Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 368: Chương 368: Không dám làm những chuyện lãng mạ




Phó Đình Viễn rất ít khi thấy Du Ân tức cắn răng nghiến lợi thế này, đa số toàn thấy cô ôn hoà, chẳng bao giờ tức giận.

Bây giờ nhìn cô tức giận mắt mũi trừng trừng lại vô cùng sinh động, anh cảm thấy rất thú vị, không nhịn được mà bật cười.

Nụ cười này của anh khiến cô bộc phát, giữa lúc xúc động, cô rút tay ra kéo mặt anh tới, nhào tới cắn một phát thật mạnh lên đó.

Một phát cắn của cô khiến thế giới tĩnh lặng trở lại, Phó Đình Viễn cứng đờ cả người, Du Ân bình tĩnh lại thì xấu hổ đỏ cả mặt.

“Em… ưm…” Cô muốn giải thích gì đó nhưng giây tiếp theo môi cô đã bị một đôi môi mềm mại khác hôn lấy, cô chỉ còn biết phát ra những âm thanh len lỏi giữa kẽ răng.

Phó Đình Viễn đã muốn hôn cô từ nãy, nhưng để ý cảm xúc của cô mới không làm liều.

Giờ cô cắn anh một phát như thế, anh lập tức tìm được một lí do hợp lí.

Nếu sau đó cô còn giận thì anh cứ nói do cô hôn anh trước là được.

Quả nhiên anh đoán không sai, anh vẫn còn lưu luyến mà rời khỏi đôi môi cô, cô lại lập tức nói: “Anh…”

“Là em hôn anh trước mà.”, Phó Đình Viễn mặt dày cho tới giây cuối cùng, Du Ân sắp tức khóc rồi.

“Anh đứng dậy cho em!”, Du Ân nghĩ anh hôn cũng hôn rồi, cũng nên thả cô ra rồi chứ.

Ai ngờ Phó Đình Viễn lại nhào tới tiếp tục hôn cô, Phó Đình Viễn lại nghĩ nếu đã hôn rồi thì hôn cho bõ.

Ban nãy chỉ là nghỉ giữa hiệp, miễn cho cô thở không được.

Cân nhắc xong xuôi, cho dù trong lòng Du Ân có kháng cự tiếp xúc với anh cỡ nào thì trái tim cô vẫn không nỡ bỏ rơi anh.

Lí trí cô kiềm chế cô tiếp xúc với anh, nhưng anh lại lấy sự thân mật để đánh bại kháng cự của cô.

Phó Đình Viễn lưu luyến khoé môi cô, nhìn vào mắt cô rồi nỉ non tỏ tình: “Anh mãi mãi chỉ có một người con gái là em thôi, trước kia chưa có người nào, bây giờ không có, sau này càng không.”

Anh từng quen Thẩm Dao, nhưng chưa xảy ra quan hệ xác thịt.

Sau này cũng sẽ không thích ai khác, kiểu người như Bạch Thanh Thanh trong mắt anh cũng chỉ như một chú hề không hơn.

“Nếu em không làm hoà với anh thì anh làm hoà thượng cả đời.” Những gì anh vừa nói không khác gì đang uy hiếp, anh còn cắn nhẹ lên cằm cô một cái.

Du Ân lòng rối như tơ vò, đưa tay lên đẩy anh: “Anh không sợ nhịn đến hỏng cả người là được, tôi chả thèm quan tâm anh làm gì.”

Cô nói xong thì xuống giường nhặt chăn và gối lên, nhét chúng vào lòng anh rồi đuổi anh ra.

Phó Đình Viễn thoả nỗi nhớ mong rồi thì cũng chẳng đeo bám cô nữa.

Anh ra ngoài xe lấy đồ ngủ và đồ dùng cá nhân, tắm rửa vệ sinh sạch sẽ rồi thì thoải mái nằm ra sofa ngủ say.

Dự báo thời tiết nói ngày mai sẽ có gió và tuyết lớn, đến lúc đó đường cao tốc sẽ bị chặn, anh lại được ở đây một ngày nữa.

Ừm, anh thừa nhận anh quả thật muốn tự đến giải thích với cô, nhưng nhìn dự báo thời tiết xong anh lại càng kiên định với quyết định của mình hơn.

Đêm này gió tuyết bên ngoài cũng lớn không kém, nhưng ba người lại ngủ rất ngon.

Phó Đình Viễn tuy ngủ trên sofa nhưng không thấy lạnh chút nào, bởi vì khí sưởi rất ấm, trong nhà ấm như mùa xuân.

Ngày hôm sau Du Ân bị tiếng gõ cửa của Phó Đình Viễn làm thức giấc, giọng nói của anh mang theo chút mừng rỡ: “Du Ân, em dậy chưa, bên ngoài có tuyết rơi rồi kìa, đẹp lắm.”

Giang Thành là thành phố giáp biển, trong năm rất ít khi có tuyết rơi.

Bên phía trấn nhỏ này lại có khí hậu khác, biệt danh Tổ Tuyết, khoảng thời gian Du Ân ở đây đã rơi tuyết hai lần rồi, vậy nên cô nghe thấy có tuyết rơi cũng không bất ngờ mấy nữa.

Nhưng cô vẫn ngồi dậy kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài trắng xoá một màu, trận tuyết này xem ra còn lớn hơn hai trận kia.

Phó Đình Viễn lại gõ cửa: “Có muốn ra ngoài xem không?”

Du Ân chỉ đành chỉnh sửa lại quần áo của mình rồi đi mở cửa, Phó Đình Viễn mời cô lần nữa: “Xuống dưới xem nhé?”

“Không đi.”, Du Ân xoay người đi ra: “Em đi chuẩn bị đồ ăn sáng.”

Phó Đình Viễn: “…”

Tim cô khéo còn lạnh lẽo hơn mấy lớp tuyết ngoài trời.

Du Ân vừa bước chân vào nhà bếp, Phó Đình Viễn đã theo tới sau lưng.

Du Ân bất lực đẩy anh ra ngoài: “Anh hai ơi lạy anh đấy đừng đi theo em mãi thế được không? Rảnh quá thì giúp quét tuyết giúp em đi, một lát đường đóng băng thì nguy hiểm lắm.”

Du Ân nhắc xong, Phó Đình Viễn nhìn ra ngoài với cái sân đầy tuyết, đúng là anh nên ra ngoài dọn tuyết thật.

Nếu anh không dọn thì việc này chắc chắn là của Du Ân, không thể để bà cụ xuống dọn được đúng chứ?

Thế là anh ngoan ngoãn cầm chổi ra ngoài quét tuyết.

Vừa nãy Du Ân phiền anh nên nói đừng xoay quanh cô mãi thế, hết cách, ai bảo trong đầu anh toàn hình bóng cô.

Nhìn một lớp tuyết dày cộm, Phó Đình Viễn dọn xong bỗng có suy nghĩ muốn đắp người tuyết, đắp một người tuyết cho Du Ân.

Nghĩ là làm, một chốc sau anh cũng đắp ra một con người tuyết ra hồn.

Bà cụ Hàn dậy từ sớm, không đi ra là để không gian lại cho Du Ân và Phó Đình Viễn.

Lúc này bà đang đứng bên cửa sổ ngắm tuyết, thấy Phó Đình Viễn vừa cào tuyết xong lại bắt đầu đắp người tuyết, bà không nhịn được mà vừa cười vừa lắc đầu cảm thán.

Điều làm bà cười là một khi một người đàn ông rơi vào lưới tình ngọt ngào này, họ sẽ không ngại ngùng gì mà ngồi xổm xuống đắp người tuyết từ từ nắn nót người tuyết của mình, điều này khiến nhiều người phải rung động.

Cảm thán là vì hai người họ bây giờ lại khiến người khác đau lòng.

Trên thế giới này, yêu mà không đến được với nhau không là gì, đau khổ nhất là hai người yêu sâu đậm nhưng lại không đến được với nhau.

Du Ân vừa chuẩn bị bữa sáng xong dọn ra thì bị Phó Đình Viễn kéo đi ra giữa sân: “Có quà cho em nè.”

Du Ân không thể hiểu, cô sợ anh sẽ tặng cô mấy món quà như tỏ tình bằng flycam các thứ.

Đến ngoài sân, cô vừa nhìn là thấy một con người tuyết.

Phó Đình Viễn lại còn đi lấy khăn cổ của mình tới, lại lấy kính râm đeo lên cho người tuyết, cũng có vài nét giống với khí chất con người, rất biết thưởng thức.

Du Ân kinh ngạc: “Đây là do anh đắp ư?”

“Ừ.”, Phó Đình Viễn thỏa mãn mà giới thiệu.

Du Ân đưa ra bình phẩm: “Khá đẹp.”

Nhưng nói xong lại cảm thấy khó xử, hình như anh tự đắp mình, anh tặng cho cô làm gì?

Quay đầu lại liếc anh một cái, cô xoay người đi vào nhà: “Cơm chín rồi.”

Phó Đình Viễn đi theo: “Em không thích à? Lát nữa anh đắp con khác cho em nhé?”

Du Ân từ chối: “Trời lạnh quá, em không muốn đắp.”

Thật ra cô không muốn làm chuyện lãng mạn thế này với anh.

Bản thân sức khoẻ của cô mà bà cụ Hàn còn nói là trông chờ vào số trời, sao cô dám để lại kí ức đẹp với anh như thế này?

Cảnh tượng càng ngọt ngào, sau này hồi ức của cô sẽ càng đắng cay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.