Phải công nhận rằng sự thanh minh trực tuyến mạnh mẽ của Tô Ngưng đã chứng tỏ đoạn video bôi nhọ cô ấy trước đó đã trở thành một trò đùa.
Ngay lúc ấy, mấy tài khoản được mua để bôi nhọ người khác kia đều mai danh ẩn tích. Trong lịch sử bôi nhọ người khác của họ chưa từng gặp qua một ngôi sao liên tiếp đăng ba video lên Weibo để trả đũa bọn họ như Tô Ngưng.
Thẩm Dao nhìn thấy xu hướng của dư luận trên mạng thì tức giận đến mức gọi điện và mắng chửi Tử Dạ một trận tanh bành, nói rằng nếu Tử Dạ không có bản lĩnh gì thì đừng suốt ngày gây rắc rối cho cô ta, rồi sau đó lại đổ hết tất cả mọi sai lầm lên đầu Tử Dạ.
Tử Dạ tức giận đến mức sắp điên lên, sở dĩ cô ta đề nghị đi nước cờ này còn không phải vì muốn chèn ép bộ phim Truyền kỳ Dung Phi hay sao? Chẳng lẽ không phải vì bộ phim phía sau của Văn Hoá Dao Trì và Thẩm Dao hay sao?
Hơn nữa, đề nghị này đã được Thẩm Dao thông qua, bây giờ sự việc không thành lại trách móc cô ta. Tử Dạ tức giận nghiến răng, nhưng cô ta cũng chỉ có thể chịu đựng làn sóng chỉ trích này của Thẩm Dao, ai bảo cô ta là sếp của Tử Dạ chứ.
Sau khi cúp điện thoại, Tử Dạ không khỏi nhớ đến những trải nghiệm trước đây của cô ta ở Chung Đỉnh.
Cho dù tình huống có tồi tệ đến đâu, Chung Văn Thành sẽ không bao giờ mắng mỏ nhân viên của mình một cách gay gắt như Thẩm Dao, ngay cả khi đó là một lời phê bình thì nó cũng sẽ thốt ra từ miệng anh ấy một cách nhẹ nhàng.
Và với giọng điệu dịu dàng nhã nhặn của anh ấy, làm sao còn có ai có thể không nhanh chóng nhận ra lỗi lầm của mình? Nếu không tự kiểm điểm và sửa sai kịp thời thì làm sao xứng với lòng tốt của Chung Văn Thành?
Trí tuệ cảm xúc của mọi người là khác nhau, Thẩm Dao hoàn toàn không có trí tuệ cảm xúc, trong khi Chung Văn Thành có trí tuệ xúc cảm cao. Đây là lý do tại sao Chung Văn Thành có thể hòa hợp với mọi người trong làng giải trí sôi động và ồn ào rất nhiều năm.
Tử Dạ say đắm Chung Văn Thành không chỉ vì ngoại hình mà còn vì thái độ sống hòa nhã của anh ấy.
Trong gia đình của cô ta, ba ruột luôn gào thét mắng mỏ và thậm chí là đánh đập, vì vậy trong tiềm thức cô ta luôn muốn tìm một người tốt, có thể giao tiếp tốt với cô ta để làm nửa kia của mình.
Khi gặp Chung Văn Thành, cô ta cảm thấy anh ấy thực sự là người đàn ông hoàn hảo trong tâm trí cô ta, nhưng thật đáng tiếc…
Tử Dạ siết chặt điện thoại trong tay, cụp mắt xuống và cắn môi.
Sau khi Tô Ngưng dẹp sạch đám người đang tức giận kia, lúc này cô ấy mới ném điện thoại sang một bên rồi nằm xuống, mãn nguyện nói: “Khoan khoái, dễ chịu!”
Vì lo lắng cho Tô Ngưng nên Du Ân đã vội vàng chạy đến chỗ của Tô Ngưng sau khi xem đoạn video kia ở trên mạng.
Du Ân cũng biết có người cố tình bôi nhọ Tô Ngưng, bởi vì Du Ân biết rất rõ về đoạn video này. Lúc đó trong buổi tiệc liên hoan Tô Ngưng đã hát rất hay nhưng Chu Trường Ninh đột nhiên đi vào bằng cửa sau của khán phòng nên Tô Ngưng đã luống cuống.
Du Ân lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến Tô Ngưng, nhưng không ngờ Tô Ngưng lại tự mình lật ngược tình thế. Nhìn kết quả hiện tại, Du Ân không khỏi bật cười: “Sau sự việc này, phỏng chừng sau này trong giới giải trí sẽ không có ai dám trêu chọc cậu nữa.”
Du Ân trở mình trên thảm, chống một tay rồi trợn mắt khinh thường mắng nhiếc Thẩm Dao: “Thẩm Dao là một kẻ không có não, có lúc tớ không biết làm sao cô ta có thể nghĩ ra thủ đoạn thấp hèn như vậy.”
Du Ân nói chắc nịch: “Chắc là ý của Tử Dạ. Tử Dạ luôn là kẻ am hiểu nhất về mấy cái trò mua chuộc đám người nói xấu sau lưng người khác như vậy.”
“Vốn dĩ tớ không thèm nhắm vào loại người giúp việc luôn không biết xấu hổ như vậy. Nếu cô ta thật không biết xấu hổ thì tớ cũng không khách sáo.” Tô Ngưng hừ giọng: “Tử Dạ chính là người như vậy, chắc chắn cô ta có một cả một đống tư liệu để bôi xấu người khác, bất cứ khi nào cũng có thể bóp chết cô ta.”
Tô Ngưng nói xong bèn cười xấu xa: “Tuy nhiên, bây giờ chúng ta đừng xử lý cô ta vội. Đợi khi bộ phim truyền hình của Tử Dạ và Thẩm Dao sắp ra mắt, chúng ta sẽ hành động lần nữa, để họ vừa tuyên truyền đã thất bại.”
Du Ân nói đùa: “Chiêu này của cậu thật hiểm độc.”
Tô Ngưng hừ giọng: “Cái này không phải học được từ bọn họ sao? Không phải bọn họ cố ý bôi nhọ tớ ngay trước ngày khai máy sao? Tớ đây sẽ độc ác hơn họ, tớ chờ họ quay xong rồi, đã đầu tư hết rồi mới phá để Thẩm Dao lỗ sặc máu luôn.”
Du Ân bị biểu hiện của Tô Ngưng chọc cười, nhưng cô cũng giơ hai tay tán thành hành động của Tô Ngưng.
Nếu Thẩm Dao và Tử Dạ không cố tình nhắm vào họ đầy ác ý như vậy thì họ sẽ không phản kích, nhưng một khi đã phản kích thì họ sẽ ra đòn thật hiểm độc, Du Ân tự cảm thấy bản thân mình ngày càng hắc hoá.
Hết cách rồi, ai bảo Thẩm Dao và Tử Dạ không chịu dừng tay chứ.
Người đại diện của Tô Ngưng là Lâm San Ni gọi điện cho Tô Ngưng, Tô Ngưng bèn tỏ vẻ đau khổ: “San Ni, tôi biết cô muốn mắng tôi làm việc lỗ mãng, chưa được sự đồng ý của cô đã tự tiện đăng lên Weibo, nhưng bây giờ đã có hiệu quả rồi, cô đừng nói tôi nữa được không?”
Lâm San Ni ở đầu kia vừa giận vừa buồn cười, đành bất lực nói: “Cô cũng đã nói có hiệu quả rồi thì tôi còn mắng cô làm gì? Hơn nữa có bao giờ cô nghe lọt tai ý kiến của tôi đâu nào?”
Tô Ngưng khó hiểu nói: “Vậy cô gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
Lâm San Ni cho biết: “Đạo diễn của The Voice đã liên lạc với tôi và muốn mời cô tham gia chương trình.”
Tô Ngưng rất kinh ngạc: “Thật sao? Cô không đùa đó chứ?”
The Voice đã hoạt động được ba mùa, mùa đầu tiên chẳng có ai chú ý đến nhưng bây giờ đã trở thành chương trình được yêu thích, là chương trình được nhiều diễn muốn tham gia nhất.
Nếu Tô Ngưng có thể tham gia chương trình này, nó sẽ mở ra một con đường khác cho cô ấy trong giới giải trí, nếu cô ấy chứng minh được khả năng diễn xuất và khả năng ca hát của mình thì coi như cuộc đời của cô ấy đã toàn thắng rồi.
Lâm San Ni nghiêm túc nói: “Đương nhiên là thật, sao tôi có thể lừa cô mấy chuyện như vậy chứ?”
Tô Ngưng vội vàng nói: “Vậy nhất định phải tham gia rồi.”
Lâm San Ni lập tức đi thu xếp, trong khi Tô Ngưng vừa ôm điện thoại vừa cười ha ha.
Cười xong cô ấy vui vẻ nói với Du Ân: “Thẩm Dao mà nghe chuyện này xong sẽ tức chết cho coi, vừa rồi chị San Ni vừa nói cho tớ biết là đạo diễn The Voice đã mời tớ tham gia trong chương trình.”
Lúc đầu Du Ân rất ngạc nhiên, sau đó cũng vui mừng thay cho Tô Ngưng: “Thật là tuyệt quá!”
Nghe nói đạo diễn của The Voice tuyển người rất khắt khe, nếu Tô Ngưng được mời, hẳn là đạo diễn đã xem video cô ấy hát trực tiếp và khẳng định tài năng ca hát của cô ấy.
Tô Ngưng thở dài xa xăm: “Ôi, cậu nói xem tớ có nên mời Thẩm Dao và Tử Dạ đi ăn một bữa tiệc thịnh soạn không? Tớ phải cảm ơn bọn họ, nếu đêm nay bọn họ không bêu xấu tớ thì tớ sẽ không có được cơ hội làm công việc tốt đến thế đâu.”
Du Ân cười nói: “Bớt bớt lại đi, đừng khiến bọn họ phải ngất xỉu đó chứ.”
Thẩm Dao và Tử Dạ thực sự đã rất tức giận đến mức sắp đột quỵ. Đêm đó trên Weibo của The Voice đã đăng tin tức Tô Ngưng sẽ tham gia chương trình của họ, Thẩm Dao tức giận đến mức đập vỡ điện thoại, còn Tử Dạ thì ôm ngực suýt nữa đã tắt thở.
Lúc này họ mới hối hận đến tím bầm ruột gan, nếu biết kết cục cuối cùng của sự việc có thể đẩy sự nghiệp của Tô Ngưng lên một tầm cao mới thì có chết họ cũng sẽ không làm thế.
Đáng tiếc, trên đời không có thuốc hối hận.
Mùa đầu tiên của The Voice đã mời Thẩm Dao, lúc đó cô ta rất coi thường chương trình này, nhưng không ngờ chương trình này lại thành công vang dội, đến mùa thứ hai cô ta muốn tham gia thì họ lại chẳng cần cô ta nữa.
Bây giờ Tô Ngưng đã được tổ chương trình chủ động mời, đó là nhờ Thẩm Dao đã trợ giúp sau lưng một phen nên cô ta không tức chết mới lạ.