Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 331: Chương 331: Mau cút đi




Trong lòng Phó Đình Viễn có dự cảm không lành, anh luôn cảm thấy món quà lớn mà Từ Sướng nói có liên quan đến Du Ân, nhưng điều Phó Đình Viễn khó hiểu chính là anh và Du Ân đều đã trải qua sinh tử, vậy còn cái gì có thể chia cắt họ chứ?

Anh muốn nghiên cứu nhiều hơn, nhưng cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ do cơ thể không thoải mái.

Thời gian trôi ngược lại lúc Phó Đình Viễn đến chân núi, ngay khi Từ Sướng nhận được báo cáo của cấp dưới, anh ta lập tức yêu cầu Phó Thiến Thiến gọi điện cho Đổng Văn Tuệ và nói theo chỉ dẫn của anh ta.

Phó Thiến Thiến khóc lóc nói với Đổng Văn Tuệ: “Mẹ, mẹ không được để anh trai con ở bên Du Ân, vì Du Ân không thể có con được!”

Đổng Văn Tuệ bị sốc trước lời nói của Phó Thiến Thiến: “Cái gì? Du Ân không thể có con ư?”

Vì con trai hy sinh tính mạng của mình cho Du Ân trong vụ tai nạn xe hơi vừa qua, Đổng Văn Tuệ đã vô cùng mệt mỏi, bà ta nghĩ rằng nếu con trai mình yêu người ta nhiều như vậy, bà ta sẽ không gây phiền phức và tiếp tục bất mãn với Du Ân nữa.

Xét cho cùng, Du Ân bây giờ cũng là con gái của nhà họ Diệp, nên bà ta không thể nói đến việc cô xứng hay không xứng với con trai mình.

Nhưng nếu Du Ân không thể có con, bà ta tuyệt đối không thể chấp nhận.

Con trai bà ta nắm quyền quản lý của nhà họ Phó, gia tộc có cơ nghiệp lớn, nhất định phải có người kế thừa, cho dù sinh một đứa con gái cũng được, nhưng Phó Thiến Thiến lại nói cái gì? Du Ân không thể sinh con ư?

Đổng Văn Tuệ lập tức không bình tĩnh được nữa: “Tin tức ở đâu ra vậy? Có đáng tin không?”

Phó Thiến Thiến nói: “Không phải anh trai và cô ta bị tai nạn ô tô mấy ngày trước sao? Anh trai sợ có chuyện gì đó xảy ra với cô ta nên đã sắp xếp bệnh viện để cô ta kiểm tra toàn thân, kết quả kiểm tra sức khỏe không có vấn đề gì, nhưng mảng phụ khoa thì lại có vấn đề, không thể sinh con.”

“Đây hoàn toàn là sự thật. Nếu mẹ không tin thì cứ hỏi Hứa Hàng đi.” Phó Thiến Thiến nói với Đổng Văn Tuệ một cách chắc chắn.

Đổng Văn Tuệ lập tức nói: “Được rồi, mẹ sẽ gọi điện thoại cho Hứa Hàng ngay lập tức. Nếu cô ta thật sự không thể sinh con, cho dù có liều mạng thì mẹ cũng sẽ không để anh trai con kết hôn với cô ta đâu!”

Cuối cùng, Đổng Văn Tuệ lại tức giận nói: “Nói đùa gì vậy, nhà họ Phó của chúng ta làm sao có thể tuyệt hậu được!”

“Mẹ, không chỉ vậy, Du Ân còn không cho anh trai cứu con!” Phó Thiến Thiến khóc sướt mướt: “Con đã gọi cho anh trai và bảo anh ấy cứu con, nhưng con nghe Du Ân ở bên cạnh độc ác nói không được cứu!”

Lời nói của Phó Thiến Thiến đương nhiên là nói dối, nhưng Từ Sướng đã ép cô ta nói điều này, chỉ để chọc giận Đổng Văn Tuệ và khiến Đổng Văn Tuệ bất mãn với Du Ân.

“Cái gì?” Phổi của Đổng Văn Tuệ như muốn nổ tung.

Phó Thiến Thiến là tâm can của bà ta, giờ lại nằm trong tay Từ Sướng, sống chết không rõ ràng, thế mà Du Ân lại không cho cứu sao?

Cho dù trước đây Phó Thiến Thiến đối xử không tôn trọng với cô đủ mọi cách, nhưng tính mạng của cô ta đang bị đe dọa, làm sao Du Ân có thể tàn nhẫn như vậy?

Trong lòng Đổng Văn Tuệ đã muốn xé xác Du Ân ra, nên bà ta đã cúp điện thoại của Phó Thiến Thiến và ra lệnh cho tài xế ở nhà đưa bà ta đi ra ngoài.

Trên đường đi tìm Du Ân, trước tiên bà ta gọi cho Hứa Hàng và hỏi về kết quả khám sức khỏe của Du Ân.

Hứa Hàng không biết làm sao Đổng Văn Tuệ biết chuyện này, nhưng đó là sự thật.

Kết quả khám sức khỏe của Du Ân đúng là có vấn đề về phụ khoa, anh ta vẫn chưa nói với Phó Đình Viễn, anh ta muốn đợi cho đến khi Phó Đình Viễn xử lý xong Từ Sướng rồi nói sau.

Chuyện này liên quan đến tương lai của Phó Đình Viễn và Du Ân, Hứa Hàng nghĩ không cần thiết để Phó Đình Viễn biết vào thời điểm hỗn loạn này, nó sẽ khiến Phó Đình Viễn mất tập trung và không thể đối phó tốt với Từ Sướng.

“Bác gái...” Từ Sướng do dự một lúc, liền bị Đổng Văn Tuệ cắt ngang trước khi anh ta có thể tiếp tục nói gì.

“Được rồi, đừng nói gì nữa.” Đổng Văn Tuệ mạnh mẽ nói: “Ngay khi cậu do dự, tôi đã biết đó là sự thật.”

“Tôi sẽ đến gặp Du Ân ngay bây giờ và yêu cầu cô ta mau cút đi. Một con gà mái không thể đẻ trứng, nhà họ Phó chúng tôi cưới cô ta về có ích lợi gì chứ!”

“Bác gái!” Hứa Hàng kinh ngạc nói: “Đừng đi, bác đi như vậy sẽ chỉ làm tổn thương hòa khí giữa bác và Đình Viễn thôi.”

Mấy người Hứa Hàng đều biết Du Ân quan trọng như thế nào đối với Phó Đình Viễn, Du Ân không thể có con, tất nhiên Phó Đình Viễn hoàn toàn không quan tâm đến điều đó.

Anh có thể đánh đổi mạng sống của mình cho Du Ân, vậy thì anh sẽ quan tâm đến việc sinh con của Du Ân hay sao?

Đổng Văn Tuệ tự tiện đến gặp Du Ân với thái độ không tốt, vậy thì oán niệm giữa Phó Đình Viễn và bà ta sẽ tăng thêm vài phần mà thôi.

Hứa Hàng vừa thuyết phục vài câu, Đổng Văn Tuệ đã lập tức nã pháp vào mặt anh ta: “Hứa Hàng, cậu làm như vậy với bạn của cậu sao? Nó kết hôn với người phụ nữ không thể có con, cả đời cũng không thể có đứa con ruột của mình, cậu cảm thấy như vậy là công bằng với nó sao?”

Hứa Hàng giải thích: “Bây giờ y học tiên tiến như vậy, không phải là thân thể của Du Ân không thể điều trị mà…”

Đổng Văn Tuệ không muốn nói lời nào với anh ta nữa: “Coi như tôi nhìn rõ rồi, cậu cứ đứng nói chuyện không đau lưng, cũng không phải cậu là người sẽ kết hôn với một người phụ nữ không thể sinh con mà!”

Đổng Văn Tuệ nói xong liền cúp điện thoại, Hứa Hàng vừa tức giận vừa khó chịu, hiện tại Phó Đình Viễn đang giải quyết chuyện của Từ Sướng ở núi Thiên Cảnh, anh ta cũng không liên lạc được với ai khác, cuối cùng anh ta phải tự lấy chìa khóa xe và vội vàng đi ra ngoài.

Hy vọng anh ta có thể kịp lúc ngăn cản Đổng Văn Tuệ đến tìm Du Ân, nếu không hậu quả sẽ không thể lường được.

Nếu Du Ân biết cơ thể mình có vấn đề, trong lòng nhất định sẽ không chịu nổi.

Hơn nữa với tính cách của Du Ân, e rằng cô sẽ rời xa Phó Đình Viễn.

Không phải bởi vì không yêu, mà là vì yêu quá sâu đậm, nên không muốn khiến Phó Đình Viễn phải khó xử.

Chỉ là Hứa Hàng tăng tốc nhanh như thế nào, chờ đến khi anh ta tới nơi ở của Du Ân, Đổng Văn Tuệ cũng đã tới nơi rồi.

Hứa Hàng chạy tới, ngăn cản Đổng Văn Tuệ đang định gõ cửa: “Bác gái, bác bình tĩnh một chút đi.”

Đổng Văn Tuệ gạt Hứa Hàng ra: “Làm sao tôi có thể bình tĩnh được? Tránh ra.”

Cuộc cãi vã giữa hai người đã kinh động đến Du Ân, cô vốn đang không yên tâm vì lo lắng cho Phó Đình Viễn, nên mỗi động tĩnh nhỏ nhất bên ngoài cửa cô đều có thể nghe thấy.

Vừa mở cửa đã thấy Hứa Hàng đang lo lắng còn Đổng Văn Tuệ thì có vẻ tức giận, cô chưa kịp nói gì thì Đổng Văn Tuệ đã bước tới và tát cô một cái thật mạnh.

Du Ân bị cái tát này làm cho choáng váng, Hứa Hàng vội vàng tiến lên kéo Đổng Văn Tuệ sang một bên, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Bác gái!”

Đổng Văn Tuệ chỉ vào Du Ân gầm lên: “Cô là phụ nữ không thể sinh con, mau chia tay với Đình Viễn đi, cút xa ra đi!”

Du Ân ôm lấy khuôn mặt đang nóng ran lên, không tin mà hỏi lại: “Bà nói cái gì?”

Cô nghi ngờ mình nghe nhầm, Đổng Văn Tuệ thật sự nói rằng cô không thể sinh con ư?

Tại sao cô không thể sinh con?

Ánh mắt của cô dừng lại trên người Hứa Hàng, Hứa Hàng là bác sĩ, nhất định phải biết chân tướng.

Nhìn thấy ánh mắt né tránh của Hứa Hàng, Du Ân nhất thời hiểu rõ mọi chuyện, hóa ra... Cô thật sự không thể sinh con.

Tất cả sức lực của cô dường như đã bị ai đó lấy đi, cô loạng choạng lùi lại vài bước, sắc mặt tái nhợt.

Chuyện không thể sinh con chính là một đòn trí mạng đối với bất kỳ phụ nữ nào.

Mặc dù cô đã trải qua rất nhiều rắc rối, nhưng nhất thời cô vẫn không thể chống đỡ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.