Đổng Văn Huệ lắc đầu: “Mẹ không đi, sau khi mẹ đi rồi sẽ không có ai chăm sóc cho con bé.”
“Nếu vậy thì con tôn trọng sự lựa chọn của mẹ.” Phó Đình Viễn không muốn nói gì nữa.
Nếu Đổng Văn Huệ đã lựa chọn không rời đi thì anh cũng không ép buộc, tránh để đến lúc Phó Thiến Thiến xảy ra chuyện gì dưới mi mắt anh, Đổng Văn Huệ lại oán trách, nói anh không chăm sóc tốt cho Phó Thiến Thiến.
Phó Đình Viễn căn dặn: “Khoảng thời gian này mẹ và nó đừng đi ra ngoài, nếu có chuyện gì thì cứ gọi cho con.”
“Nếu sự việc đã được phơi bày thì mẹ nên bình tĩnh đối mặt với nó. Mẹ cũng nên nhìn cho rõ con người Thẩm Thanh Sơn, tốt nhất là vạch rõ giới hạn với cả nhà bọn họ.” Phó Đình Viễn nói đến đây thì nhấn mạnh: “Nhất là Thiến Thiến, bảo nó đừng liên lạc với Thẩm Dao nữa, để khỏi bị Thẩm Dao dắt mũi.”
“Chẳng phải lần trước là kết quả do Thẩm Dao xúi giục nó hay sao?”
“Được.” Qua chuyện này, Đổng Văn Huệ thật sự đã nhìn rõ cả nhà Thẩm Thanh Sơn, nếu bây giờ mọi chuyện đã được phơi bày thì bà cũng không cần phải đi lấy lòng Thẩm Thanh Sơn và Lâm Như nữa.
Bà ta luôn dè dặt lấy lòng người khác nhiều năm như vậy, cũng mệt rồi.
Nhưng bà ta chợt nhớ ra chuyện gì đó nên nói: “Về Thiến Thiến... Mẹ không dám chắc là mình có thể thuyết phục con bé.”
Mấy ngày nay, Phó Thiến Thiến luôn ở trong nhà, suốt ngày gọi cho Thẩm Dao, ngay cả bà ta cũng nhìn ra Thẩm Dao hoàn toàn không muốn bận tâm đến cô ta. Đổng Văn Huệ cũng nói với Phó Thiến Thiến mấy lần rồi, nhưng Phó Thiến Thiến lại chẳng hề cảm thấy Thẩm Dao đang cố ý phớt lờ mình, mà chỉ cho rằng Thẩm Dao mở công ty quá bận rộn, nên mới không có thời gian nói chuyện với cô ta.
Phó Đình Viễn cũng thật sự không còn gì để nói với cô em gái ngu ngốc này, Đổng Văn Huệ thừa cơ nói: “Vì vậy, con có thể quay về đây sống mấy ngày được không? Vừa giúp mẹ khuyên nhủ Thiến Thiến, vừa ở bên cạnh mẹ và em gái con.”
Phó Đình Viễn từ chối thẳng thừng: “Không được.”
Đầu tiên, đáy lòng anh bài xích việc sống chung với Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến, vì tam quan và tính cách hoàn toàn khác nhau, nếu sống chung chỉ khiến anh nổi giận mà thôi, nhất là Phó Thiến Thiến, tám mươi phần trăm là chọc anh tức đến chết.
Thứ hai, quan hệ giữa anh và Du Ân vừa mới tiến thêm một bước, nên anh không thể gạt Du Ân sang một bên được.
Hơn nữa, anh không cho rằng Đổng Văn Huệ cần phải có người ở bên cạnh, một mình Phó Thiến Thiến ở bên cạnh bà ấy là đủ rồi.
Đổng Văn Huệ đưa ra yêu cầu như vậy, chẳng qua là muốn kéo anh ra khỏi Du Ân, anh chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư này, cho dù bà ấy không còn nghĩ đến việc để anh ở bên cạnh Thẩm Dao, nhưng cũng không chấp nhận Du Ân.
Bây giờ bà ấy không thích Du Ân, không liên quan gì đến bối cảnh gia thế của Du Ân, mà chỉ vì mặt mũi của bà ấy.
Bà ấy đã quen cao cao tại thượng trước mặt Du Ân rồi, nên không thể nào chấp nhận sau này mình sẽ ngang hàng với Du Ân, thậm chí còn phải nhìn sắc mặt của Du Ân để làm việc.
Phó Đình Viễn từ chối thẳng thắn như vậy, khiến Đổng Văn Huệ nhất thời không còn gì để nói.
Bà ta cũng biết đứa con trai này không thân với mình, thậm chí người làm mẹ như bà ta còn không thân bằng ông nội.
“Con về trước.” Phó Đình Viễn căn dặn xong những gì mình nên căn dặn, liền xoay người rời đi.
Phó Đình Viễn vừa rời đi, Phó Thiến Thiến đã chạy ra khỏi phòng của mình: “Mẹ, anh nói thế nào?”
Đổng Văn Huệ tức giận nói: “Nó còn có thể nói thế nào? Bảo chúng ta ở trong nhà đừng đi ra ngoài.”
“Con biết là sẽ như vậy mà.” Phó Thiến Thiến cực kỳ giận dữ: “Anh ấy chẳng hề giúp đỡ mẹ con chúng ta, cho dù là chuyện của mẹ hay chuyện của con, anh ấy hoàn toàn không xem chúng ta là người nhà.”
Lúc này, Đổng Văn Huệ vốn đã bình ổn được tâm trạng, lại vì lời nói của Phó Thiến Thiến mà nổi giận lần nữa.
Phó Thiến Thiến lại hống hách nói: “Con mặc kệ, cho dù anh không ở bên Thẩm Dao thì con cũng không chấp nhận Du Ân.”
Phó Thiến Thiến đã nói ra nỗi lòng của Đổng Văn Huệ, Đổng Văn Huệ cũng tiếp lời ngay: “Mẹ cũng không chấp nhận.”
Phó Đình Viễn lái xe quay về nhà của mình, anh liếc nhìn tình huống nhà Du Ân ở kế bên, cô vẫn chưa về.
Phó Đình Viễn khẽ cau mày, cảm thấy mình cần phải bảo cô thêm vân tay của anh vào khóa vân tay nhà của cô. Không biết tại sao, sau đêm qua, anh không hề muốn quay lại nhà của mình, mà chỉ muốn ở mãi trong nhà của cô.
Nhưng bây giờ anh không thể vào nhà của cô, đành phải trở về nhà của mình trước.
Anh vừa đi vào nhà vừa gọi cho Du Ân. Lúc này Du Ân đang ngủ trong xe của Tô Ngưng.
Tô Ngưng vẫn đang quay phim, còn cô thì không muốn về nhà đối mặt với Phó Đình Viễn, nên trốn trong xe của Tô Ngưng cả ngày.
Tất nhiên, cô cũng không nhàn rỗi, mà soạn ra một bản thỏa thuận sau này sẽ sống chung như thế nào bằng điện thoại, dự định sẽ về nhà đưa cho Phó Đình Viễn xem.
Cuộc điện thoại của Phó Đình Viễn đã đánh thức cô, cô bóp cái trán hơi đau nhức, lấy lại tinh thần nghe điện thoại.
“Chừng nào em về?” Phó Đình Viễn hỏi cô qua điện thoại.
Cô thành thật trả lời: “Sếp Chung nói tối nay sẽ mời người trong đoàn phim đi ăn, nên tôi không thể về trước được.”
Cô cũng nằm trong danh sách được Chung Văn Thành mời, vừa khéo có thể tiếp tục đợi ở bên ngoài.
Phó Đình Viễn cười khẩy nói: “Có lẽ anh ta chỉ muốn mời em thôi đúng không?”
Nhưng vì Chung Văn Thành là người được nhiều người chú ý, không thể công khai mời Du Ân đi ăn được, nên mới lấy danh nghĩa tốt đẹp mời cả đoàn phim đi ăn.
Du Ân bất mãn: “Sao con người anh lại ăn nói kỳ cục như vậy? Sếp Chung cảm thấy sự cố lần trước đã được giải quyết, nên muốn chúc mừng một chút thôi.”
Du Ân chẳng hề nghĩ ngợi nói đỡ cho Chung Văn Thành, Phó Đình Viễn bị cô chọc tức đến phát điên.
Nhưng trong lúc tức giận, anh lại cảm thấy điệu bộ nói chuyện nhẹ nhàng của cô khiến anh thật sự không thể tức giận được.
Du Ân không phải loại con gái lớn tiếng, cho dù cô tức giận thì hầu như lần nào cũng nói chuyện một cách nhàn nhã, khiến người khác cảm thấy dễ chịu khi nghe thấy.
Phó Đình Viễn không khỏi dịu giọng: “Tôi nhớ em rồi, em mau quay về đi.”
Cả người Du Ân bắt đầu nổi da gà: “Phó Đình Viễn, tôi có viết một thứ, lát nữa tôi sẽ gửi cho anh xem.”
Dứt lời, Vu Ân liền cúp điện thoại, gấp gáp gửi bản thỏa thuận đã mình đã vạch ra kia cho Phó Đình Viễn.
Điều đầu tiên trong bản thỏa thuận chính là: Nếu đã là quan hệ thể xác, mong bên nam cố gắng thực hiện biện pháp tránh thai.
Điều đầu tiên đã giáng một đòn nghiêm trọng vào ngực Phó Đình Viễn, anh nắm chặt điện thoại một hồi lâu, không còn tâm trạng để đọc tiếp cô viết gì nữa.
Điều này đã quá mỉa mai anh.
Ban đầu anh lạnh lùng vô tình nói với Du Ân rằng, cô không xứng sinh con của anh, nhưng bây giờ cô lại trịnh trọng đề nghị anh dùng biện pháp tránh thai.
Anh vốn định nhân lúc cô không phòng bị mà cố gắng để cô mang thai, rồi dùng cách này để kéo cô về, nhưng bây giờ xem ra cô đã nhận thức về phương diện này...
Điều thứ hai trong bản thỏa thuận: Bình thường nếu không có việc gì thì cố gắng đừng liên lạc, trước mặt người ngoài phải duy trì mối quan hệ xa lạ, không được công khai mối quan hệ này.
Phó Đình Viễn lại bị giáng một đòn mạnh mẽ, cô thật sự đã xem anh là bạn giường rồi.
Điều thứ ba trong bản thỏa thuận: Nếu chưa nhận được sự cho phép thì không được tự ý xông vào nhà của đối phương.
Rõ ràng đây là lời kháng nghị hai lần trước anh đã nhảy qua cửa sổ xông vào nhà cô. Vì đã có hai đòn chí mạng ở trước đó, nên Phó Đình Viễn đã cực kỳ bình tĩnh khi đọc mấy điều này, chắc chắn những điều phía sau sẽ không hề có lợi cho anh.