Đột nhiên bị Chung Văn Thành hỏi như thế, Du Ân dừng động tác uống nước, vẻ mặt lúc này có chút mộng mị.
Sau khi liên tục đối diện với tình ý trong ánh mắt Chung Văn Thành, cô nhanh chóng khôi phục tinh thần.
Lại thật sự bị Tô Ngưng nói trúng, Chung Vân Thành có tình ý với cô.
Du Ân vẫn cảm thấy Tô Ngưng rối loạn về tình cảm, thế nhưng giờ phút này ánh mắt Chung Văn Thành đã nói lên tất cả.
Cô bất an buông ly nước xuống: “Sếp Chung, tôi…”
Cô còn chưa nói ra câu kế tiếp, Chung Văn Thành đã trực tiếp tỏ tình với cô: “Du Ân, tôi rất thích cô.”
Du Ân bị doạ không nhẹ, chỉ còn thiếu trốn đi.
Đã nhiều năm rồi cô chưa được người khác tỏ tình, vừa tốt nghiệp đại học đã gả cho Phó Đình Viễn, những người từng là bạn cô cũng không liên lại với ai ngoại trừ Tô Ngưng, ngăn cách với thế giới bên ngoài, làm tròn bổn phận bà Phó của cô.
Cũng không có đồng thời xuất hiện với đàn ông quá nhiều, đỡ cho Phó Đình Viễn và nhà họ Phó nhận những tin tức tiêu cực.
Lúc này đột nhiên bị Chung Văn Thành tỏ tình, ngoại trừ kinh ngạc Du Ân còn cảm thấy sợ.
Chung Văn Thành nhìn thấu sự bất an của cô, giọng nói chậm lại: “Ban đầu tôi chỉ bị tài văn chương của cô hấp dẫn, sau đó từ từ tiếp xúc phát hiện tính tình của cô rất tốt, dịu dàng, khiến người khác muốn quý trọng, yêu thương.”
“Tôi biết bây giờ trong lòng cô tạm thời không nghĩ đến chuyện yêu đương, tôi vốn cũng muốn tiếp tục kiềm chế tình cảm của mình, thế nhưng chuyện của ba con Du Thế Quần vừa rồi khiến tôi không muốn kìm nén thêm nữa.”
Chung Văn Thành nhìn cô, từng câu từng chữ đều rất thành khẩn: “Tôi muốn đứng bên cạnh cô, bảo vệ cô, để cô không phải chuyện bất cứ tổn thương nào.”
Du Ân thừa nhận, lúc cô rơi vào tình cảnh sứt đầu mẻ trán như bây giờ, lời nói này của Chung Văn Thành khiến cô cảm thấy xúc động.
Thế nhưng càng xúc động cô càng lý trí.
Càng hiểu rõ, cô không thể hại Chung Văn Thành.
Cô lắc đầu một cái, nói: “Sếp Chung, cảm ơn tình cảm của anh, thế nhưng tôi tin sau này anh sẽ gặp được cô gái tốt hơn.”
Cô đã ly hôn, không xứng với Chung Văn Thành.
Còn một nam thần hoàn hảo như Chung Văn Thành, xứng đáng gặp một cô gái tốt hơn.
Đương nhiên Chung Văn Thành biết tại sao cô lại nói như thế, có chút đau lòng hỏi cô: “Tại sao phải tự xem nhẹ bản thân mình? Cô rất giỏi, rất hoàn hảo, cũng rất ưu tú.”
Chung Văn Thành hết sức cho thể muốn Du Ân buông lỏng màn ngăn: “Gia thế của tôi vô cùng bình thường, bố mẹ tôi cũng là người bình thường, ở cùng với tôi cô không cần chịu áp lực về gia thế.”
Đây là điểm đau rất lớn trong lòng Du Ân, Đổng Văn Huệ còn có cả Phó Thiến Thiến, bởi vì từ tận đáy lòng đã không xem trọng cô, cho nên ba năm đó đã tạo thành bóng mờ rất lớn trong lòng cô.
Du Ân có thể cảm nhận được thành ý của Chung Văn Thành, thế nhưng cô vẫn rũ mắt xuống nói một câu: “Xin lỗi, sếp Chung…”
Cô đã yêu một lần, biết yêu là cảm giác gì.
Còn đối với Chung Văn Thành, vào giờ phút này cô cũng không có cảm giác tình yêu.
Ánh mắt Chung Văn Thành ảm đạm, nhưng sau đó anh ấy lại ôn tồn cười: “Tôi cũng biết cô sẽ từ chối.”
Năm đầu sau khi cô ly hôn với Phó Đình Viễn, biểu hiện của cô vẫn luôn trong trạng thái một lòng về sự nghiệp, Chung Văn Thành có thể nhìn ra, cho nên anh ấy cũng không nói gì thêm.
Nếu như hôm nay không xảy ra chuyện này, anh ấy sẽ tiếp tục kiên nhẫn chờ cô mở rộng cánh cửa trái tim mình.
“Đi thôi, đưa cô về nhà trước.” Chung Văn Thành đứng dậy nói.
Du Ân vội vàng nói: “Không cần đâu, tôi tự về là được rồi.”
Chung Văn Thành kiên trì muốn đưa cô về: “Cô như bây giờ, tôi không yên tâm để cô về một mình, cô không cần có quá nhiều áp lực đối với tôi.”
Du Ân cũng chỉ có thể theo Chung Văn Thành, lúc hai người cùng nhau rời khỏi phòng họp, những nhân viên khác của anh ấy cũng nhìn chằm chằm Du Ân, dường như cô thật sự là người vô ơn vô nghĩa không phụng dưỡng ba mẹ mình.
Sau khi vào thang máy, Chung Văn Thành an ủi Du Ân: “Sau khi trở về tôi sẽ giải thích với mọi người dùm cô.”
Chung Văn Thành suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong chuyện này, nếu cô có chuyện gì khó nói thì cứ đến tìm tôi.”
“Cám ơn.” Du Ân vô cùng cảm kích, nhưng cô nghĩ tạm thời bây giờ cô không cần trợ giúp gì.
Buổi chiều sau khi cô nhận được kết quả xét nghiệm ADN giấy trắng mực đen, cô sẽ ngửa bài với Du Thế Quần, hoàn toàn vạch rõ quan hệ với bọn họ.
Chỉ là Du Ân không ngờ cô chỉ chờ báo cáo, chuyện này đã bị tung ra.
Bắt đầu khi một tài khoản đại v nổi tiếng đăng một đoạn video, trong video là đoạn phỏng vấn của Du Thế Quần.
Trong bài phỏng vấn, Du Thế Quần nước mắt nước mũi tèm lem tố cô lạnh lùng tàn nhẫn, tố cáo cô không phụng dưỡng người lớn, tố cáo cô chơi trò bí tích sau khi ông ta bị bệnh.
Tài khoản đại v nổi tiếng kia có mấy triệu người hâm mộ, weibo của anh ta cũng thường là quan tâm đến những vấn đề này, thế nên video vừa lên sóng đã dấy lên một trận sống to gió lớn.
Trong bình luận đều mắng chửi Du Ân là đứa con gái bất hiếu, lời khó nghe gì cũng nói ra hết.
Du Ân nhìn những dòng bình luận hôi thối kia, chỉ cảm thấy trời đất trước mắt quay cuồng.
Trước đó, cô chỉ thấy có rất nhiều ngôi sao hoặc người trong cuộc trong một vài sự kiện bị bạo lực mạng, nhưng từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ có ngày cô mình sẽ gặp chuyện thế này.
Mặc dù Du Thế Quần tạm thời chưa chỉ mặt gọi tên cô trong video, nhưng mọi người đều là con người.
Có người âm thầm gửi một tấm hình của cô vào phần bình luận, khiến Du Ân lại bị mắng chửi lần nữa.
Có thể nhận ra tấm hình kia được chụp gần đây, có thể nói lả ảnh chụp lén của cô.
Du Ân giận tới mức tay chân run rẩy dữ dội, có thể chụp ảnh cô chắc chắn là người có mục đích muốn nhắm vào cô.
Hít sâu mấy hơi, cô cố gắng để mình tỉnh táo lại.
Cô cầm điện thoại di động lên bấm số điện thoại của Du Thế Quần, cô vào thẳng vấn đề: “Rốt cuộc các người muốn thế nào?”
Giọng điệu Du Thế Quần vô lại: “Không muốn gì cả, mày không phụng dưỡng người lớn, bọn tao nói với truyền thông một chút thì thế nào?”
Du Ân cười lạnh một tiếng: “Huỷ hoại tôi, các người sẽ hài lòng?”
Du Thế Quần hừ lạnh một tiếng: “Thế tao mặc kệ, mày không để bọn tao sống tốt, bọn tao cũng không để mày sống tốt.”
Bây giờ bọn họ đã không trông mong gì vào việc cầm tiền từ chỗ Du Ân, dù sao cũng có người cho họ tiền.
Sau khi bọn họ bị đuổi khỏi Chung Đỉnh, có người liên lạc với bọn họ, nói chỉ cần bọn họ đẩy Du Ân vào chỗ chết sẽ cho họ tiền ngay.
Còn đề cử cho bọn họ tài khoản truyền thông đai v này, lưu lượng và lượng ra ánh sáng đều có.
Du Ân lật bài ngửa với Du Thế Quần: “Tôi đã lấy được kết quả báo cáo xét nghiệm ADN rồi, chờ lát nữa tôi sẽ công bố.”
Du Thế Quần tức giận: “Báo cáo xét nghiệm ADN? Mày đi làm bao giờ?”
Du Thế Quần hoàn toàn không ngờ, Du Ân giữ lại thủ đoạn như thế.
Trước đó ông ta sống chết không thừa nhận Du Ân không phải con ruột, chính là muốn lợi dụng điều này để đòi tiền Du Ân.
Dưới việc thở hổn hển, Du Thế Quần vô lại hét: “Cho dù việc chúng ta không có liên hệ máu mủ bị đưa ra ánh sáng thì mày cũng phải nuôi tao, nuôi cho mày lớn như thế, trên đạo đức luôn có khổ lao!”
“Không phải mày muốn nói tao lấy rất nhiều tiền từ chỗ Phó Đình Viễn đó chứ?”
“Mày có chứng cứ gì không?”
“Tao nói tôi không cầm một đồng nào, có bản lĩnh thì mày để Phó Đình Viễn làm chứng cho mày đi!”
“Cậu ấy ghét mày như thế, nếu muốn cậu ấy làm chứng cho mày, mày nằm mơ đi!”
Một câu cậu ta ghét mày như thế của Du Thế Quần khiến lòng Du Ân đau đớn, day dứt một trận.
Đúng thế, Phó Đình Viễn ghét cô như thế, sao có thể làm chứng giúp cô được anh càng không thể công khai thừa nhận cô đã từng là vợ trước của anh.
Như thế quá mất mặt.