Nhưng bọn họ không ngờ mọi chuyện lại đổi hướng một cách bất ngờ như vậy.
Tử Dạ cũng sững sờ hồi lâu, sau khi Diệp Văn tuyên bố Du Ân là con gái ruột của mình, thủy quân cũng choáng váng, liên tục gọi điện hỏi cô ta tiếp theo phải làm gì.
Cô ta không còn cách nào khác là nhanh chóng yêu cầu bọn họ giả vờ nghi ngờ chứng nhận quan hệ cha con kia là giả, nhưng sau đó lại bị phòng làm việc của Diệp Văn vả mặt, thậm chí những tài khoản đó còn nhận được thư từ luật sư, những người phụ trách hoảng sợ tới mức không dám nói thêm gì nữa.
Khó khăn lắm mới có một tài khoản có dấu V, lỡ bị khóa thì sao?
Tử Dạ đành phải bảo bọn họ châm chọc Du Ân dựa vào quan hệ với Diệp Văn mới giành được quyền biên kịch, nhưng không ngờ phòng làm việc lại nhanh chóng đưa ra bằng chứng, Tử Dạ không còn biết phải làm gì nữa.
Cô ta ném vài chiếc điện thoại đang đổ chuông liên tục sang một bên, đứng dậy vò đầu rứt tóc đi lại quanh phòng khách.
Tại sao có thể như vậy?
Tại sao có thể như vậy?
Hóa ra Du Ân là con gái ruột của Diệp Văn, vậy chẳng phải có nghĩa là xuất thân của Du Ân vô cùng cao quý sao?
Không ai là không biết nhà họ Diệp ở thủ đô, một gia tộc nổi tiếng khiến ai cũng phải nể sợ!
Tử Dạ sắp phát điên rồi.
Cô ta luôn coi thường Du Ân, thứ nhất là vì Chung Văn Thành thích Du Ân, thứ hai là vì cô ta cho rằng Du Ân chỉ là một cô gái bình thường không có gì ngoài việc trẻ trung xinh đẹp hơn cô ta, ít nhất cô ta còn có gia đình, nhưng Du Ân chỉ là một đứa con nuôi.
Cho nên tại sao một người như Du Ân lại được ưu ái nhiều như vậy nhưng cô ta lại chẳng được gì.
Vì quá không cam lòng nên cô ta chống lại Du Ân ở khắp mọi nơi.
Bây giờ Du Ân được xác nhận là con gái của nhà họ Diệp, xuất thân cao quý hơn cô ta gấp nhiều lần, tâm trạng của cô ta lúc này không thể diễn tả thành lời.
Thẩm Thanh Sơn đang chuẩn bị nhàn nhã rót cho mình một cốc trà thì thấy tin tức Diệp Văn nói Du Ân là con gái ruột của Diệp Văn.
Tin tức này khiến ông ta vô cùng bàng hoàng, bàn tay đang cầm ấm trà run lên một cái, ấm đựng trà nóng rơi xuống đập vào mu bàn chân khiến ông ta nhảy dựng lên.
Lâm Như nghe thấy tiếng động liền chạy tới, vội vàng hét lên một tiếng rồi xử lý vết thương trên chân ông ta.
“Ba!” Lúc này, Thẩm Dao cũng cầm điện thoại di động chạy xuống lầu.
Thẩm Dao không chú ý tới bàn chân bị bỏng của Thẩm Thanh Sơn, cô ta đỏ mắt chạy đến hỏi Thẩm Thanh Sơn: “Chuyện này là thế nào? Sao Du Ân có thể là con gái ruột của Diệp Văn?”
Thẩm Thanh Sơn bị bỏng đến nỗi trán đổ mồ hôi lạnh, sao còn chịu được sự chất vấn của Thẩm Dao, ông ta lập tức tức giận gầm lên: “Làm sao ba biết chuyện gì đang xảy ra? Con hỏi ba, ba hỏi ai!”
Điều khiến Thẩm Thanh Sơn khó chịu hơn chính là, một khi chuyện này bị Diệp Văn tra được là do ông ta làm, sau này ông ta sẽ không còn chỗ đứng ở thủ đô nữa.
Sao ông ta có thể ngờ Du Ân... hóa ra lại là con gái ruột của Diệp Văn!
Chủ yếu là do Diệp Văn và Thư Ninh đã kết hôn nhiều năm mà vẫn chưa có con, ai ngờ Diệp Văn lại có một cô con riêng.
Thẩm Dao vốn đã vô cùng khó chịu, bị Thẩm Thanh Sơn mắng mỏ liền khóc rống lên.
Cô ta vui vẻ xem Du Ân bị mắng cả buổi chiều, hiện tại mọi chuyện đã đảo ngược lại, Du Ân từ một đứa trẻ mồ côi không biết cha ruột của mình là ai lại trở thành một con phượng hoàng cao quý, Thẩm Dao tức tới mức suýt ngất đi.
Chân Thẩm Thanh Sơn bị bỏng không nhẹ, trên mu bàn chân lập tức xuất hiện một đám mụn nước đáng sợ.
Lâm Như khóc lóc chạy đi gọi bác sĩ gia đình đến xử lý.
Sau khi xử lý chân của Thẩm Thanh Sơn xong, Lâm Như đỡ ông ta nằm xuống giường, trên mạng cũng không mắng Du Ân và Diệp Văn nữa, cũng không biết do ai bắt đầu mà một đám người lại bắt đầu khen ngợi Du Ân.
Thậm chí vì scandal lần này mà mức độ nổi tiếng của “Truyền Kỳ Dung Phi” và sách mới của Diệp Văn đã tăng lên rất nhiều.
Thẩm Thanh Sơn tức giận đến mức đập điện thoại vào tường, ông ta đã thua.
Thua thảm bại, tiền mất tật mang, không những không hạ bệ được Du Ân và Diệp Văn mà còn rước họa vào thân, bác sĩ nói chân ông ta sẽ không thể cử động bình thường trong vòng ít nhất một tháng.
Đây không phải là thứ đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là cơn đau bỏng rát khiến ông ta muốn chết.
Ít nhất trong một thời gian lâu nữa ông ta sẽ không có tâm tình đi hại Du Ân và Diệp Văn, giờ ông ta chỉ muốn vết thương của mình có thể mau chóng khỏi, không phải chịu ngứa ngáy đau đớn thế này nữa.
Nhưng Thẩm Dao vẫn cắn chặt môi, cực kỳ không cam lòng đứng ở bên giường của ông ta: “Ba, hiện tại phải làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm gì nữa? Nhìn chân ba hiện tại, con còn nghĩ ba đủ sức để lo chuyện khác sao?” Thẩm Thanh Sơn mắng Thẩm Dao.
Thẩm Dao cắn chặt môi, nhìn Thẩm Thanh Sơn một cái, sau đó xoay người bỏ chạy.
Có lẽ là vì quá mong đợi có thể hủy hoại được Du Ân nên Thẩm Dao không thể chấp nhận sự thật là mình đã thất bại.
Hơn nữa, cô ta vẫn luôn tự mãn rằng xuất thân gia đình của mình cao quý hơn Du Ân, nhưng bây giờ Du Ân đã trở thành con gái ruột của Diệp Văn, thân phận đủ để đè bẹp cô ta một cách triệt để.
Thẩm Dao nằm trên giường khóc không ngừng, vẫn không chịu thừa nhận chuyện mình đã thất bại thảm hại.
Mặt Đổng Văn Huệ tái đi, Du Ân là con gái ruột của Diệp Văn?
Phải biết rằng bà ta đã luôn coi thường xuất thân của Du Ân, luôn cảm thấy rằng Du Ân không xứng với con trai của mình, nhưng bây giờ...
Đổng Văn Huệ ngã xuống ghế sô pha, không ngừng hồi tưởng về cách bà ta đối xử với Du Ân suốt những năm qua.
Đổng Văn Huệ là một người đặt lợi ích của mình lên trên hết, chỉ cần đối phương có quyền thế hơn nhà họ Phó, bà ta sẽ cúi đầu khuất phục, nhưng nhà họ Phó ở Giang Thành rất có danh vọng, bao nhiêu năm nay bà ta chưa bao giờ cúi đầu với bất cứ ai.
Đổng Văn Huệ nhớ lại ngay từ cái nhìn đầu tiên bà ta nhìn thấy Du Ân, không, chính xác là khi bà ta biết được con trai mình có quan hệ thể xác với Du Ân và bị cha con Du Thế Quần tới tìm, ngày đó bà ta đã nói rất nhiều lời vô cùng khó nghe không biết cha con Du Thế Quần có nói lại với Du Ân hay không.
Kể từ lúc đó, Đổng Văn Huệ chưa bao giờ nói lời hay ý đẹp nào với Du Ân, thậm chí còn sỉ nhục và làm khó Du Ân sau khi hai người kết hôn, không ít lần khiến Du Ân đỏ mắt.
Đổng Văn Huệ toát mồ hôi lạnh khi nghĩ đến điều này, nếu Du Ân phàn nàn với Diệp Văn, chẳng phải bà ta và Phó Thiến Thiến sau này sẽ không còn ngày lành để sống sao?
Con trai Phó Đình Viễn của bà ta cũng không đứng về phía bọn họ, cho dù bà ta và Phó Thiến Thiến bị Du Ân và Diệp Văn trả thù thì có lẽ Phó Đình Viễn cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Đổng Văn Huệ càng nghĩ càng sợ hãi, bà ta vô cùng hối hận vì trước đó không đối xử tử tế với Du Ân.