Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 315: Chương 315: Kịch hay vừa mới bắt đầu




Từ Sướng tiếp tục lá mặt lá trái với Thẩm Thanh Sơn: “Chú Thẩm, chú nói như vậy khiến cháu thật sự quá đau lòng.”

Chắc chắn bây giờ anh ta sẽ không nói rõ mối quan hệ cho Thẩm Thanh Sơn biết, bởi vì vẫn còn mấy người chưa trả giá cho những gì bọn họ đã làm vào năm đó, nên anh ta vẫn phải tiếp tục che giấu thân phận của mình.

Nếu không phải Thẩm Thanh Sơn bị Phó Đình Viễn tống vào tù, khiến anh ta không tiện ra tay đối phó, nói không chừng bây giờ Thẩm Thanh Sơn đã sớm mất mạng rồi.

Thẩm Thanh Sơn nhìn chằm chằm anh ta: “Vậy cậu hãy giải thích cho tôi biết, tại sao Dao Dao lại bị bỏ thuốc đâm vào xe của Phó Đình Viễn? Tại sao mẹ con bé lại bị buộc tội bỏ thuốc con bé?”

“Hổ dữ không ăn thịt con, nói thế nào mẹ con bé cũng sẽ không hãm hại con mình.” IQ của Thẩm Thanh Sơn vẫn đang online: “Hơn nữa, mẹ con bé cũng không yếu đuối đến nỗi vô duyên vô cớ nhảy xuống biển.”

Từ Sướng nhún vai đáp: “Chú Thẩm, mấy chuyện này thì cháu không biết.”

“Chuyện Dao Dao bị bỏ thuốc là do dì Lâm làm, làm sao cháu biết dì Lâm xuất phát từ tâm trạng gì cơ chứ?” Từ Sướng mặt đầy vô tội: “Có lẽ dì ấy thật sự căm hận Phó Đình Viễn và Du Ân, dù gì anh ta và Diệp Văn cũng tống chú vào tù, nên dì ấy muốn báo thù giúp chú.”

Thẩm Thanh Sơn chất vấn: “Vậy thì bà ấy có thể tự lái xe đâm, cần gì phải lôi kéo thêm Dao Dao?”

Từ Sướng không đáp lại nữa, mà nhìn Thẩm Thanh Sơn hỏi sâu xa: “Chú Thẩm, có phải chú luôn nghi ngờ cháu đã động tay động chân là vì chú đã làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm, nên mới đa nghi như vậy không?”

“Cậu…” Thẩm Thanh Sơn vốn nghi ngờ Từ Sướng có âm mưu gì khác, bây giờ Từ Sướng ăn nói quái gở như vậy càng chứng thực suy đoán của ông ta.

Thẩm Thanh Sơn mất khống chết gào lên: “Cậu là ai? Rốt cuộc cậu là ai? Cậu muốn làm gì?”

Bởi vì Thẩm Thanh Sơn quá kích động, nên bị quản giáo đi tới cưỡng ép đè ông ta xuống.

Bên ngoài cửa kính thăm tù, Từ Sướng nhìn Thẩm Thanh Sơn đang bị quản giáo giữ chặt, hờ hững đặt bộ đàm trong tay xuống, dùng khẩu hình miệng nói ra một cậu: “Kịch hay vừa mới bắt đầu.”

Nhưng Thẩm Thanh Sơn lại nhìn ra, cả người ngày càng suy sụp.

Ông ta không biết rốt cuộc Từ Sướng muốn làm gì, nhưng ông ta đã biết Từ Sướng không phải là người lương thiện.

Nhưng Thẩm Thanh Sơn đã bình tĩnh lại, Lâm Như đã chết, cả ông ta và con gái đều đang ngồi tù, Từ Sướng còn có thể làm gì bọn họ cơ chứ?

Nhưng vừa nghĩ đến vợ mình cứ thế qua đời, trái tim của Thẩm Thanh Sơn vẫn đau đến mức chết đi sống lại, người cũng già nua tiều tụy đi rất nhiều.

Mấy người Phó Đình Viễn cũng biết chuyện Thẩm Thanh Sơn gặp mặt Từ Sướng, Hứa Hàng cũng nói cho Phó Đình Viễn biết về kết quả báo cáo khám nghiệm tử thi của Lâm Như, trong người Lâm Như không hề có loại thuốc mà bọn họ nghi ngờ.

Kết quả này khiến Phó Đình Viễn khẽ cau mày, chẳng lẽ Lâm Như thật sự nghĩ không thông nên tự sát ư?

Nhưng Hứa Hàng lại nói: “Một số loại thuốc gặp nước hoặc ở trong môi trường lạnh lẽo sẽ phát huy dược tính một cách nhanh chóng. Lâm Như đã ngâm mình dưới biển quá lâu mới được vớt lên, nói không chừng dược tính trong người đã tan biến rồi.”

Hứa Hàng là bác sĩ, mặc dù không có nghiên cứu chuyên môn về việc bào chế thuốc, nhưng cũng biết việc bào chế thuốc rất thần kỳ, bí ẩn.

Phó Đình Viễn liền căn dặn: “Cậu hãy đi tìm dược sư trong bệnh viện của các cậu để hỏi thử xem.”

Vẻ mặt của Hứa Hàng nhất thời trở nên mất tự nhiên, khẽ ho một tiếng nói: “Mặc dù bệnh viện của chúng tôi cũng có dược sư hàng đầu, nhưng bàn về độ uy tín, vẫn phải đi hỏi chuyên gia khác.”

Dưới ánh nhìn của Phó Đình Viễn, Hứa Hàng nói tiếp: “Tôi nhớ trước đây khi tôi du học ở nước ngoài, Tống Nghênh có một người bạn... là dược sư vô cùng uy tín, để tôi đi nhờ cô ấy liên lạc với người đó giúp chúng ta.”

Lúc Hứa Hàng nói câu này, đáy mắt lóe lên tia đố kỵ rất rõ ràng.

Du Ân không nhịn được cười hỏi: “Bác sĩ Hứa, có phải người bạn đó của Tống Nghênh là một trong những người từng theo đuổi cô ấy đúng không?“. Truyện Nữ Cường

Hứa Hàng: “...”

Có phải phụ nữ trời sinh nhạy cảm với chuyện này đúng không?

Quả thật người đàn ông đó rất ái mộ Tống Nghênh. Trước đây ở trong trường, anh ta chẳng hề giấu giếm chuyện mình thích Tống Nghênh, bây giờ cũng y như thế.

Vài ngày trước, anh ta nghe thấy mấy bác sĩ cùng khoa với Tống Nghênh khẽ thảo luận về Tống Nghênh, anh ta giả vờ đi ngang qua như không có chuyện gì xảy ra, rồi nghe thấy bọn họ nói Tống Nghênh có người nước ngoài theo đuổi, đối phương còn là dược sư khá uy tín, vì thế anh ta đã đoán ra người đàn ông kia.

Đã nhiều năm như vậy, nhưng người kia vẫn không chịu từ bỏ.

Nhưng lời nói của các đồng nghiệp cùng khoa với cô ấy cũng khiến anh ta cực kỳ khó chịu, bọn họ nói người đàn ông kia đẹp trai lại có tiền đồ, si tình với Tống Nghênh như thế, chắc chắn qua thời gian dài Tống Nghênh sẽ động lòng...

Hứa Hàng chỉ có thể an ủi bản thân rằng, người phụ nữ kia không có trái tim, làm sao có thể động lòng cơ chứ?

Phó Đình Viễn liếc nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của Hứa Hàng, còn cố ý trêu chọc anh ta: “Cậu có thể đi nhờ tình địch của mình giúp đỡ hay không?”

“Tôi đâu có thích Tống Nghênh, tình địch làm cái quái gì.” Hứa Hàng tức giận thanh minh cho bản thân.

Từ khi nào Phó Đình Viễn lại trở nên xấu xa giống như Dịch Thận Chi vậy, suốt ngày chỉ biết trêu chọc anh ta.

Mặc dù anh ta thật sự không thích người đàn ông kia, nhưng bây giờ có chuyện quan trọng cần phải làm, anh ta cũng đâu phải người không công tư phân minh.

Phó Đình Viễn cười nói: “Nếu vậy thì chuyện này phải nhờ vả cậu rồi.”

Phó Đình Viễn vừa dứt lời, bên ngoài phòng bệnh liền vang lên tiếng gõ cửa, Tống Nghênh mặc blouse trắng bước vào.

Hứa Hàng hóa đá tại chỗ.

Anh ta nhớ lại lúc nãy mình hùng hồn nói không thích Tống Nghênh, không hiểu sao anh ta lại căng thẳng đến mức hơi khó thở.

Không biết cô ấy đã đứng ở bên ngoài bao lâu rồi, liệu có nghe thấy những lời anh ta đã nói hay không, nếu có thì trong lòng cô ấy sẽ nghĩ như thế nào...

Phó Đình Viễn và Du Ân cũng rất ngạc nhiên, cả hai đều rất ăn ý nhìn về phía Hứa Hàng, rõ ràng bọn họ cũng lo lắng giống như Hứa Hàng.

Ngược lại Tống Nghênh đút hai tay vào túi áo blouse trắng, khẽ cười nói với Phó Đình Viễn và Du Ân: “Tôi nghe nói sếp Phó đang nằm viện nên đến thăm một lát.”

Du Ân vội vàng đứng dậy tiếp đón cô ấy, Tống Nghênh nói thẳng vào vấn đề: “Gần đây tôi mới liên lạc với người bạn mà mọi người đã nhắc đến kia, đúng lúc vài ngày tới anh ấy sẽ đến Giang Thành một chuyến, đến lúc đó tôi sẽ giới thiệu cho mọi người gặp mặt nhau, như vậy mọi người sẽ hỏi kỹ càng hơn.”

Tống Nghênh vừa dứt lời, vẻ mặt của Hứa Hàng nhất thời trở nên khó coi.

Cô ấy đã nghe thấy cuộc trò chuyện của bọn họ vào ban nãy, anh ta mở miệng định nói gì đó, nhưng cả người như đã phát ngốc, không thể cử động, cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Đừng nói một mình Hứa Hàng, mà ngay cả Du Ân cũng nhất thời lúng túng không biết phải nói gì thay Hứa Hàng.

Vẫn là Phó Đình Viễn đang nằm trên giường bệnh định thần đầu tiên, lịch sự cảm ơn Tống Nghênh: “Cảm ơn.”

Tống Nghênh mỉm cười lắc đầu: “Chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi. Tôi cũng hy vọng có thể giúp người khác biểu dương chính nghĩa, để người gây ra tội ác sớm ngày đền tội.”

“Nếu mọi người vẫn còn chuyện để bàn, vậy thì tôi xin phép đi trước.” Dứt lời, Tống Nghênh xoay người rời đi, Du Ân vội vàng nháy mắt ra hiệu với Hứa Hàng, bảo Hứa Hàng mau đuổi theo giải thích những gì anh ta vừa nói.

Nhưng Hứa Hàng cũng không biết bị gì mà đứng im ở đó không nhúc nhích.

Du Ân đành phải tự mình đuổi theo, tiễn Tống Nghênh rời đi, cũng cố gắng nói tốt đôi lời giúp Hứa Hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.