Du Ân nói cho Tô Ngưng nghe nghi ngờ của mình, Tô Ngưng không chút khách sáo nói: “Đúng có, có một số người lòng còn nhỏ hơn một cây kim, họ sẽ vì một số việc mà căm ghét một người, nhắm vào một người.”
“Nhân phẩm của cái cô Tử Dạ đó vốn kém cỏi, kịch bản là do Chung Văn Thành bảo cậu làm, có bản lĩnh thì cô ta đến tìm Chung Văn Thành đòi.” Tô Ngưng hừ lạnh: “Mình không có năng lực, thế mà còn đổ lỗi cho việc người khác ưu tú, đúng là con mẹ nó thú vị.”
Tô Ngưng còn nói: “Đúng rồi, cậu còn không biết sao? Nghe nói Tử Dạ thầm mến Chung Văn Thành, e rằng cũng bởi vì chuyện này, thế nên càng không vừa mắt với cậu.”
“Thầm mến sếp Chung?” Du Ân vô cùng giật mình.
“Đúng thế, tớ còn nghe người khác nhiều chuyện.” Tô Ngưng nói xong lại châm chọc: “Cô ta cũng không xem đức hạnh của mình, đừng nói tướng mạo của cô ta, công kích vẻ người của người khác là hành động không tốt. thế nhưng tính cách chanh chua cay nghiệt của cô ta, Chung Văn Thành có thể vừa ý cô ta?”
Tô Ngưng cũng không phải cố ý bôi đen Tử Dạ, cho dù ở người ở ngoài hay trong giới biên kịch, tiếng đồn về Tử Dạ này đều rất kém.
Ỷ vào việc có mấy tác phẩm nổi tiếng, có thêm một số người hâm mộ trung thành, cả ngày đâm thọt người khác, có bao nhiêu ghét thì ghét bấy nhiêu.
Ngược lại Du Ân biết nhân phẩm của cô Tử Dạ này kém, thế nhưng cô vẫn cảm thấy chuyện lục đục này cách mình rất xa.
Ban đầu, Trang Ân Tri từ chối Tử Dạ nhưng lại nhận cô làm học trò, cô đã cảm nhận được địch ý Tử Dạ dành cho cô.
Thế nhưng khi đó tâm tư của cô vẫn đang đặt trên người Phó Đình Viễn, cho nên không quan tâm Tử Dạ, xem ra ban đầu cô quá hiền lành.
Nghĩ tới đây, Du Ân nói với Tô Ngưng: “Xem ra nếu tớ muốn dung nhập vào xã hội này, không chỉ có năng lực trong công tác, mà cũng phải có năng lực trong việc đối đáp với những lục đục này mới đúng.”
Tô Ngưng hăng máu cổ vũ cô: “Tiến lên đi, Du Ân!”
Du Ân bị cô chọc cười.
Buổi sáng cách ngày, Chu Mi tỉnh lại từ trong cơn say.
Du Ân nấu cháo thanh đạm, đặt bên cạnh bàn ăn sau khi Chu Mi ngồi xuống, có chút không thoải mái nói: “Tối hôm qua tôi… không nói gì bậy chứ?”
“Không có.” Du Ân khẽ cười: “Rượu của cô tốt chứ, trở về lập tức ngủ rồi.”
“Ừ…” Dáng vẻ Chu Mi thở phào nhẹ nhõm.
Cô ta như thế, thầm mến một người đàn ông không thể với tới, nếu để Du Ân biết, cô ta cũng cảm thấy khó chịu.
Cô ta vẫn luôn giấu tâm sự của mình, đơn giản chính là muốn để nó thành bí mật của mình.
Tối hôm qua, trong bữa cơm, trong lúc vô tình cô ta nghe thấy một người nói, gần đây anh có nhận một đám hỏi do nhà sắp xếp, lòng cô ta nhanh chóng tan vỡ.
Mặc dù cô ta biết một thư ký nhỏ bé không thể có được anh, thế nhưng nếu anh thật sự kết hôn, cô ta vẫn cảm thấy vô cùng thất vọng.
Kết hôn, thế thì thật sự không còn một chút khả năng nào.
Thế nên cô ta không nhịn được, bắt đầu uống nhiều.
Mượn rượu giải sầu hoàn toàn vô ích, sau khi tỉnh rượu, trong lòng vẫn khổ sở.
Du Ân múc thêm một chén cháo cho cô ta, không để lộ vẻ dư thừa nào: “Uống chút cháo đi, dạ dày sẽ thoải mái hơn một chút.”
“Ừ.” Chu Mi thu lại sự ảm đạm trong mắt, cúi đầu uống cháo.
Sau khi ăn sáng xong, Chu Mi lập tức đi làm, Du An sắp xếp công việc đang định tiếp tục một chút, Chung Văn Thành gọi điện thoại cho cô: “Du Ân, bây giờ cô có thời gian không?”
Du Ân hỏi: “Sao thế?”
Trong điện thoại, Chung Văn Thành ngừng một chút, nói: “Cô tới công ty một chuyến đi, có hai người tới công ty tìm cô…”
“Sẽ không phải… ba tôi và anh tôi chứ?” Trong lòng Du Ân dâng lên dự cảm chẳng lành.
“Ừ.” Giọng Chung Văn Thành có chút nặng nề: “Bọn họ đòi gặp cô, nói cô không chăm sóc cho ba cô.”
Du Ân tức giận cả người run rẩy: “Tôi sẽ lập tức tới ngay.”
Du Ân còn đánh giá thấp trình độ bỉ ổi của ba con Du Thế Quần, cô không ngờ bọn họ biết tới công ty giải trí Chung Đình gây sự.
Mà điều này cũng gián tiếp chứng minh hai người bọn họ thật sự không có đầu óc, mục đích của họ là đến đòi tiền cô, làm ầm ĩ với cô thì không có gì cả, chẳng phải bọn họ cũng không lấy được một đồng nào sao?
Sau khi cúp điện thoại, Du Ân vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó hít thở sâu mấy cái để mình tỉnh táo lại, lúc này mới vội vàng ra cửa.
Cô vốn định sau khi lấy được giấy xét nghiệm ADN sẽ chủ động đến tìm ba con Du Thế Quần ngửa bài.
Không ngờ hai người họ đã tiêu xài hai chục ngàn nhanh như thế, hơn nữa còn không chút khách sáo đến tìm cô đòi tiền.
Dựa vào một cô gái hút máu chờ ăn uống, bọn họ không biết xấu hổ chút nào sao?
Đang trên đường lái xe đến Chung Đình, Du Ân gọi điện thoại cho Hứa Hàng, hỏi xem đã có kết quả giám định chưa.
“Tôi vừa gọi điện thoại hỏi đồng nghiệp, anh ta nói hẳn là buổi chiều mới có.” Hứa Hàng nói xong lại quan tâm hỏi: “Bọn họ lại tìm cô làm loạn sao?”
“Không có, tôi chỉ hỏi một chút.” Du Ân không muốn để Hứa Hàng biết bây giờ ba con Du Thế Quân đang làm ầm ỉ ở Chung Đình, cô sợ Hứa Hàng sẽ nói cho Phó Đình Viễn.
Hứa Hàng nói: “Không có gì thì tốt, buổi chiều tôi nhận được sẽ lập tức mang đến cho cô.”
“Cảm ơn.” Du Ân nói tiếng cảm ơn, lập tức cúp điện thoại.
Lúc chạy tới Chung Đình, Du Ân biết được, ba con Du Thế Quần đã bị Chung Văn Thành gọi đến phòng họp.
Cô vội vàng vào thang máy đến phòng làm việc của Chung Văn Thành, đúng lúc, vừa ra khỏi thang máy đã đụng phải Tử Dạ và trợ lý của cô ta ở phía đối diện.
Trợ lý của Tử Dạ tên là Ngô Mẫn, sau này Du Ân nghe qua tên của cô ta.
Du ÂN vội vàng muốn đến xử lý chuyện của bố con Du Thế Quần, cho nên rũ mắt định tránh hai người bọn họ.
Nhưng cô không muốn gây chuyện cũng không có nghĩa đối phương sẽ bỏ qua cho cô.
Ngô Mẫn vẫn giữ nguyên giọng nói châm chọc: “Có vài người, bề ngoài trông dịu dàng, trên thực tế lại là lòng dạ bò cạp, ngay cả ba ruột mình cũng không chăm sóc.”
Du Ân không lạ việc họ biết chuyện này, ba con Du Thế Quần làm loạn như thế, chắc chắn toàn bộ người ở Chung Đình đều biết chuyện này.
Thế nhưng Du Ân không khỏi không thừa nhận, Tử Dạ đúng là vô cùng mưu mẹo.
Mấy chuyện cãi nhau với người này, từ trước tới giờ cô ấy đều không tự mình tham dự vào, đều giao cho con chốt thí là trợ lý của mình.
Cô ấy trông không quan tâm, thế nhưng nếu không phải cô ấy bày mưu tính kế, một trợ lý nho nhỏ sao dám hung hăng phách lối, đắc tội với người khác?
Tâm trạng của Du Ân vốn cũng đang kém vì ba con Du Thế Quần, Ngô Mẫn lại âm dương quái khí như thế, lúc này cô quyết định phản kích.
Giương mắt nhìn về phía Ngô Mẫn, vẻ mặt cô bình tĩnh trả lời: “Có một số người, không biết chân tướng đã châm chọc, cẩn thận mai sau bị đánh sưng mặt.”
“Cô…” Hiển nhiên Ngô Mẫn không ngờ Du Ân sẽ tỉnh táo, mạnh mẽ phản pháo lại như thế, lúc này cũng không đáp lại được.
Du Ân không để ý đến cô ta, xoay người rời đi.
Tối hôm qua, sau khi Tô Ngưng cúp máy, Du Ân cũng thức tỉnh mình một chút.
Cho tới nay cô luôn làm theo quy tắc, đối xử ôn hoà với người khác, cho tới nay đều không tranh, không giành, không ồn ào, không làm khó, như thế đương nhiên tốt, thế nhưng một người nhẫn nhịn cũng không phải chuyện gì tốt.
Nếu không cô cũng sẽ không bị nhiều người bắt nạt như thế, từ Phó Đình Viễn, Thẩm Dao đến nhưng người nhà họ Phó, rồi đến ba con Du Thế Quần, bây giờ còn có Tử Dạ.
Cho nên, cô phải mạnh mẽ.
Người khác không chọc cô, cô sẽ không trêu chọc người khác.
Nếu những người khác ở không đến gây sự, chọc cô, cô cũng tuyệt đối sẽ không im hơi lặng tiếng nữa.