Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 19: Chương 19: Sẽ không nhịn nữa




Gần đây Tô Ngưng đang đi quay phim ở Giang Thành, ngày đó Du Ân đang đi gặp tiền bối biên kịch của mình là Trang Ân Tri, thuận tiện đến thăm Tô Ngưng một chút.

Không ai có thể một bước lên trời, vừa vào là có thể viết được một cái kịch bản riêng cả, sau khi Du Ân được Tô Ngưng giới thiệu thì cô đã theo học tập Trang Ân Tri. Chỉ là sau khi học viết kịch bản đại cương hai năm, tiếp theo lại viết phân cảnh, sau đó lại từ từ có thể viết được một tác phẩm riêng như một biên kịch.

Sau khi gả cho Phó Đình Viễn thì Du Ân bắt đầu âm thầm làm những việc này.

May mắn công việc này không cần làm đúng giờ, cho nên cô cảm thấy cô có thể làm hết chức trách của một mợ chủ Phó, cũng vừa có thể theo đuổi đam mê nho nhỏ này của mình.

Lần này Chung Văn Thành giao cho cô một bộ phim, Du Ân suy nghĩ cảm thấy bản thân vẫn không thể đảm nhận hết được trọng trách này, muốn nói Chung Văn Thành mời Trang Ân Tri làm biên kịch chính, cô tiếp tục theo học hỏi Trang Ân Tri.

Nhưng Chung Văn Thành và Trang Ân Tri biết cô đã học hỏi bốn năm rồi, cũng đủ làm một biên kịch rồi.

Sự tán thành và cổ vũ của bọn họ trao cho Du Ân một sự tin tưởng rất lớn, Trang Ân Tri cũng nói cô nếu có vấn đề gì thì lúc nào cũng có thể tìm mình để hỏi.

Dù gì thì Du Ân cũng đã tới rồi, thuận tiện đi thăm Tô Ngưng một chút, rồi còn tự mình làm một ít đồ ăn cho Tô Ngưng nữa.

Làm mợ chủ Phó ba năm, khả năng nấu ăn của cô đủ để so sánh với đầu bếp chuyên nghiệp rồi.

Lúc Du Ân đến đoàn làm phim là lúc Trang Ân Tri và đạo diễn đang họp, vậy nên Du Ân đi tìm Tô Ngưng trước.

Hai người vừa mới nói chuyện một lúc thì chợt có một tiếng động lớn ở gần đó truyền tới.

Tô Ngưng không nhìn đã chán ghét nói: “Chắc chắn lại là Phó Thiến Thiến không có đầu óc tới đây rồi.”

“Phó Thiến Thiến? Cô ta tới đây làm cái gì?” Nhắc tới Phó Thiến Thiến, đáy mắt Du Ân xẹt qua một tia chán ghét mà không hè che giấu chút nào.

Phó Thiến Thiến là em gái của Phó Đình Viễn, cũng là bạn thân của Thẩm Dao, cuộc hôn nhân ba năm của Du Ân và Phó Đình Viễn kia, Phó Thiến Thiến tạo ra cho cô không ít sự khó chịu.

Cả ngày cô ta châm chọc khiêu khích cô không nói, lại còn chửi bới cô ngay trước mặt Phó Đình Viễn, ba mẹ Phó Đình Viễn và cả họ hàng thân thích nữa, thế nên cả nhà họ Phó, chỉ trừ ông cụ ra thì tất cả mọi người đều không có sắc mặt tốt với cô.

Sau khi Phó Thiến Thiến tốt nghiệp đại học thì không làm việc gì, dựa vào vẻ ngoài cũng coi như là xinh đẹp nên đã vào công ty giải trí do Phó Đình Viễn thành lập.

Không thể không thừa nhận gen quy định giá trị nhan sắc của nhà họ Phó rất mạnh, Phó Thiến Thiến có nhan sắc xinh đẹp nhưng lại không có đầu óc, cũng không có kỹ năng diễn xuất, bởi vậy vẫn cứ bình bình, cả ngày dựa vào việc đổi bạn trai mà câu lấy danh tiếng.

Những người đàn ông này cũng đều bằng lòng quen với cô ta, ai bảo cô ta có một người anh trai quyền thế như vậy.

Có cái lồng Phó Đình Viễn, dù Phó Thiến Thiến không thể nổi tiếng ở giới showbiz thì cũng không sợ tương lai không có ai để dựa dẫm.

Tô Ngưng khinh bỉ nói: “Bạn trai mà cô ta vừa mới quen là nam phụ thứ ba của đoàn phim bọn tớ, có tiếng là yêu mấy phú bà.”

Du Ân không còn gì để nói, cô vô cùng chán ghét Phó Thiến Thiến, nếu biết trước Phó Thiến Thiến đến đây thì cô sẽ không đến rồi.

Tô Ngưng còn nói: “Đúng rồi, tớ cần phải nhắc nhở cậu một chút, kịch bản phim tiếp theo của cậu, nếu do Phó Đình Viễn đầu tư thì chắc chắn sẽ cho Phó Thiến Thiến một vai.”

Nói vậy nghĩa là nếu Du Ân gặp Phó Thiến Thiến trong cùng một dự án thì Du Ân phải cẩn thận Phó Thiến Thiến lại bắt nạt cô.

Du Ân cười lạnh trong lòng, cho dù Phó Thiến Thiến có làm càn thì cô cũng sẽ không chịu đựng nữa.

Bởi vì cô đã sớm không còn là Du Ân của năm đó nữa, đã sớm không còn là Du Ân vì lấy lòng Phó Đình Viễn mà luôn nhường nhịn em gái anh, mẹ anh và những người tìm mọi cách sỉ nhục cô.

Suy nghĩ trong lòng Du Ân vừa vụt qua thì chợt nghe một giọng nói chói tai truyền vào trong tai: “Du Ân?”

“Chị trở về từ hồi nào vậy? Chị ở đây làm cái gì?”

“Chị cho là đoàn làm phim thì ai cũng có thể vào hay sao?”

Du Ân không cần quay đầu lại cũng biết người đó là Phó Thiến Thiến, giọng nói chanh chua đó cô đã nghe ba năm rồi, đương nhiên sẽ không nhận lầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.