Hơi thở dồn dập chứng tỏ Từ Sướng đang tức giận, nhưng có điều Từ Sướng lại là một người có thể giữ được bình tĩnh, anh ta trả lời Phó Đình Viễn bằng giọng điệu của một người đứng ngoài cuộc: “Trước đây tôi cũng có đọc qua tin tức về vụ bê bối của ba mẹ anh, không phải tin đưa là ba anh giấu giếm chuyện đã có gia đình và lừa gạt cô gái kia sao?”
“Cô ấy trở thành một kẻ thứ ba nhưng không hề hay biết, rõ ràng cô ấy đã đồng ý sẽ rời khỏi cha của anh, nhưng mẹ của anh vẫn không buông tha, vẫn đến trường của cô ấy làm ầm ĩ lên, khiến thanh danh tương lai của cô ấy đều bị hủy hoại, bị dồn đến bước đường cùng chỉ có thể tự tử.”
Đến phút cuối, giọng điệu của Từ Sướng gần như rống lên, chỉ riêng chuyện này đã đủ để chứng minh anh ta thật sự có liên quan tới Mạnh Vân, nếu không tại sao anh ta phải kích động như vậy? Nếu không tại sao anh ta lại biết rõ chuyện của Mạnh Vận như vậy?
Phó Đình Viễn tiếp tục bày ra giọng điệu khinh thường nói: “Một người đàn ông bình thường ở tuổi đó có ai lại chưa kết hôn đâu? Huống chi là loại đàn ông có tiền giống như ba tôi.”
“Hơn nữa cho dù ông ta lừa chị của anh, nói ông ta vẫn còn độc thân hoặc đã ly hôn, thì chị gái của anh cũng không biết tự phán đoán một chút sao?” Phó Đình Viễn nói tới đây bèn cười khẩy một tiếng: “Gấp gáp ở cùng một chỗ với ông ta như vậy còn không phải vì tiền của ông ta sao?”
“Sau đó còn mang thai, rõ ràng muốn dựa vào đứa con để trèo lên vị trí cao.”
Lời lẽ hùng hồn của Phó Đình Viễn vừa dứt thì bỗng nhiên đầu bên kia vang lên âm thanh cúp máy.
Mặc dù anh không nghe được Từ Sướng nói gì, cũng không nhìn thấy biểu cảm của Từ Sướng, nhưng Phó Đình Viễn biết anh ta chắc chắn bị lời khi nãy của anh ta chọc giận, hơn nữa còn cực kỳ tức giận.
Thật ra những lời anh nói vừa nói cũng không tính là vu khống Mạnh Vân, một sinh viên như Mạnh Vân chẳng lẽ không có chút khả năng phán đoán nào sao?
Mạnh Vân nói ba anh lừa dối cô ta, có thể khi đó ba anh vẫn là người nắm quyền của Phó thị, tuy không phải lúc nào cũng nằm ở trang đầu của tin tức, nhưng ít nhất cũng coi như là danh nhân của Giang Thành, hơn nữa anh với mẹ vẫn thường tham dự một số hoạt động, nên Mạnh Vân có thể hoàn toàn không biết chuyện được hay sao?
Trước đây chuyện này bị Thẩm Thanh Sơn ác ý tung ra ngoài, Phó Đình Viễn chỉ đành ôm hết những lời mắng chửi kia vào người sau đó chân thành xin lỗi thay ba mẹ của mình. Nhưng vậy không có nghĩa là anh không nghi ngờ về ý định ban đầu của Mạnh Vân với Phó Giang, nếu Mạnh Vân đã quyết định trở thành kẻ thứ ba thì sau khi phải rước lấy những lời mắng chửi thậm tệ, cũng nên có can đảm đứng ra gánh vác, nhảy lầu để làm gì kia chứ?
Đó là biểu hiện của sự hèn nhát, hoặc có thể nói mục đích cuối cùng của Mạnh Vân là đưa con trai bay lên cành cao không thành, danh tiếng của cô ta cũng bị mẹ của anh hủy hoại, nên mới không còn thiết tha gì với cuộc sống nữa.
Từ Sướng muốn từng bước thực hiện kế hoạch trả thù cho chị mình là Mạnh Vân, nhưng Mạnh Vân hoàn toàn vô tội sao?
Năm đó cô ta và ba anh đến với nhau, ắt hẳn là một người muốn đánh, một người sẵn sàng chịu đựng.
Phó Đình Viễn chọc giận Từ Sướng, cảm thấy cuối cùng cũng trở về vị trí bắt đầu.
Nhưng Từ Sướng lại giống như sắp phát điên, sau khi cúp điện thoại, lập tức quét hết những thứ trên bàn làm việc trước mặt xuống đất.
Vừa rồi Phó Đình Viễn luôn miệng chỉ trích chị của anh ta biết rõ Phó Giang đã có gia đình nhưng vẫn tiếp tục ở chung với Phó Giang, nhưng anh ta không tin.
Chị của anh ta không phải là loại người như vậy, chị của anh ta xinh đẹp hiền lành, chăm chỉ vươn lên, năm đó lúc trúng tuyển đại học gần như đã trở thành niềm tự hào của cả làng.
Cũng chính vì là niềm tự hào của cả làng nên khi hay tin cô ta trở thành kẻ thứ ba rồi nhảy lầu, cô ta và cả gia đình bọn họ đã bị mắng chửi thậm tệ, bị cười nhạo một cách cay nghiệt không thương tiếc, cuối cùng mẹ anh ta mới chịu không nổi mà nhảy xuống hồ tự sát, dưới đả kích nặng nề như thế nên ba anh ta cũng qua đời không lâu sau đó.1
Năm ấy gia đình anh ta từ một gia đình hạnh phúc êm ấm bỗng trở nên tan cửa nát nhà, bởi vì anh ta còn nhỏ nên bị chú ruột lừa gạt lấy hết số tiền nhà họ Phó bồi thường cho chị anh ta, sau đó còn tàn nhẫn ném anh ta vào viện mồ côi.
Sở dĩ anh ta trốn đi là vì tình cờ nghe được người chú dặn dò những người ở cô nhi viện cứ ngược đãi anh ta, đừng cho anh ta ăn cơm, hòng gián tiếp giết anh ta, như vậy anh ta sẽ không bao giờ có cơ hội đoạt lại số tiền kia nữa.
Những ngày tháng sau đó anh ta cứ lang thang đầu đường xó chợ, ăn xin để sống qua ngày, lúc sắp chết đói thì gặp một cặp vợ chồng già người nước ngoài sang Trung Quốc du lịch và được cứu giúp, sau đó bọn họ thấy gia cảnh đáng thương của anh ta, nên làm thủ tục đưa anh ta ra nước ngoài, tất nhiên sau khi trưởng thành anh ta đã âm thầm sửa đổi các thủ tục nhận con nuôi năm đó.
Mọi thông tin cá nhân của anh ta cũng bị anh ta thay đổi, ngay cả ngoại hình cũng chỉnh sửa rất nhiều, trong mắt mọi người, anh ta là một người lớn lên ở nước ngoài, về phần cha mẹ nuôi của anh ta thì hai người họ đều đã mất cách đây vài năm.
Chính vì vậy anh ta mới chờ đến tận bây giờ mới quay lại trả thù, trong lúc bọn họ còn sống mà bị người ngoài hỏi thì sẽ lộ lai lịch, anh ta tin rằng chỉ có người chết mới giữ kín bí mật, nên anh ta vẫn luôn chờ ngày bọn họ qua đời.
Bởi vì đôi vợ chồng già này có công nuôi dưỡng nên tất nhiên anh ta sẽ không làm hại bọn họ, đúng lúc mấy năm đó anh ta cũng cần tạo thế lực lớn mạnh cho riêng mình, chỉ có như vậy thì sau này anh ta mới có nguồn tài chính hùng hậu chống đỡ trong thời gian báo thù, vì thế anh ta vẫn luôn nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sau khi quét hết những thứ trước mặt xuống đất, Từ Sướng dường như vẫn cảm thấy chưa hả giận, anh ta xoay người lấy ra một ống chích từ trong ngăn kéo, nổi giận đùng đùng xông ra ngoài.
Một người đứng bên cạnh thấy vậy vội ngăn anh ta lại: “Ông chủ, không phải trước đây anh nói chuyện này không thể quá gấp gáp, muốn để cô ta từ từ chủ động dính vào những thứ này sao? Nếu anh trực tiếp tiêm vào cơ thể cô ta, chúng ta có thắng cũng không trong sạch nữa rồi.”
Dưới sự thuyết phục của thuộc hạ, cảm xúc của Từ Sướng mới bình tĩnh lại một chút, anh ta hít một hơi thật sâu rồi xoay người cất ống tiêm vào ngăn kéo.
Đúng vậy, anh ta muốn Phó Thiến Thiến dính vào ma túy, anh ta muốn phá huỷ đứa con gái yêu quý của Phó Giang và Đổng Văn Huệ, anh ta muốn khiến thanh danh của Phó Thiến Thiến tan thành mây khói và bị hàng ngàn người khinh thường.
Lúc đầu, anh ta muốn để cô con gái yêu quý của Phó Giang và Đổng Văn Huệ nếm trải hết mọi thứ mà bọn họ đã bắt chị của anh ta gánh chịu.
Chị của anh ta đã từng là hòn ngọc quý trong tay ba mẹ anh ta, là lòng bàn tay tâm can bảo bối của ba mẹ anh ta, là niềm hy vọng của gia đình bọn họ, nhưng cô đã bị Phó Giang và Đổng Văn Huệ huỷ hoại.
Anh ta cũng muốn huỷ hoại Phó Thiến Thiến, khiến Phó Giang và Đổng Văn Huệ phải trơ mắt nhìn con gái của mình bị tra tấn đủ kiểu, khiến bọn họ cảm nhận đau khổ đến mức không thể sống nổi.
Hơn nữa còn có Phó Đình Viễn, tất cả những người mà Phó Giang và Đổng Văn Huệ quan tâm, anh ta đều sẽ huỷ hoại bọn họ.
Dựa vào cái gì mà anh ta phải gánh chịu cảnh tan cửa nát nhà, còn những người hại bọn họ lại có thể sống trong êm ấm chứ?
Không, bọn họ không xứng được sống trong êm ấm, bọn họ chỉ xứng xuống địa ngục mà thôi.
Thẩm Thanh Sơn và Lâm Như là đồng phạm của Phó Giang và Đổng Văn Huệ, lúc đầu chính Thẩm Thanh Sơn đã cố hết sức khuyên Phó Giang nên chia tay với chị gái của anh ta, sau đó dùng tiền để giải quyết mọi chuyện. Nếu lúc đó Phó Giang thật sự ly dị vợ, rồi cưới chị của anh ta thì nói không chừng, chị của anh ta sẽ không đến mức không chịu nổi áp lực từ dư luận mà tự sát, nói không chừng bây giờ chị của anh ta đã trở thành bà Phó vô cùng nở mày nở mặt.
Cho nên cả nhà Thẩm Thanh Sơn cũng phải trả giá thật lớn vì gián tiếp ép chết chị của anh ta.