Du Ân vô cùng bất lực, cô nói: “Anh Trịnh, anh dù gì cũng đã gia nhập giới giải trí nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh còn chưa rõ sao, có rất nhiều diễn viên đã đổi đời và trở nên nổi tiếng nhờ diễn những vai phản diện cặn bã đấy.”
“Ví dụ như anh chồng trước trong《Nửa đời trước của tôi》, hay ví dụ như Hứa Huyễn Sơn của《Đứng tuổi ba mươi》, đó đều là những nhân vật khiến người xem ghét cay ghét đắng, nhưng nó đã khiến diễn viên thủ vai trở nên nổi tiếng.”
Tuy nhiên, dù Du Ân có tận tình khuyên bảo thế nào, Trịnh Nham vẫn giữ thái độ cực kỳ bài xích với nhân vật nam thứ này.
“Không được, tôi không diễn vai đó, tôi chỉ muốn vào vai nam chính thôi.” Trịnh Nham ỷ việc anh ta có đoạn video trong tay, nên giọng điệu nghe vừa cứng rắn vừa kiên trì.
Phó Đình Viễn trầm mặt xuống, anh nói: “Trịnh Nham, đừng trách tôi không cảnh báo anh trước, nhưng giờ phút anh ngồi ở chỗ chúng tôi đàm phán, nhóm người Thẩm Dao chắc chắn đã biết hết rồi.”
“Nếu bây giờ anh vẫn nhất quyết không chịu giao chứng cứ ra cho chúng tôi, một hai phải giữ đoạn video này trong người, thì chắc chắn nó sẽ chỉ mang đến phiền toái cho anh thôi, hoặc tệ hơn nữa là khiến anh mất mạng cũng không biết chừng.”
Phó Đình Viễn không phải là đang bắn tiếng đe dọa anh ta, ở bên kia Thẩm Dao và Từ Sướng chắc chắn sẽ nghĩ cách lấy đoạn video từ chỗ Trịnh Nham rồi tiêu hủy nó, nếu Trịnh Nham phối hợp với họ thì may chăng được bình yên, còn nếu không phối hợp, thì ai biết bọn họ có thể làm ra chuyện gì.
Phó Đình Viễn cũng thử điều tra Từ Sướng suốt mấy ngày nay, người đàn ông này quanh năm sống ở nước ngoài, mặc dù nhìn thoáng qua vẻ bề ngoài thì trông hào hoa phong nhã, nhưng trên thực tế thủ đoạn hành sự lại vô cùng tàn nhẫn, nếu không thì sao anh ta lại có thể nghĩ ra được trò để Thẩm Dao ngã xuống lầu như vậy chứ.
Nhưng Trịnh Nham hoàn toàn nghe không lọt tai lời Phó Đình Viễn nói, thậm chí anh ta còn tưởng rằng Phó Đình Viễn đang cố tình hù dọa mình, lập tức buồn bực đứng dậy nói: “Sếp Phó, nếu các người đã có thái độ như vậy, thì chúng ta cũng không còn lời nào để thương lượng nữa.”
“Cô Du phải gánh tội danh đả thương người khác trên lưng, nó không chỉ sẽ hủy hoại cô ấy, mà cả Diệp Văn cũng bị hủy hoại theo, bộ phim này tất nhiên cũng sẽ bị hủy hoại!” Trịnh Nham nói rõ tình cảnh hiện tại của Phó Đình Viễn và Du Ân.
“Bản thân anh dù đã biết cô ấy phải gánh trên lưng tội danh không phải của mình, nhưng lại cố tình mượn cơ hội uy hiếp, loại người thiếu đạo đức như anh, tương lai chắc chắn sẽ chẳng có gì.” Lời này của Phó Đình Viễn cũng cho thấy tương lai anh ta mịt mờ, trong tương lai, chỉ cần Phó Đình Viễn còn ở đây dù chỉ một ngày, anh cũng sẽ phong sát Trịnh Nham.
Đừng nói là Trịnh Nham muốn đóng nam chính, ngay cả vai nam thứ kia, hiện tại Phó Đình Viễn cũng không có ý định giao cho anh ta.
“Anh…” Trịnh Nham tức đến nỗi mặt đỏ bừng lên, anh ta căm giận xoay người phủi tay bỏ chạy lấy người.
Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm bóng dáng rời đi của anh ta, câu môi cười khẩy một tiếng, châm chọc: “Hiện thực sẽ dạy anh ta cách làm người.”
Nói không chừng giờ người của Từ Sướng đã đứng đợi Trịnh Nham sẵn trên con đường anh ta trở về, nếu đã vậy rồi, thì anh chỉ đành chúc phúc Trịnh Nham phúc lớn mạng lớn đi.
Có điều, mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Phó Đình Viễn vẫn bấm máy gọi cho Chu Mi, kêu cô ấy đuổi theo xe Trịnh Nham.
Có rất ít người biết thân thủ Chu Mi vô cùng tốt, anh cử Chu Mi đi theo Trịnh Nham, người của Từ Sướng rất có thể sẽ chủ quan mà coi khinh cô ấy, và họ chủ yếu sẽ chỉ ra tay đối phó Trịnh Nham, đến lúc đó mình có thể đứng giữa tận dụng thời cơ thu thập chứng cứ.
Đây cũng là lý do vì sao cuộc đàm phán với Trinh Nham thất bại, nhưng Phó Đình Viễn vẫn thong dong như cũ.
Mà kể cả không lấy được chứng cứ từ chỗ Trịnh Nham, anh cũng tuyệt đối sẽ không để Du Ân xảy ra chuyện, cùng lắm thì anh dùng vũ lực.
Trịnh Nham tức giận rời khỏi quán cà phê, lái xe quay về chỗ ở của mình.
Đã rất lâu rồi anh ta chưa diễn vai nam chính, mà các sao nam vào ngành cùng thời gian với anh ta vốn còn không bằng anh ta, nhưng lại càng ngày càng phát triển theo chiều hướng tốt, khiến anh ta càng thêm nôn nóng.
Vốn tưởng lần này có thể thành công bắt chẹt Phó Đình Viễn và Du Ân, nhưng thật không ngờ Phó Đình Viễn lại cố chấp như vậy, không chịu thỏa hiệp chút nào.
Nếu đã như vậy, thì để bọn họ bị hủy hoại đi.
Sau khi dừng xe ở bãi đỗ xe dưới mặt đất, Trịnh Nham bước xuống khóa cửa xe lại, sau đó đi thẳng về phía thang máy mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Ai ngờ vừa mới đi được vài bước, thì một bãi đỗ xe vốn dĩ yên tĩnh đột nhiên xuất hiện ba người đàn ông vạm vỡ đi tới, ba người đi từ ba hướng khác nhau vây quanh anh ta, khiến Trịnh Nham không kìm được kinh hãi vô cùng.
Vừa mới nãy Phó Đình Viễn đã lên tiếng cảnh cáo anh ta trước, nhưng anh ta thật sự không ngờ bọn họ lại dám đả thương người khác giữa ban ngày ban mặt thế này, lúc ấy anh ta còn nghĩ Phó Đình Viễn chỉ đang nói quá…
“Các người muốn làm gì?” Trịnh Nham vừa lùi về sau nói vừa móc điện thoại di động ra tính báo cảnh sát.
Anh ta không nghĩ tới thứ đối phương chờ chính là chiếc điện thoại di động của mình, bởi vì nếu anh ta thật sự có chứng cứ, thì đương nhiên sẽ lưu trong điện thoại.
Trong số ba người họ, có một tên cầm cây gậy bóng chày trong tay, Trịnh Nham vừa mới lôi điện thoại ra, người nọ đã đi tới, hung hăng đập một gậy vào đầu Trịnh Nham, như thể muốn đánh Trịnh Nham bất tỉnh ngay tại chỗ.
Có điều, mấy năm nay Trịnh Nham đi đóng phim nhiều, nên thân thủ cũng có chút nhanh nhẹn, vội vội vàng vàng né đòn đánh, tuy không bị cây gậy kia đập trúng đầu nhưng lại bị vụt phát vào lưng.
Trịnh Nham bị đánh ngã xuống nền đất, mà chiếc điện thoại trong tay anh ta cũng theo đó mà rơi trên mặt đất, một người trong số ba người đó lập tức đi tới cúi người, ý đồ cướp điện thoại Trịnh Nham đi.
Trịnh Nham đau đớn ngã trên mặt đất hoàn toàn không dám tưởng tượng, nếu một gậy vừa rồi đập lên đầu anh ta, chỉ sợ giờ óc anh ta đã vỡ vụn rồi chết thẳng cẳng rồi, cho đến giờ khắc này Trịnh Nham mới kinh hãi phát hiện ra rằng, mấy người này đều là loại lưu vong, bọn họ tới là để lấy mạng anh ta.
Nghĩ đến đây, anh ta quay đầu lại nhìn điện thoại di động của mình, giãy giụa chật vật bò đi hướng khác, ý đồ thoát thân.
Mà khi người đàn ông kia chuẩn bị nhặt chiếc điện thoại di động của Trịnh Nham lên, thì cách đó không xa bỗng nhiên vang lên một tiếng động cơ tăng tốc vô cùng bén nhọn, một chiếc xe hơi màu đen phóng nhanh vào gara, xông thẳng về phía người đang nhặt chiếc điện thoại.
Tốc độ của chiếc xe hơi màu đen kia vừa nhanh vừa mạnh, người nọ bị buộc phải lùi về sau vài bước.
Và khi anh ta lùi về phía sau, chiếc xe hơi màu đen kia lập tức bẻ lái ngang rồi dừng lại trước mặt anh ta, khó khăn tách anh ta ra khỏi chiếc điện thoại, cửa xe mở ra, một phụ nữ trẻ tuổi dáng vẻ trông giống nhân viên văn phòng bước xuống, cô ấy nhanh chóng nhặt chiếc điện thoại di động từ trên mặt đất lên, rồi nhét thẳng một mạch vào túi của mình.
Ba người đàn ông kia lập tức trở lên nóng nảy, họ liếc nhau một cái, sau đó thi nhau bổ nhào về phía người phụ nữ trẻ tuổi nọ.
Thời điểm bọn họ đi theo Trịnh Nham suốt dọc đường trước khi tới đây, họ đã phát hiện ra chiếc xe hơi màu đen này cũng không nhanh không chậm đi theo sát phía sau họ, nhưng khi nhìn thấy người lái xe là một phụ nữ, họ căn bản không để cô vào mắt.
Đây cũng chính là lý do vì sao dù biết rõ có người đang đi theo mình, nhưng bọn họ vẫn chọn ưu tiên xuống tay với Trịnh Nham theo đúng kế hoạch ban đầu.
Bây giờ khi giao đấu bọn họ mới phát hiện ra, sự khinh địch vừa rồi của bọn họ là điều ngu xuẩn đến cỡ nào.
Người phụ nữ trẻ tuổi này lại có thân thủ tốt đến nỗi đánh bọn họ bại trận phải lần lượt lùi về sau, chưa kể cô ấy còn đang đi cao gót, mỗi cú đá cô ấy tung lên người bọn họ khiến họ đau thấu tận tâm can.
Thân thủ của Chu Mi nhìn chung cũng không phải tốt, nhưng có lẽ do tư tưởng trọng nam khinh nữ của ba mẹ đã tạo ra áp lực tâm lý cho cô ấy, nên cô ấy luôn sống với suy nghĩ nhất định không được thua đàn ông, dù là việc học hay là cả về phương diện vật lộn đánh đấm thế này, cô ấy đều vô cùng hiếu thắng, không chịu thua ai.
Cô ấy cứ liều mạng ganh đua như vậy, tập luyện dần dần thành người có thân thủ tốt, nếu không Phó Đình Viễn cũng sẽ không phái cô ấy tới đây.
Chỉ có điều, do đối phương nhiều người, sau một trận đấu đá ác liệt, mặc dù Chu Mi thành công ngồi vào trong xe lái xe chạy thoát, nhưng ít nhiều vẫn bị thương một vài chỗ.
Nhưng mà những điều này đều không quan trọng, quan trọng là cô ấy đã lấy được điện thoại của Trịnh Nham, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà Phó Đình Viễn giao cho cô ấy.