Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 157: Chương 157: Không thể trở về quá khứ




“Anh đừng dọa nó.” Du Ân đúng lúc ngăn Phó Đình Viễn lại.

Mặc dù Phó Đình Viễn có hơi không cam tâm, nhưng khi nghe thấy Du Ân nói thì vẫn thẳng lưng đứng dậy, chỉ là vẫn không kiềm được mà hỏi: “Nó trốn tránh cả ngày như vậy, tới khi nào thì em với nó mới thân với nhau chứ?”

Du Ân chẳng hề nóng nảy: “Tính nó là thế đó, ép làm gì.”

Phó Đình Viễn liếc con mèo của Chung Văn Thành đang nằm trong lòng cô, không nhịn được mà nói: “Chẳng lẽ em có con mèo của Chung Văn Thành rồi nên mới không thèm để ý tới nó sống hay chết, đúng không?”

Du Ân thả Muội Muội xuống, để nó tự đi chơi.

Sau đó cô quay sang nhìn Phó Đình Viễn, trong mắt đầy vẻ bất đắc dĩ. Cô nói: “Trong mắt anh, tôi là loại người vô tình vô nghĩa vậy sao?”

Phó Đình Viễn hừ một tiếng: “Em ở trước mặt người khác là cái dạng gì thì tôi không biết, nhưng trước mắt tôi thì vô tình vô nghĩa như vậy đó.”

Nói ly hôn thì lập tức ly hôn, chẳng chừa cho anh chút đường sống nào.

Bây giờ nói không để ý tới anh thì thật sự không thèm để ý tới nữa, ngay cả một nụ cười cũng lười cho anh nhìn.

Du Ân cảm thấy anh đơn giản chỉ đang cố tình gây sự nên không muốn để ý tới anh nữa, vội nói sang chuyện khác: “Nếu anh thật sự muốn thấy Tiểu Tiểu, tôi có thể thử gọi nó ra.”

Phó Đình Viễn từ chối vô cùng sảng khoái: “Thôi bỏ đi.”

Dù sao mục đích của anh cũng đâu phải đến thăm mèo, anh chỉ là muốn nhìn thấy cô thôi.

Du Ân thuận miệng nói: “Vậy anh mau mau về lại công ty đi.”

Phó Đình Viễn: “...”

Anh vừa tới chưa được mấy phút, còn chưa kịp ngồi mà cô đã vội đuổi người rồi sao?

“Không ăn cơm trưa sao?” Anh liếc mắt nhìn đồng hồ, tốt bụng đề nghị.

Thật ra Phó Đình Viễn là muốn ăn cơm do Du Ân nấu. Chỉ một tô mì hồi trước vẫn chưa đủ để thỏa mãn cơn khát trong lòng anh, anh muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa, muốn quay lại tháng ngày có cô chăm lo từng chút một.

Du Ân giơ tay túm tóc mình, sau đó búi cao lên, miệng đáp: “Vậy để tôi đặt đồ ăn ngoài.”

Cô phải chạy đua với thời gian để viết bản thảo, cơm trưa cứ chắp vá một chút là được.

Từ khi trong nhà có thêm hai con mèo, cô bỗng cảm thấy thời gian chẳng đủ dùng. Trước kia cô có thể dành toàn bộ thời gian để viết bản thảo, nhưng bây giờ phải trích ra chăm sóc mèo, chơi với mèo, đặc biệt là còn phải bồi dưỡng cảm tình với Tiểu Tiểu.

Phó Đình Viễn vừa nghe thấy câu “đặt đồ ăn ngoài”, cả người bỗng khó chịu hết cả lên.

“Trước kia chẳng phải em thích nấu cơm lắm hả? Sao bây giờ tôi lại thấy cả ngày em chỉ biết ăn qua loa cho xong thôi vậy?” Phó Đình Viễn phát hiện hình như từ sau khi về nước, cô chưa từng chân chính nấu được một bữa cơm hoàn chỉnh.

“Tôi bận lắm, làm gì có thời gian nấu nướng.” Du Ân cũng chẳng cảm thấy việc này có gì không tốt: “Tôi vừa phải chạy bản thảo, giờ còn phải chăm sóc mèo nữa.”

Du Ân vừa nói xong lời này, Phó Đình Viễn đứng hình ngay tại chỗ, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn.

Bởi vì anh đã nhận ra rằng Du Ân không còn là… Du Ân của lúc trước nữa.

Cho dù tương lai hai người có sống chung với nhau lần nữa, cả hai cũng chẳng thể quay về như trước, anh sẽ chẳng bao giờ được cô toàn tâm toàn ý chăm sóc lo lắng nữa.

Bởi vì cô đã có công việc và sự nghiệp riêng của mình, nên anh không còn là cả thế giới của cô nữa.

Phó Đình Viễn không thể xác định nổi cảm giác này là buồn bã, thương cảm hay là mừng thay cho cô.

Cuối cùng, anh chỉ đành chọn cách rời đi: “Vậy tôi không quấy rầy em nữa.”

Du Ân ước gì anh đi lẹ cho xong, nên vội vàng khách khí tiễn khách.

Đứng ngoài cửa, Phó Đình Viễn ngẫm ngợi hồi lâu vẫn cảm thấy rất không cam tâm, nên cố gắng hỏi cô lần nữa: “Tôi tặng mèo cho em, có phải em nên mời lại tôi bữa cơm hay không?”

Du Ân cạn lời không biết nói gì, cô chưa từng gặp ai tặng quà cho người khác mà còn chủ động đòi quà cảm ơn như anh.

Vì vậy, cô cũng mỉm cười đáp lại: “Tôi tưởng đó là món quà anh thưởng cho tôi vì đã giành được quyền cải biên kịch bản của Diệp Văn.”

Phó Đình Viễn: “...”

Anh thế mà lại không biết phải phản bác ra sao.

Rốt cuộc cô học cái kiểu này từ ai vậy? Cả cái cách phản ứng nhạy bén, nhanh mồm nhanh miệng này nữa?

Anh cụp mắt nhìn cô chằm chằm, vô cùng bất mãn nói: “Mời tôi ăn bữa cơm thì có sao đâu?”

Du Ân nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: “Sếp Chung nói mấy ngày nữa anh ấy sẽ trở về, muốn mời mọi người ăn bữa cơm chúc mừng, tới lúc đó hai ta cùng đi đi.”

Phó Đình Viễn chẳng muốn để ý tới cô nữa, tức giận xoay người bỏ đi.

Du Ân cảm thấy quan hệ giữa hai người họ cứ như bây giờ là được rồi, có thể làm bạn bè bình thường, cũng có thể làm bạn hợp tác, không phải tốt lắm ư?

Về chuyện Phó Đình Viễn nói gì mà yêu cô, muốn theo đuổi cô lần nữa, dù là thật hay là giả thì cô cũng xin từ chối.

Trước mắt, trọng tâm cuộc sống của cô là sự nghiệp, và giờ có thêm một con mèo, chỉ thế thôi.

Sau khi viết xong kịch bản bộ《 Truyền kỳ Dung Phi 》, cô sẽ bắt tay viết kịch bản tiếp theo: 《 Anh sẽ tìm thấy em》, kế hoạch đã được lên sẵn, không có kẽ hở, đào đâu ra thời gian nói chuyện yêu đương?

Lúc Chung Văn Thành gọi video cho Du Ân, biết được chỗ Du Ân còn có một con mèo do Phó Đình Viễn tặng, Chung Văn Thành trên màn hình bỗng im lặng một hồi lâu.

Qua vài phút, anh ấy chua chát mở miệng: “Du Ân, anh cảm thấy lần này, sếp Phó… hình như thật sự nghiêm túc với em đấy.”

Du Ân khẽ nở nụ cười: “Dù có nghiêm túc thật hay không thì em cũng không có ý định suy xét chuyện này.”

Chung Văn Thành nghĩ ngợi, rồi nói: “Ngày mai anh sẽ trở về một chuyến, trong nhà em đã có mèo mới, Muội Muội cứ ở chỗ em hoài cũng không ổn.”

Du Ân vội vàng từ chối: “Không sao đâu, em chăm được mà.”

“Cũng vừa lúc anh có chuyện khác cần giải quyết.” Chung Văn Thành cau mày nói: “Mấy hôm trước Tử Dạ gọi điện cho anh, nói muốn rời khỏi Chung Đỉnh. Anh không hề phản đối việc này, con người thường hướng tới chỗ cao, nếu cô ta tìm được con đường tốt hơn, anh tất nhiên sẽ thành tâm chúc phúc.”

“Anh có hỏi chỗ làm mới của cô ta, kết quả cô ta lại nói muốn tới công ty Thẩm Dao.” Trên mặt Chung Văn Thành tràn ngập vẻ lo lắng: “Cả Thẩm Dao lẫn công ty của cô ta căn bản chẳng có chút tiền đồ nào, không thể phát triển nổi, nên anh định qua về gặp Tử Dạ một lần, cố gắng khuyên nhủ cô ta một phen.”

“Đúng thế, nhân phẩm của Thẩm Dao rành rành ra đó, nếu Tử Dạ chuyển tới Dao Trì thật, e là sẽ không có cơ hội phát triển đâu.” Du Ân vô cùng đồng ý với ý kiến của Chung Văn Thành.

Chung Văn Thành lắc đầu, đáp lại: “Kỳ thật nhân phẩm của Tử Dạ cũng chẳng quá vượt trội, nhưng dù sao cũng là anh dẫn cô ta vào nghề này, nên anh muốn chịu trách nhiệm một chút cho tương lai của cô ta.”

“Khi còn ở Chung Đỉnh, có anh gây sức ép, nên rất nhiều việc cô ta không dám làm gì quá phận, nhưng nếu cô ta tới chỗ Thẩm Dao, cùng Thẩm Dao hợp tác với nhau, chỉ sợ cái vòng luẩn quẩn này sẽ bị hai người đó quấy thành hồ nước đục.”

“Lúc trước, Tử Dạ là nhờ vào quyển sách và kịch bản kia nên mới nổi tiếng trong một đêm, anh biết cô ta còn thiếu sót nhiều chỗ, cô ta là do anh dẫn vào nghề, tất nhiên là anh hy vọng cô ta có thể khiêm tốn hơn, chăm chỉ học hỏi, đề cao năng lực bản thân, từ đó tranh thủ thời cơ chiếm được một chỗ đứng nhỏ trong ngành sản xuất biên kịch.”

“Ai ngờ đâu cô ta lại chẳng có chút ý chí tiến thủ nào, trái lại còn cảm thấy mình là một biên kịch rất tài giỏi, lén lút làm mấy chuyện đáng xấu hổ sau lưng anh.” Vừa nhắc tới Tử Dạ, ngay cả người hòa nhã như Chung Văn Thành cũng chẳng thể nói ra được câu nào hay về cô ta.

“Chỉ cần lúc trước cô ta chăm chỉ và khiêm tốn bằng nửa em thôi thì bây giờ cũng đâu thành ra bộ dạng này.”

Cuối cùng Chung Văn Thành cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Khi quay về anh sẽ cố gắng khuyên cô ta đừng tới chỗ Thẩm Dao làm, nếu cô ta không chịu nghe lời anh thì cũng chịu, chẳng còn cách gì. Thừa dịp này anh cũng sẽ đón Muội Muội về luôn, em cũng có thời gian chuyên tâm viết kịch bản.”

Chăm sóc vật nuôi thật sự không phải chuyện gì dễ dàng, tính ra chẳng khác gì đang chăm em bé cả. Cộng thêm con mèo con mà Phó Đình Viễn tặng Du Ân còn rất nhỏ, hao phí rất nhiều tinh lực của Du Ân.

Chung Văn Thành không nỡ để Du Ân phải khổ cực như vậy, nên chỉ đành đón mèo của mình về.

Chung Văn Thành đã quyết định xong xuôi rồi, Du Ân cũng chỉ có thể chấp nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.