Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 116: Chương 116: Mượn rượu giải sầu




Du Ân nhanh chóng giải thích: “Không có diễn giả thành thật, nếu giả vờ làm bạn gái thf hành vi phải thân mật hơn chút, đặc biệt là còn ở trong bệnh viện.”

Du Ân giải thích xong lại có chút lo lắng hỏi: “Không chụp được mặt tớ chứ?”

Khoảng thời gian trước cô vừa mới trải qua một đợt đầu sóng ngọn gió, lúc này nếu lại bị chụp được cảnh nắm tay với Chung Văn Thành, cô thật sự sẽ bị mắng chết mất.

Tuy mấy năm nay Chung Văn Thành không có nhiều tác phẩm điện ảnh, chủ yếu đặt tâm tư vào kinh doanh công ty, nhưng mức độ được hoan nghênh vẫn như cũ, cô chắc chắn sẽ bị đám fans của Chung Văn Thành trên mạng xé tan nát.

Có điều cũng không thể không thừa nhận, Chung Văn Thành thật sự rất biết săn sóc.

Bởi vì lo lắng cô bị người ta chụp ảnh sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường, vì vậy anh ấy đã nhắc trước cô phải làm công tác phòng hộ kĩ càng.

Cô đội chiếc mũ rộng vành, còn đeo cả khẩu trang, quấn bản thân kín mít.

Tô Ngưng nói: “Cậu quấn kín mít như vậy sao có thể chụp được mặt của cậu. Cũng chỉ là người quen thuộc với bóng dáng của cậu mới biết đó là cậu thôi.”

Du Ân thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Vậy là tốt rồi.”

Là một biên kịch, cô chỉ muốn yên lặng viết kịch bản của mình, không hề muốn tham dự vào tin đồn tai tiếng của các ngôi sao.

Nhưng trời cao lại không chiều lòng người, cô cũng không ngờ rằng sẽ liên lụy tới Chung Văn Thành.

Tô Ngưng lại dò hỏi một chút về bệnh tình của mẹ Chung Văn Thành, Du Ân nói đúng dự thật.

Tô Ngưng cũng rất thương cảm: “Haiz, trên thế giới này tại sao lại có chuyện sinh ly tử biệt cơ chứ, quá đau lòng.”

Thật ra ai cũng biết sinh lão bệnh tử chính là chuyện thường của con người, khi ngày ấy đến chỉ có thể cố gắng chấp nhận hiện thực.

Tô Ngưng lại nói: “Trước đó Phó Đình Viễn gọi điện cho tớ hỏi xem cậu đã đi đâu, tớ cố ý ám chỉ cậu và Chung Văn Thành thật sự ở bên nhau rồi.”

Du Ân: “…”

Tô Ngưng hừ một tiếng: “Tớ cố ý kích thích anh ta đấy, ai bảo anh ta khốn nạn như vậy.”

Tô Ngưng lại dặn dò: “Cậu nhất định đừng có chủ động thanh minh với anh ta nói cậu và Chung Văn Thành là giả đấy.”

Du Ân bất đắc dĩ nói: “Tớ đi thanh minh làm gì?”

Nếu như cô chủ động đi thanh minh với Phó Đình Viễn, há chẳng phải anh lại cho rằng cô vẫn còn tâm tư gì với anh hay sao?

Cứ để cho anh tưởng rằng cô và Chung Văn Thành thật sự ở bên nhau đi, như vậy bọn họ cũng vạch ra giới hạn rõ ràng.

“Không thanh minh là được.” Tô Ngưng vui sướng khi người khác gặp họa: “Sau khi tớ ám chỉ cho anh ta như vậy, cảm thấy cảm xúc anh ta nháy mắt trở nên ác liệt, hơn nữa không nói hai lời đã cúp điện thoại rồi.”

Du Ân hơi nhíu mày nghĩ ngợi nói: “Người đó chính là ngạo mạn như thế, động một cái là cúp điện thoại người ta. Về phần cảm xúc ác liệt kia, tám phần là cậu cảm nhận nhầm rồi.”

Tô Ngưng không cho là như vậy: “Từ trước đến nay trực giác của tớ rất chuẩn.”

Phó Đình Viễn thật sự bực bội.

Du Ân nói: “Sau này đừng dây vào anh ta nữa, đỡ cho những ngày tháng của chúng ta không được yên lành.”

Tô Ngưng không còn cách nào khác trả lời: “Được.”

Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi cúp điện thoại, sau đó Du Ân mới lên mạng, lúc này cô đã thấy vụ lùm xùm giữa cô và Chung Văn Thành trên mạng.

Sự việc này đã được tìm kiếm trên Weibo, phía sau có một chữ “bạo” màu đỏ chót, có thể thấy sức ảnh hưởng của Chung Văn Thành vẫn rất lớn.

Các từ khóa tìm kiếm hot là: Bạn gái bí ẩn của Chung Văn Thành.

Mẹ của Chung Văn Thành đang ốm nặng, một người phụ nữ bí ẩn xuất hiện trong phòng bệnh để thăm hỏi.

Sau khi phân tích một phen đã kết luận rằng cô ấy là bạn gái thực sự của Chung Văn Thành, nếu không cô ấy đã không xuất hiện trong bệnh viện vào thời điểm như vậy.

Bức ảnh đính kèm là cảnh cô nắm tay Chung Văn Thành trong hành lang bệnh viện. May mắn thay, chiếc mũ của cô quá thấp nên hoàn toàn không thể nhìn thấy mặt mũi cô gái trông ra sao.

Du Ân cất điện thoại và tiếp tục làm việc, không buồn đọc những bình luận hay suy đoán người ngoài sẽ nói gì về cô.

Nếu như bọn họ đang giả làm một cặp đôi vậy thì không quan tâm người khác nghĩ gì về mình.

Phó Đình Viễn đi tắm rồi đi ra, một đống tin nhắn trên điện thoại đều là của Dịch Thận Chi gửi tới, ở trong một nhóm bốn người.

Trong nhóm có bốn người lần lượt là anh, Dịch Thận Chi, Hứa Hàng và Giang Kính Hàn, nhóm được đặt tên là F4 Giang Thành.

Tên nhóm là do Dịch Thận Chi đặt, lần đầu tiên nhìn thấy tên nhóm này, Phó Đình Viễn đã nổi lên ý nghĩ muốn rời khỏi nhóm.

Dịch Thận Chi: Các cậu xem hot search chưa? Du Ân và Chung Văn Thành ở bên nhau ư?

Hứa Hàng: “…”

Giang Kính Hàn: “…”

Giang Kính Hàn: “Vì vậy khoảng thời gian trước lão Phó để tôi ra mặt gửi thư mời luật sư là thật lòng muốn bồi thường à?”

Dịch Thận Chi: “Vốn dĩ tôi muốn xem lão Phó có ăn cỏ nhai lại không, ai ngờ rằng cậu chưa đợi được thì người đã bị người khác nẫng mất đi rồi.”

Sau khi Dịch Thận Chi nói xong còn gửi liên tiếp nhãn dán cười to, Phó Đình Viễn thấy vậy muốn ấn đầu Dịch Thận Chi dí xuống đất.

Hứa Hàng: “Tôi xem hot search xong vẫn thấy khiếp sợ, thật sự không thể tin đây là thật.”

Dịch Thận Chi: “Haiz, tay đã nắm thế kia rồi kìa, không tin cũng phải tin.”

Phó Đình Viễn xem lịch sử trò chuyện của bọn họ, ngay lập tức nhìn vào hot search với vẻ mặt không thể tin được, bức ảnh Chung Văn Thành nắm tay Du Ân có sức công kích rất lớn với anh, đến mức anh ngồi thẳng xuống giường.

Lại nhìn thoáng qua bức ảnh kia, hơn nữa phóng to hơn, đúng là tay hai người đang nắm lấy nhau.

Trái tim như bị thứ gì đó bén nhọn đâm vào, vừa đau lại khó chịu.

Có lẽ là trước kia Du Ân đối xử với anh quá mức chung thủy, vì vậy cho dù li hôn anh cũng không tin Du Ân sẽ ở bên một người đàn ông khác.

Nhưng tấm ảnh nắm tay nhau này…

Giơ tay vò tóc mình, Phó Đình Viễn cầm điếu thuốc ra ban công hút.

Tin nhắn trong nhóm bốn người vẫn còn vang lên, Dịch Thận Chi tag anh, gửi cho anh lời an ủi: “Lão Phó, cậu có ổn không?”

Hứa Hàng: “Lão Phó không biết liệu có ổn hay không, dù sao tôi thấy không ổn.”

Dịch Thận Chi và Giang Kính Hàn đều biết Hứa Hàng có ý gì, không chấp nhận được Du Ân người vốn chung thủy với Phó Đình Viễn nay đã ở bên người khác.

Bọn họ vẫn chỉ là người ngoài đã cảm thấy hơi khó chịu, huống chi là người trong cuộc như Phó Đình Viễn.

Phó Đình Viễn vừa hút thuốc vừa nói vào trong nhóm chat: “Các cậu nhạt nhẽo thế này à?”

Cho tới bây giờ anh vẫn giả bộ mạnh mẽ như không có việc gì xảy ra trước mặt người ngoài.

Giang Kính Hàn chưa nói gì cả, chỉ thả một nút like, like cho tâm thái tốt đẹp của anh.

Dịch Thận Chi lên tiếng: “Đã phân rõ giới hạn với Thẩm Dao rồi, Du Ân cũng có chốn về mới, có cần tôi giới thiệu cho cậu cô nào khác không?”

Phó Đình Viễn cắn đầu mẩu thuốc lá, hết cả hứng thú đáp lại: “Không hứng thú.”

Một câu của anh đã đưa cuộc trò chuyện vào ngõ cụt, mọi người đều không tiếp lời được, cả nhóm nhất thời im lặng.

Qua một lúc lâu, Phó Đình Viễn hút xong một điếu thuốc, chủ động đề nghị: “Đi ra ngoài uống rượu không?”

Dịch Thận Chi đáp lời anh đầu tiên: “Mượn rượu giải sầu, sầu càng sầu.”

Phó Đình Viễn: “…”

“Mẹ nó, ai mượn rượu giải sầu chứ?” Anh nói một câu như thế.

Dịch Thận Chi bật cười ha ha, sau đó mời nói: “Gặp nhau chỗ cũ.”

Vì Hứa Hàng phải tăng ca nên không thể tham gia, Giang Kính Hàn nhà có vợ đẹp hiếm khi tham gia buổi tụ họp của bọn họ, hiếm có khi tỏ ý muốn tham gia.

Nhìn ra được mọi người đều cảm thấy Phó Đình Viễn cần an ủi và cần người bầu bạn, mặc dù Phó Đình Viễn mạnh miệng không chịu thừa nhận bản thân rất khổ sở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.