầu năm đầu tháng tôi muốn hưởng thụ ngày nghỉ của mình.”

Ngừng một chút, Chu Mi chợt nghĩ ra gì đó nói thêm: “Cô Đổng, sếp Phó đã tránh mặt rồi, chẳng lẽ cô Đổng đây còn không hiểu ý của anh ấy sao?”

Đổng Tâm Khiết vẫn một mực không hiểu: “Ý của anh ấy là gì?”

Chu Mi không chút khách khí nói thẳng: “Ý của anh ấy là anh ấy muốn từ chối, để cho cô biết khó mà lui đấy.”

“Cô…” Đổng Tâm Khiết phát cáu không nói nên lời, còn Chu Mi thì trực tiếp cúp điện thoại.

Đổng Tâm Khiết lại nổi điên dùng sức đạp vào cửa nhà của Phó Đình Viễn thêm một cước nữa, cô ta tự nhận mình vừa trẻ vừa đẹp, dựa vào đâu Phó Đình Viễn không thích cô ta chứ?1

Tất nhiên cô ta cũng biết về mối quan hệ đã đổ vỡ của Phó Đình Viễn và Du Ân, nhân dân cả nước có ai không biết chuyện đó đâu?

Không phải mấy ngày trước Du Ân đã tuyên bố công khai rằng bọn họ chẳng còn gì với nhau à? Hơn nữa Du Ân người ta cũng không có ý định tiếp tục yêu đương với ai nữa, nếu vậy cô ta có chủ động theo đuổi Phó Đình Viễn cũng thì có gì không đúng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.