Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 186: Chương 186: Tổ chức thành đoàn thể làm Phó Đình Viễn ngột ngạt 




Dịch Thận Chi hành động như vậy lại càng khiến Du Ân xấu hổ hơn, cô giãy giụa mất nửa ngày Phó Đình Viễn cũng dứt khoát không buông tay. Dưới tình thế cấp bách, cô đành cúi đầu cắn thẳng vào cánh tay anh.

Phó Đình Viễn: “...”

Cô và con mèo kia của cô có phải là cùng kiêu ngạo như nhau không?

Con mèo thì cào vào mu bàn tay anh, còn chủ cũng đâu có vừa, giờ lại cắn vào cánh tay anh một cái?

Nhưng mà, vết cắn của cô truyền đến cơn đau khiến anh bất giác thả lỏng người theo bản năng, Du Ân nhanh chóng thoát ra rồi chạy ra mở cửa, đúng lúc Dịch Thận Chi đang bước xuống bậc thềm.

Phó Đình Viễn tuy bị cắn nhưng không thấy đau mấy, nhưng ngọn lửa giận trong anh đang cháy vô cùng lớn. Bởi vì Dịch Thận Chi không mời mà đến kia đã phá hủy toàn bộ bữa tối dưới ánh nến mà anh dày công chuẩn bị từng chút một.

Mà thời điểm đó, thời điểm không khí trở nên thoải mái lãng mạn đó, không chừng anh còn có thể thành công hôn môi cô.

Nhưng Du Ân đã mở cửa cho Dịch Thận Chi vào thế rồi, anh cũng chỉ đành tạm biệt quá khứ, không vui vẻ gì cắn răng trừng mắt với Dịch Thận Chi hỏi: “Cậu tới làm gì?”

Dịch Thận Chi nở một nụ cười tươi rói, nhìn về anh mà giơ chai rượu trong tay lên: “Này là tôi nghĩ cho cậu mới dọn đến nhà mới, sợ cậu cô đơn lạnh lẽo nên mới tới cùng cậu uống rượu hưởng đời, ai ngờ cậu lại đang hẹn hò với người đẹp đâu.”

Phó Đình Viễn thẳng thắn thể hiện sự oán giận: “Con mẹ nó ai cô đơn lạnh lẽo chứ, chính cậu thì có.”

Dịch Thận Chi liên tục nói: “Rồi rồi rồi, là tôi cô đơn lạnh lẽo được chưa, tôi đi đây, không quấy rầy nữa.”

Nhưng Du Ân lại nói vội: “Đừng đừng đừng, sếp Dịch, nếu đã tới đây rồi thì cùng nhau dùng bữa đi.”

Du Ân vốn đã không muốn ngồi một mình ăn chung với Phó Đình Viễn, nay Dịch Thận Chi đột nhiên xuất hiện thế này, cô cầu còn không được nữa là.

Phó Đình Viễn đen mặt trừng mắt nhìn cô, Du Ân mặc kệ, cô đi xuống bậc thang kéo Dịch Thận Chi đi vào.

Dịch Thận Chi nhìn Phó Đình Viễn cười nói: “Tôi nào dám từ chối lời mời nhiệt tình thế này chứ.”

Phó Đình Viễn hít sâu một hơi, xoay người bước vào cửa.

Vậy là bữa tối cùng ánh nến của anh đã hoàn toàn bị ngâm nước nóng rồi!

Dịch Thận Chi đúng thật là…

Được việc thì ít, mà hỏng việc thì nhiều.

Vì có sự tham gia của cả ba người, nên tất nhiên không thể dùng ánh nến làm vật chiếu sáng được, lúc này công dụng chiếu sáng của đèn phòng lại được phát huy một lần nữa.

Lúc vừa nhìn thấy cách bài trí trong nhà ăn, sắc mặt Dịch Thận Chi tức khắc thay đổi, một lời khó tả hết, Phó Đình Viễn vậy mà lại chuẩn bị một bữa tối với ánh nến lung linh thế này ư?

Phó Đình Viễn đã được thông suốt rồi ư?

Có điều, phải vất vả lắm Phó Đình Viễn mới thông suốt được một lần, nhưng lại bị anh ta phá hủy mất?

Dịch Thận Chi dễ dàng cảm nhận được cơn gió lạnh vèo vèo sau lưng khiến anh ta lạnh cả người, anh ta đột nhiên có một dự cảm không lành rằng ngày nào đó anh ta sẽ bị Phó Đình Viễn lôi đến sân vận động để bổ xẻ.

Thành thực mà nói, khả năng của mấy người họ cũng không phải dạng vừa, trên cơ bản thì đều bất phân thắng bại, nhưng nếu một trong số họ bị kích thích đến mức trở nên tàn nhẫn, thì người còn lại sẽ bị đánh cho tơi bời.

Dịch Thận Chi có một dự cảm rằng, hiện giờ Phó Đình Viễn đang muốn giết chết anh ta ngay.

Giờ Dịch Thận Chi ở đây, tất nhiên hoa hồng và giá cắm có nến trên bàn đều phải dọn bỏ đi hết. Mà Phó Đình Viễn cũng lười tiếp đón Dịch Thận Chi, sau khi dọn bỏ xong mấy thứ đồ kia, anh ném mình xuống ghế ăn cơm, không muốn mở miệng nói với Dịch Thận Chi đến một câu.

Mà Dịch Thận Chi lại chẳng ngại ngùng gì, anh ta vẫn ngựa quen đường cũ đi lấy ly rượu tới, rồi mở rượu rót cho ba người, nhân tiện giới thiệu luôn loại rượu anh ta mang tới hôm nay: “Mới được chuyển từ nước ngoài về bằng đường hàng không, vẫn còn đang nóng hổi tôi đã mang tới chia sẻ với cậu rồi, đúng là bạn chí cốt nhỉ?”

Phó Đình Viễn dùng ánh mắt sắc lạnh đáp lại anh ta, kèm thêm một tiếng cười nhạo.

Đêm nay, Dịch Thận Chi đã làm hỏng bữa tối với ánh nến mà anh dụng tâm chuẩn bị lần đầu trong đời, vậy nên tình bạn của họ cũng chấm dứt ở đây.

Du Ân nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu sếp Dịch đã tới, vậy thì để tôi gọi luôn Tô Ngưng.”

Vốn dĩ từ đầu Du Ân đã định gọi Tô Ngưng và Chu Mi cùng tới ăn cơm mừng ngày cô dọn đến nhà mới, nhưng kết quả lại bị Phó Đình Viễn lôi tới nhà anh dùng cơm.

Mà sở dĩ cô đề nghị gọi thêm Tô Ngưng tới cũng có lý do, cô cảm thấy mình một thân con gái lại ngồi ăn cơm với hai người đàn ông cao to thế này, cảm giác hơi sai sai. Chưa kể tính cách Tô Ngưng cởi mở hoạt bát, có thể khiến bầu không khí đã u ám hơn.

Phó Đình Viễn vừa nghe cô nói xong lập tức nhíu mày bất mãn tỏ vẻ không đồng ý, cô còn định gọi thêm người tới ư?

Du Ân phớt lờ sự bất mãn của anh, nhanh chóng nhấn máy gọi cho Tô Ngưng, đầu dây bên kia Tô Ngưng cũng sảng khoái đồng ý ngay.

Nhưng mà, điều khiến Du Ân và Phó Đình Viễn không ngờ tới chính là, Tô Ngưng không hề đến một mình, cô ấy còn dẫn theo cả Chu Dật.

Mặt Phó Đình Viễn cháy đen như than, Chu Dật thích Du Ân, lần trước còn đến thăm bệnh cô lúc hơn nửa đêm, những việc này anh vẫn nhớ rất rõ ràng rành mạch.

Du Ân cũng hơi kinh ngạc, về phần Tô Ngưng, cô ấy thản nhiên giải thích: “Hai chúng tớ vừa kết thúc một sự kiện, cả hai vẫn đang bàn nhau xem đi đâu dùng bữa thì cậu gọi điện thoại tới, nên tớ nghĩ đưa Tiểu Chu đi theo cũng hợp lý, nhân dịp chúc mừng cậu dọn tới nhà mới luôn.”

Không phải bộ phim thần tượng mà Tô Ngưng và Chu Dật diễn chính thời gian trước đã từng là cú hit sao? Sau cú hit đó, hai người lại hợp tác với bên chương trình để tổ chức một số hoạt động offline, tiếp tục phát đường cho các fan của chương trình.

Du Ân vừa gọi là cô ấy đã quay sang hỏi Chu Dật bên cạnh là có muốn cùng cô ấy tới chỗ hẹn để ăn cơm không, cô ấy cũng nói luôn là nơi đó có cả Phó Đình Viễn.

Tô Ngưng thừa nhận, cô ấy quyết định làm như vậy chỉ là muốn xem kịch hay, không chê chuyện lớn.

Chu Dật thích Du Ân, mà Phó Đình Viễn cũng có mặt ở đó, cô ấy đưa một chàng trai trẻ cực phẩm tuấn tú, lại có sức sống ngời ngời thế này tới là để công kích Phó Đình Viễn một cú đau, quá tuyệt, cô ấy rất tình nguyện nhìn Phó Đình Viễn không thoải mái.

Chu Dật vừa nghe cũng không do dự gì mà lập tức đồng ý ngay. Đối với Chu Dật mà nói, vừa có thể gặp được Du Ân, vừa gây áp lực cho tình địch Phó Đình Viễn, tội gì không làm?

Mục đích của cả hai giống nhau, Tô Ngưng vui sướng khi ai đó gặp họa, đập tay với Chu Dật một cái, rồi cả hai cùng xoa xoa tay hằm hè tới đây.

Phó Đình Viễn muốn đá bay Chu Dật ra khỏi đây, nhưng anh không thể làm việc vô duyên không lý lẽ thế được, cuối cùng đành nheo đôi mắt lạnh lẽo, tỏ rõ vẻ nguy hiểm liếc Chu Dật cảnh cáo, sau đó mới mở miệng nói: “Nếu đã tới rồi thì mời vào.”

Chu Dật sải đôi chân dài bước vào, nhìn Du Ân nở nụ cười đẹp mê người: “Chị Du Ân, lâu ngày không gặp, dạo này trông chị xinh thật đấy.”

Phó Đình Viễn đi phía trước nghe thấy thì da gà nổi khắp người, giờ da mặt mấy cậu trai trẻ đúng là quá dày.

Tuy trong lòng có chê bai cách tán gái của Chu Dật, nhưng ngoài miệng vẫn không nhịn được mà phun ra một câu: “Gì mà dạo này trông xinh? Chẳng phải trước giờ vẫn luôn xinh đấy sao?”

Phó Đình Viễn vừa thốt ra câu này, ngoài anh ra thì tất cả mọi người đều nổi da gà theo. Đường đường là một Phó Đình Viễn cao ngạo lạnh lùng tính tình tự cao tự đại nay lại nói ra mấy lời cực kỳ buồn nôn như thế, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Mà đặc biệt là Du Ân, cô cảm thấy khắp người mình có gì đó không ổn lắm.

Cô liều mạng đưa mắt ra hiệu với Chu Dật, ý bảo cậu không cần nói thêm gì nữa.

Nhưng Chu Dật đâu để tâm đến lời khuyên can của cô, cậu đối mặt với ánh mắt không mấy thiện cảm của Phó Đình Viễn, cười nhạt nói: “Sếp Phó, chắc hẳn anh mới phát hiện ra chị Du Ân rất xinh gần đây thôi đúng không? Nếu không thì tại sao trước đây anh lại không biết quý trọng một người vợ xinh đẹp như thế chứ?”

Lời này của Chu Dật chẳng để chừa cho Phó Đình Viễn chút thể diện nào, trực tiếp vạch trần quá khứ kém cỏi của Phó Đình Viễn.

Mặc dù Chu Dật là tân binh trẻ tuổi, còn Phó Đình Viễn là trùm tư bản, nhưng Chu Dật lại chẳng có chút kiêng dè hay nể nang gì anh, có lẽ là vì cậu có tài sản kế thừa gia tộc để lại, cho nên mới đủ tự tin thế này.

Nếu Phó Đình Viễn phong sát cậu, thì cậu vẫn có thể vui vẻ sống tốt như trước.

Bị Chu Dật nói một lời đâm thẳng trái tim nhỏ bé dễ khóc, sắc mặt Phó Đình Viễn đương nhiên không thể đẹp được, nếu đổi lại là trước kia, anh sẽ đuổi Chu Dật ra ngoài ngay tức khắc.

Nhưng mà hiện tại...

Phó Đình Viễn chỉ cười khẩy một cái rồi phớt lờ Chu Dật.

Cũng không còn cách nào khác, quá khứ anh kém cỏi đối xử với Du Ân không tốt là điều không thể chối cãi, vậy nên anh chỉ có thể chấp nhận sự chỉ trích của người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.