“Lão Phó, chuyện gì vậy?”
Hứa Hàng liếc qua tờ một trăm tệ đỏ chót trong túi áo của Phó Đình Viễn, tự nhiên rất muốn cười, nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt đen thui của anh, anh ta cố gắng nhịn xuống.
Phó Đình Viễn cắn răng lấy tờ một trăm tệ kia ra, không nói một lời, mím môi rời khỏi phòng làm việc của Hứa Hàng.
Hứa Hàng lập tức gọi điện thoại cho Dịch Thận Chi tám chuyện: “Cậu đoán xem Lão Phó vừa dẫn theo ai đến chỗ tôi khám bệnh?”
Dịch Thận Chi cũng chẳng hề bất ngờ mà ném cho Hứa Hàng hai chữ: “Du Ân.”
“Sao cậu biết?” Hứa Hàng kinh ngạc không thôi: “Cậu biết Du Ân trở về rồi ư?”
Dịch Thận Chi lười biếng đáp: “Đúng vậy, biết rồi, còn chứng kiến cô cãi lại Lão Phó, khiến cậu ấy á khẩu không nói gì được.”
Hứa Hàng không khách khí chút nào mà cười phá lên, sau đó kể lại chuyện Du Ân đưa tiền cho Phó Đình Viễn cho Dịch Thận Chi nghe.
Sau khi Dịch Thận Chi nghe xong thì trông có chút hả hê, nói: “Chỉ sợ đây là thái độ bình thường của Du Ân đối với cậu ấy sau này.”
Hứa Hàng rất là buồn bực: “Vậy tại sao Lão Phó bị Du Ân ghét bỏ như thế mà vẫn còn gặp Du Ân?”
Dịch Thận Chi trả lời anh ta: “Lão Phó cảm thấy Du Ân đang dùng chiêu lạc mềm buộc chặt.”
Hứa Hàng: “…”
Cả buổi sau Hứa Hàng mới chậm rãi nói: “Sao tôi lại cảm thấy dường như Du Ân thật sự không muốn để ý đến cậu ấy vậy chứ?”
Dịch Thận Chi cười nói: “Tự tin lên, tôi cũng giống cậu.”
Hứa Hàng nói: “Cậu cũng cảm thấy như vậy ư? Vậy tại sao cậu lại không nhắc nhở Lão Phó?”
Dịch Thận Chi lạnh nhạt nói: “Cậu cảm thấy nhắc nhở thì cậu ấy sẽ tin sao? Du Ân quấn quýt si mê cậu ấy lâu như vậy, chắc chắn cậu ấy không tin trong lòng Du Ân bây giờ đã không còn có anh, đổi thành tôi tôi cũng không tin.”
Du Ân và Phó Đình Viễn kết hôn ba năm, cố gắng xây dựng cuộc hôn nhân giữa hai người đến mức nào bọn họ đều biết cả.
Hứa Hàng không hiểu nói: “Cậu ấy hà tất gì mà phải làm như vậy chứ? Không phải cậu ấy sắp kết hôn với Thẩm Dao rồi à?”
Gần đây, những tin đồn liên quan tới chuyện Thẩm Dao muốn gả vào nhà họ Phó đã truyền khắp nơi rồi, chỉ còn thiếu một tờ giấy đăng ký kết hôn giữa hai người nữa mà thôi.
Dịch Thận Chi miễn cưỡng nói: “Ai biết cậu ấy nghĩ như thế nào chứ.”
Chuyện tình cảm này như chuyện người uống nước, chỉ có cảm nhận của người trong cuộc mới là rõ ràng nhất.
Hứa Hàng còn nói: “Sao tôi lại có cảm giác chuyện giữa cậu ấy và Thẩm Dao cũng không khắc cốt ghi tâm lắm.”
“Nếu không tại sao lúc trước sau khi chia tay Thẩm Dao thì cậu ấy lại lập tức kết hôn với Du Ân cơ chứ? Cho dù giữa hai người bọn họ có quan hệ xác thịt, ông cụ ép buộc, nhưng dựa theo tính cách của cậu ấy thì cậu ấy cũng không phải là loại người mặc cho người khác bài bố.”
Dịch Thận Chi nhíu mày nói: “Ý của cậu là ngay từ đầu cậu ấy đã hài lòng với Du Ân ư?”
Dịch Thận Chi lại yếu ớt nói thêm một câu: “Nếu lời cậu nói là thật thì sau này cậu ấy coi như thảm rồi.”
…
Bên ngoài đoàn làm phim.
Phó Thiến Thiến ngồi vào trong xe của mình xong thì bắt đầu phát cáu, khóc lóc om sòm, tài xế bị cô ta gây sự chỉ đành phải trốn xuống xe hút điếu thuốc.
Làm tài xế cho loại cô chiêu ngang ngược thế này, anh ta thật sự là đen đuổi tám kiếp mà.
Nếu không phải tiền lương mà nhà họ Phó cho nhiều thì anh ta đã sớm từ chức không làm nữa rồi.
Sau khi Phó Thiến Thiến phát cáu xong thì chuyện đầu tiên mà cô ta làm chính là gọi điện thoại cho Thẩm Dao, cô ta muốn tìm Thẩm Dao tố cáo anh của mình, vậy mà anh của cô ta lại vì Du Ân mà răn dạy cô ta ngay trước mặt mọi người, rốt cuộc đã đặt người chị dâu tương lai này ở chỗ nào chứ.
Điện thoại vừa được nhận thì Phó Thiến Thiến lập tức khóc rống lên: “Dao Dao, Du Ân trở về rồi, hơn nữa anh của em còn vì chị ta mà bắt nạt em!”
Lúc này đây Thẩm Dao đang ở trong phòng bếp sáng sủa nấu canh, nhìn thấy người điện tới là Phó Thiến Thiến thì trên mặt cô ta hiện lên sự chán ghét sâu sắc.
Có trời mới biết cô ta ghét Phó Thiến Thiến này đến mức nào, nhưng mà lại không thể không diễn cái vai người chị dâu tốt, người bạn thân tốt này.
Câu nói của Phó Thiến Thiến khiến cô ta lập tức biến sắc, vá trong tay cũng không cầm chắc, rơi xuống đất vang lên tiếng “keng”.