Du Ân vô cùng tức giận trước những lời lẽ độc đoán và kiêu ngạo của Phó Đình Viễn, cô trừng mắt nhìn Phó Đình Viễn một lúc mà không nói nên lời.
Hứa Hàng ở bên cạnh hòa giải: “Lão Phó cũng chỉ mà lo lắng cho cô, nên nói chuyện hơi kích động.”
“Ngồi xuống trước đi, từ từ nói chuyện.” Hứa Hàng trừng mắt nhìn Phó Đình Viễn, ý bảo anh nên bình tĩnh hơn hoặc đi ra ngoài.
Phó Đình Viễn đương nhiên sẽ không đi ra ngoài, anh kéo một chiếc ghế và ngồi xuống bên cạnh.
Vừa rồi cũng không phải anh kích động nên mới nói như thế, mà là uất ức.
Để giúp cô hồi phục sức khỏe, anh đã đi khắp nơi tìm bác sĩ và xin thuốc, cô không khen ngợi mà còn coi như không có gì, mỗi lần gặp mặt anh đều tỏ ra rất thờ ơ, vừa nghe tin Hứa Hàng sẽ giới thiệu một bác sĩ cho cô, thế mà cô lại còn nhíu mày.
Anh nào biết rằng Du Ân thực sự sợ thuốc đông y.
Hứa Hàng kiên nhẫn trao đổi với Du Ân sau khi Du Ân đã ngồi xuống: “Trước tiên, tôi muốn trịnh trọng hỏi cô một chút, cô không bằng lòng để tiền bối của mẹ tôi chẩn bệnh sao?”
Vừa rồi Hứa Hàng cũng nhìn thấy Du Ân nhíu mày bài xích, đó là lý do anh ta hỏi câu này trước.
Nếu Du Ân không muốn, người làm bác sĩ như anh ta không thể bắt cô đi khám được.
Làm sao Du Ân có thể nói không muốn chứ?
Nếu cô dám nói ra, đoán chừng Phó Đình Viễn đang ở bên cạnh sẽ lập tức lao tới bóp cổ cô.
Vì vậy, cô chỉ có thể gật đầu và nói: “Tôi có, nhưng gần đây tôi đã gặp rất nhiều bác sĩ, và có vẻ như họ cũng không thấy lạc quan lắm...”
Mặc dù những bác sĩ đó không nói rõ ràng, nhưng Du Ân có thể cảm nhận được kết quả từ những biểu hiện và lời nói khó hiểu của họ.
Cô vẫn không ôm hy vọng vào bác sĩ do Hứa Hàng giới thiệu lần này.
Hứa Hàng bật cười: “Không sao đâu, gặp nhiều bác sĩ thì sẽ cho cô thêm một chút hy vọng đúng không?”
Hứa Hàng nói thêm: “Nhưng tiền bối của mẹ tôi không ở Giang Thành, mà ở An Thành bên cạnh, còn là một thị trấn nhỏ rất xa, mẹ tôi phải đưa cô đi mới có thể gặp được người đó.”
Hứa Hàng nói đến đây lại có chút ngượng ngùng giải thích: “Gần đây bố mẹ tôi đi du lịch, ngày mai mới về, cho nên còn cần cô ở Giang Thành thêm một ngày nữa.”
“Cảm ơn anh, cũng cảm ơn bác gái.” Ở lại một ngày cũng không là gì đối với Du Ân, dù sao cô cũng chỗ sống ở Giang Thành mà.
Nhà của cô bên cạnh nhà Phó Đình Viễn cũng rất ấm áp và sạch sẽ, tối qua cô cũng ở đó.
Một thời gian trước, cô ra đi rất vội, chỉ mang theo một ít quần áo và những vật dụng nhỏ, cô vẫn để lại những thứ khác ở đây, cô không thiếu thứ gì khi đến Bắc Kinh, Diệp Văn và Thư Ninh đã mua tất cả mọi thứ cho cô.
Sau khi Diệp Văn mua cho cô một căn nhà khác ở Bắc Kinh, cô đề nghị bán căn nhà ở Giang Thành, nhưng Diệp Văn không đồng ý.
Diệp Văn nói là ông không thiếu tiền, một căn nhà cũng không tính là gì, nên ông sẽ giữ căn này, sau này ông sẽ đến Giang Thành nghỉ dưỡng, hơn nữa nói không chừng sau này căn nhà sẽ tăng giá trị, vì thế Du Ân chỉ có thể tôn trọng quyết định của Diệp Văn.
Hứa Hàng dịu dàng nói: “Đừng khách sáo. Nếu như thân thể của cô có thể điều trị tốt, lão Phó cũng rất vui vẻ, hai người vui thì bạn bè như chúng tôi cũng rất vui.”
Lời nói của Hứa Hàng đã liên kết Du Ân và Phó Đình Viễn một cách rõ ràng, thậm chí còn có ý chúc phúc cho họ, khiến Du Ân không biết phải nói gì.
Phó Đình Viễn đứng dậy, đi tới đứng bên cạnh Du Ân nói với Hứa Hàng: “Vậy thì cậu cứ làm việc đi, chúng tôi đi trước đây.”
Nói xong, anh nắm lấy vai Du Ân định đưa cô đi, Du Ân rất bực mình, anh chẳng biết tự giác gì cả, hóa ra cô nói mấy lời chia tay kia đều vô ích hết sao?
Cô quay người sang một bên, tránh bị Phó Đình Viễn nắm tay, cô nhanh chóng bước ra ngoài một mình.
Phó Đình Viễn thản nhiên bỏ đi trong ánh mắt trêu chọc của Hứa Hàng.
Sau khi đi vài bước để đuổi theo Du Ân, Phó Đình Viễn đã ngăn cô lại và nói: “Anh sẽ đưa em về.”
Du Ân từ chối: “Không cần, anh cứ làm việc của mình đi, em sẽ bắt taxi về.”
Thường ngày không phải anh bận đến mức không có thời gian ăn uống à, sao gần đây cứ lảng vảng trước mặt cô mãi vậy?
Phó Đình Viễn coi như không nghe thấy lời cô: “ Anh đi lấy xem, em ở cửa đợi anh.”
Du Ân: “...”
Tuy nhiên, Phó Đình Viễn đã rời đi, Du Ân đành phải ra ngoài trước.
Nếu tình cờ có một chiếc taxi đến trước cổng bệnh viện, cô sẽ lên xe rời đi.
Chỉ là, xe của Phó Đình Viễn chạy tới ngay khi cô vừa tới cổng bệnh viện, dừng lại trước mặt cô khiến Du Ân giật mình, cô không biết Phó Đình Viễn lái xe kiểu gì mà nhanh thế.
“Có chuyện xảy ra với Chu Mi rồi, anh đi qua xem, em muốn đi cùng không?” Khuôn mặt Phó Đình Viễn lộ ra từ cửa kính ô tô đang cuộn xuống, vẻ mặt của anh đầy lo lắng.
Du Ân nghe tin Chu Mi xảy ra chuyện, liền nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Phó Đình Viễn nhìn cô chăm chú, khó khăn nói: “Cô ấy... sẩy thai.”
“Cái gì?” Du Ân hít một hơi thật sâu.
Hai chữ sẩy thai là một điều kinh hoàng của tất cả phụ nữ.
Phó Đình Viễn khởi động xe và chở cô về nhà Chu Mi, phải một lúc sau Du Ân mới hoàn hồn, cô lẩm bẩm: “Vậy thì đứa trẻ này... là của Dịch Thận Chi?”
Du Ân thực sự biết rằng đó chỉ có thể là của Dịch Thận Chi, nhưng cô vẫn hơi bối rối và muốn xác nhận lại.
“Đúng.” Phó Đình Viễn đáp.
Du Ân cảm thấy tim mình đau như bị kim đâm. Đau cho Chu Mi, và đau cho đứa trẻ còn chưa kịp đến với thế giới này.
Cô lại buồn bực hỏi: “Dịch Thận Chi không muốn đứa nhỏ này sao?”
Phó Đình Viễn bình tĩnh trở lại: “Em cảm thấy với tính tình của cậu ta thì có thể muốn sao?”
“Cũng đúng.” Du Ân nhếch môi giễu cợt: “Sếp Dịch còn chưa vui vẻ đủ mà, sao có thể để một người phụ nữ và một đứa trẻ trói chặt cuộc đời anh ta chứ.”
Dịch Thận Chi là một người theo chủ nghĩa không kết hôn, bọn họ đều biết điều đó.
Một người không tin vào tình yêu và không muốn kết hôn làm sao có thể sinh con được?
Mặc dù Du Ân đã chuẩn bị tâm lý khi biết Chu Mi và Dịch Thận Chi cặp kè với nhau, và dù Chu Mi có thể biết rõ điều đó, nhưng Du Ân không thể kiềm chế được nỗi buồn khi nghe tin Chu Mi mất con.
Phó Đình Viễn một tay lái xe, một tay kia ôm lấy bàn tay của cô đang co quắp lại vì đau lòng: “Chu Mi quyết định tự bỏ đứa trẻ đi, có lẽ cô ấy cảm thấy như thế tốt hơn.”
Phó Đình Viễn muốn an ủi Du Ân, nhưng Du Ân vẫn nghẹn ngào nói: “Nếu có cơ hội, ai mà không muốn giữ lại đứa con của mình? Dù cô ấy có tự mình phá thai thì cũng không có nghĩa là trong lòng cô ấy không đau, càng đừng nói đến cơn đau trên thân thể.”
Hẳn là mọi phụ nữ đều biết những tác hại to lớn mà sẩy thai có thể gây ra cho cơ thể người phụ nữ.
Đối với Chu Mi, tình yêu này có thể nói là tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần.
Lời nói của Du Ân khiến Phó Đình Viễn mím môi và trở nên trầm lặng, sự tức giận đối với Dịch Thận Chi đã tụ lại trong lòng anh.
Anh đã nhắc nhở Dịch Thận Chi, đừng làm Chu Mi bị tổn thương, đã có đứa nhỏ rồi còn muốn phá đi, rốt cuộc là muốn gì chứ?