Đến bây giờ, Phó Đình Viễn cảm thấy mình không thể nào chịu đựng được nữa.
Vì vậy, anh đặt đôi đũa trong tay xuống, nghiêm túc nhìn Du Ân đang ngồi đối diện, trịnh trọng tuyên bố: “Du Ân, tôi không muốn nhẫn nhịn nữa.”
Du Ân ngẩn ra: “Cái gì?”
Phó Đình Viễn nói năng mạnh mẽ: “Tôi muốn đuổi theo em.”
Du Ân hơi giật mình.
Lần trước trong nhà kho nơi cô bị bắt cóc, anh đã thừa nhận anh yêu cô.
Nhưng lúc đó toàn thân cô đang bị vây trong trạng thái thấp thỏm lo âu vì bị bắt cóc, hoàn toàn không có tâm trạng để nghĩ về những gì anh nói. Thậm chí cô còn phát tiết rất nhiều cảm xúc tiêu cực lên người anh vì người đã bắt cóc cô là Phó Thiến Thiến.
Tại khách sạn thủ đô, anh nói nên trói cô trực tiếp đi tái hôn, cô chỉ nghĩ anh say nên nói càn.
Lần này anh lại nói thẳng muốn theo đuổi cô...
Sau khi Du Ân định thần lại thì nhẹ nhàng đáp: “Hiện tại tôi đã có bạn trai.”
Phó Đình Viễn chỉ đơn giản trả lời cô một câu: “Vậy thì sao?”
Du Ân: “...”
Phó Đình Viễn tức giận nói: “Chúng ta kết hôn rồi còn có thể ly hôn, em có bạn trai thì làm sao? Sớm muộn gì cũng chia tay!”
Cho dù không chia tay thì cũng phải khiến cho bọn họ chia tay! Trong lòng Phó Đình Viễn bất bình tuyên thệ như vậy.
Du Ân tức giận đến không nói nên lời. Tuy rằng cô và Chung Văn Thành chỉ là bạn trai bạn gái trên danh nghĩa, nhưng Phó Đình Viễn lại trù người khác chia tay như vậy, anh còn là người sao?
Vốn dĩ cô khá cảm động vì anh tặng cô một con mèo, nhưng lúc này cô chống bàn ăn đứng dậy, nói với giọng không vui: “Anh ăn nhanh đi. Ăn xong rồi nhanh đi đi.”
Phó Đình Viễn nắm lấy tay cô, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: “Tôi không nói đùa với em.”
Du Ân rút tay mình về, nghiêm túc nhìn anh nói: “Phó Đình Viễn, tôi cảm thấy anh cần phải nhận thức lại một lần nữa tình cảm của anh dành cho tôi.”
Phó Đình Viễn nhíu mày, Du Ân thẳng thắn nói: “Tôi cảm thấy hẳn là anh không yêu tôi. Có thể chỉ xuất phát từ một tâm trạng “thứ không chiếm được là thứ tốt nhất” cho nên sinh ra ảo giác đối với tôi mà thôi.”
Phó Đình Viễn: “...”
Nói đến cùng chính là cô không tin anh một chút nào.
Đầu lưỡi chống vào răng hàm sau, anh đè nén lửa giận đang bốc lên, hỏi ngược lại cô: “Một người ba mươi hai tuổi như tôi còn có thể không hiểu lòng mình sao?”
Du Ân không nói, nhưng đôi mắt cô thể hiện rõ ràng mọi thứ: đúng là anh không hiểu.
Ngay khi Phó Đình Viễn định nói thêm gì đó, Du Ân đã tiếp: “Còn có một khả năng khác.”
Phó Đình Viễn nhướng mày ra hiệu cho cô tiếp tục. Du Ân lùi lại một bước và nói với vẻ mặt cảnh giác: “Có thể anh vẫn không cam lòng khi bị tôi đòi ly hôn, trong lòng đang kìm nén rất nhiều tức giận, nên bây giờ anh muốn theo đuổi tôi lại một lần nữa, sau đó tàn nhẫn đá tôi để trả thù tôi.”
Phó Đình Viễn tức đến mức phổi sắp nổ tung: “Không phải trong kịch bản em viết có nhiều mưu mô đấu đá quá đấy chứ?”
Cái gì mà theo đuổi lại cô rồi đá cô để trả thù cô?
Nếu anh muốn trả thù cô thì có đầy cách vừa đỡ phiền phức vừa đỡ tốn sức, cần gì lại phải đánh mất chính mình?
“Em...” Phó Đình Viễn chưa kịp nói gì thì điện thoại di động của Du Ân chợt đổ chuông vào lúc này.
Sau khi cô trả lời điện thoại, ở đầu dây bên kia điện thoại thì ra là giọng của Thẩm Dao: “Du Ân, ngày mai cô có thời gian không?”
Có thể nghe ra được Thẩm Dao rất không muốn gọi cho cô cuộc gọi này, nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế bản thân.
Du Ân bình tĩnh trả lời: “Tìm tôi có việc gì sao?”
Thẩm Dao cười khẩy, nói: “Sao? Cô không biết sao? Ông Diệp Văn nói muốn tôi giáp mặt xin lỗi cô, yêu cầu sau khi tôi nhận được sự tha thứ của cô thì mới có thể buông tha cho tôi. Nếu không sẽ thông cáo tôi và công ty của tôi cho khắp trong ngành.”
Du Ân kinh ngạc không thôi. Trước đó, Diệp Văn nói rằng cô đã thông qua bản thảo rồi, bảo Phó Đình Viễn trở về chuẩn bị cho việc ký hợp đồng là tốt rồi, còn nói chuyện bên phía Thẩm Dao sẽ do ông ấy xử lý.
Du Ân không ngờ rằng Diệp Văn sẽ yêu cầu Thẩm Dao đích thân xin lỗi cô. Không thể không thừa nhận rằng đề nghị của Diệp Văn thực sự rất phù hợp với suy nghĩ của Du Ân.
Đối với một tác giả nguyên tác mà nói, thật sự rất cần một lời xin lỗi như vậy.
Ngoài ra, đối với một người kiêu hãnh và tự phụ như Thẩm Dao, yêu cầu cô ta xin lỗi chắc chắn sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cô ta. Đã thế đối tượng xin lỗi lại chính là cô, người đã vướng mắc nhiều năm trong lòng Thẩm Dao.
Giờ khắc này, sợ là nội tâm Thẩm Dao đã bùng nổ vì tức giận rồi. Du Ân nghĩ thôi đã thấy rất vui sướng. Ngày khác cô nhất định phải cảm ơn Diệp Văn thật tốt, vì đã giành được một phúc lợi khiến lòng cô vô cùng thoải mái.
Vì vậy, Du Ân bình tĩnh đáp: “Ngày mai tôi có thời gian, cô muốn gặp mặt ở đâu?”
Về công về tư, Thẩm Dao đã làm quá nhiều việc với cô, quả thật cần cho cô một lời xin lỗi.
Thẩm Dao ở đầu dây bên kia nghiến răng giận dữ. Cô ta không ngờ rằng Du Ân lại trơ trẽn đến mức thản nhiên chịu nhận lời xin lỗi của cô ta như thế. Cô ta còn tưởng rằng Du Ân sẽ nói mấy câu đại loại như không cần thiết gì đó..., như vậy cô ta còn có thể mượn cớ bào chữa cho mình trước mặt Diệp Văn..
Thẩm Dao tức giận đến không nói được lời nào. Phó Đình Viễn ở bên cạnh Du Ân cầm bút viết tên một quán cà phê lên giấy. Du Ân nói: “Nếu cô đã không nói, vậy để tôi chọn một nơi đi. Cứ đến quán cà phê Thời Gian đi.”
Du Ân vừa nói xong tên của quán cà phê này, Thẩm Dao ở đầu dây bên kia đã cười chế nhạo: “Du Ân, cô có biết đẳng cấp của quán cà phê này không? Cô chọn một nơi gặp mặt như vậy, cô có mời nổi tôi không?”
Thẩm Dao nắm bắt mọi cơ hội để chế giễu Du Ân, hận không thể dùng xuất thân cao quý và gia cảnh giàu có của cô ta để hoàn toàn chà đạp Du Ân dưới chân cô ta.
Nhưng Du Ân không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: “Cô Thẩm, không biết từ đâu cho cô ảo tưởng rằng tôi còn không có tiền để mời cô uống một tách cà phê đấy?”
Thẩm Dao giễu cợt nói: “Quán cà phê Thời Gian không tính tiền dựa trên một tách cà phê. Quán cà phê Thời Gian không chỉ bán cà phê, mà còn bán một môi trường cao cấp và tao nhã. Nơi đó là nơi thu phí theo giờ!”
Du Ân đương nhiên biết đến quán cà phê Thời Gian, nhớ ngày đó vì muốn học cách pha cà phê ngon, cô còn đi vào đó học tập mấy tuần.
Quán cà phê đó do Dịch Thận Chi đứng tên, nếu không cô cũng sẽ không có đặc quyền đi bái sư học nghệ.
Lúc này, sau khi nghe Thẩm Dao “xung phong nhận việc” giới thiệu quán cà phê Thời Gian cho cô, Du Ân cười khẽ nói: “Trên tay tôi có dự án “Truyền Kỳ Dung Phi”, lại giành được kịch bản của ông Diệp Văn nữa, không thiếu tiền.”
Giọng điệu ung dung tự đắc và ngấm ngầm khoe khoang việc cô nhận được kịch bản của Diệp Văn khiến Thẩm Dao tức chết tại chỗ.
Thẩm Dao nghiến răng qua điện thoại, nói: “Được, vậy mười giờ sáng mai gặp lại.”
Du Ân kịp thời nhắc nhở Thẩm Dao trước khi Thẩm Dao cúp điện thoại: “Cô Thẩm, nếu ngày mai cô có thái độ này, đừng trách tôi mách với ông Diệp là cô không cam lòng tình nguyện đấy nhé.”
Thẩm Dao dứt khoát cúp điện thoại.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Phó Đình Viễn nhất thời quên mất mình vừa bị Du Ân chọc giận. Anh cau mày hỏi: “Thẩm Dao tìm em làm gì?”
Du Ân kể lại chuyện Diệp Văn yêu cầu Thẩm Dao xin lỗi cho anh nghe. Biểu cảm của Phó Đình Viễn đơ ra: “Quả là cô ta nợ em một lời xin lỗi.”
Sau đó, anh nói thêm: “Chắc hẳn em biết quán cà phê Thời Gian thuộc sở hữu của Dịch Thận Chi. Về sau nếu có việc gì thì em cũng có thể hẹn với người ta ở đó nói chuyện. Có bất kỳ vấn đề gì thì nhân viên quán cũng sẽ bảo vệ em.”